Trang Yến và Bạch Mộng Lộ ngồi tại quầy cơm chiên của Lăng Sấm ăn xong đồ mới rời khỏi chợ đêm cổng Bắc. Sau khi bọn họ rời đi, Tôn Húc Xuyên là người đầu tiên chạy đến trước mặt Lăng Sấm: “Anh Sấm, đây đúng là nhà đại tư bản mà anh nói sao?”
Vừa rồi Bạch Mộng Lộ mua hai bát phở chua cay, hai bát cơm chiên, còn cân một ít đồ om, mà Trang Yến cũng cứ thế ngồi trước quầy của Lăng Sấm ăn cùng cô ta.
Tôn Húc Xuyên lắc đầu cảm thán: “Xem ra bất kể làm ăn lớn thế nào, thì vẫn phải ăn đồ ven đường cùng bạn gái nhỉ!”
Lăng Sấm không để ý đến anh ta, vừa ngoái lại thì Điền Miêu Miêu cũng đi tới: “Sao thế?”
Điền Miêu Miêu tò mò hỏi: “Vừa rồi Trang tổng nói những gì với anh thế?”
Lăng Sấm đáp: “Anh ta nói muốn chia thành ba giai đoạn để cải tạo chợ đêm cổng Bắc, giai đoạn một là bên đối diện, Tết âm là có thể đưa vào sử dụng.”
“Ba giai đoạn?” Điền Miêu Miêu vẫn chưa nói thêm thì Tôn Húc Xuyên bên cạnh đã kinh ngạc thốt lên: “Vậy thì phải rộng cỡ nào chứ?”
Điền Miêu Miêu cũng có chút ngạc nhiên: “Vậy thì anh ta sẽ mua cả chỗ đất trống bên này sao?”
“Ừm, ý anh ta là vậy.” Lăng Sấm khẽ nhướng mày, nhìn sang bên đối diện đường: “Anh ta nói muốn cải tạo chợ đêm cổng Bắc thành tọa độ mới của thành phố A.”
“… Không hổ là Trang tổng, quả nhiên giàu mạnh độc đoán.”
Lăng Sấm nghe Điền Miêu Miêu nói vậy, thì thuận thế nhìn về phía cô: “Em cũng biết Trang Yến sao?”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Chẳng phải trước đây anh ta và Bạch Mộng Lộ tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu sao, chương trình đó khá nổi tiếng.”
Tôn Húc Xuyên chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, nói: “Khi nãy chị Miêu Miêu còn khen anh ta đẹp trai nữa kìa!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Quả nhiên là ánh mắt nhìn Điền Miêu Miêu của Lăng Sấm có chút thay đổi: “Phải không?”
“… Đây là em đưa ta một lời bình sự thật khách quan thôi.” Tuy rằng Điền Miêu Miêu chột dạ, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng khí thế khoa trương: “Nhưng nếu thực sự phải so sánh thì anh vẫn hơn một bậc.”
Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, rồi nhìn cô, lên tiếng: “Đúng là vậy, anh cũng cảm thấy mình hơn một bậc.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Anh đúng là rất giỏi “gió chiều nào theo chiều ấy” nhỉ!
“Mấy người về quầy trước đi, việc của Trang Yến anh sẽ hỏi thêm thầy Lưu, sau đó nói với mọi người trong nhóm.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu, quay người đi làm việc của mình.
Hôm nay, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh ra ngoài mấy tiếng, nên bọn họ cũng không chuẩn bị quá nhiều xiên nướng, đến mười giờ đã bán hết sạch. Trước xe đồ ăn vẫn còn hai cặp đôi đang ăn đồ nướng, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh dọn dẹp sạch sẽ bếp nướng, bèn ra ngoài ngồi cùng Điền Miêu Miêu, đợi để dọn quầy.
Điền Miêu Miêu đang đọc tin nhắn Lăng Sấm vừa gửi, nói sau này sẽ bảo bọn họ cử mấy người đại diện cùng đi dự cuộc họp dự án.
“Vậy thì anh Sấm buộc phải đi rồi, dù sao thì anh ấy cũng là Sói già Phố Wall mà!”
“Ừm, trong nhóm cũng đề cử anh ấy đi, còn nói gọi cả anh Phan, để làm vệ sĩ cho anh ấy nữa.”
“Hahaha, cái này được à nha!” Điền Đậu Đậu nói rồi cũng lấy điện thoại ra, nhắn tin vào trong nhóm.
Điền Đậu Đậu: “Vậy thì chị gái tôi cũng được! Vừa có thể làm vệ sĩ, vừa có thể làm thư ký, toàn năng.” *Đầu chó*
Tôn Húc Xuyên: “Thân thủ của chị Miêu Miêu mọi người đều đã rõ như ban ngày, dù sao thì cũng là sư muội của anh Phan mà!”
Anh Phan: “Đúng là tiểu sư muội vừa dũng cảm vừa có chiến lược, nhưng nếu thực sự đánh đấm thì quá nguy hiểm, vẫn nên để tôi đi.”
Lăng Sấm: “… Chúng ta đi tham dự cuộc họp dự án, chứ không phải đi đại hội thi đấu võ thuật.” *Mèo con cạn *
Tôn Húc Xuyên: “Ngộ nhỡ nhà đại tư bản phái tay chân đến thì sao! Nếu mấy người bị bao vây thì làm thế nào!”
Lăng Sấm: “Xã hội pháp trị, có lẽ bọn họ không dám làm càn vậy đâu. *Cười mỉm* Hơn nữa, nhóm thầy Lưu cũng sẽ đến tham gia cuộc họp dự án.”
Điền Miêu Miêu: “Nhìn Trang tổng có vẻ không giống loại người đó, mọi người đừng có tự mình dọa mình!”
Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu đứng ra nói hộ Trang Yến, thì đột nhiên đổi giọng: “Em đừng để bị ngoại hình của anh ta đánh lừa, anh ta chẳng nể nang ai có tiếng trong giới, ngay cả ba ruột và bác ruột của cũng không nể tình nể mặt.”
Giang Thận: “Cái này tôi cũng đã nghe, cách đây không lâu anh ta vừa mới đuổi bác cả ra khỏi công ty.”
Giang Thận: “Khi đó, ba anh ta cũng bị anh ta phủ nhận.”
Tôn Húc Xuyên: “… Quả đúng là con người tàn ác, như vậy lại càng phải cử anh Phan đi cùng!”
Điền Miêu Miêu: “Để tôi đi vẫn hơn, vợ anh Phan sắp sinh rồi, anh ấy còn phải về nhà chăm vợ.”
A Bang: “Aaaaa, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”
Lăng Sấm: “…”
Anh không nên nói ra câu đó mới phải.
Lăng Sấm: “Đó đều là đấu đá nội bộ trong công ty bọn họ, liên quan gì đến chúng ta, bọn họ không dám làm loạn trong cuộc họp dự án đâu.”
Anh gửi xong tin nhắn này bèn cất điện thoại, rồi đi đến trước xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu. Điền Miêu Miêu vẫn đang nghịch điện thoại, khi Lăng Sấm ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới phát hiện ra: “Á, anh cũng đóng quầy rồi sao?”
“Ừm.” Lăng Sấm đáp lại một tiếng, anh nhìn cô cong môi cười: “Thời gian họp dự án vẫn chưa được ấn định, sau khi có quyết định anh sẽ báo với em.”
Điền Đậu Đậu nghe anh nói vậy, thì có chút lo lắng, hỏi: “Anh đưa chị gái em đi thật đấy à? Em chỉ nói đại vậy thôi mà, nếu thực sự có nguy hiểm thì phải làm thế nào?”
“… Nếu thực sự nguy hiểm thì liệu tôi có để cô ấy đi không?” Nhiều lúc, Lăng Sấm cảm thấy mọi người vào vai hết mình luôn: “Tôi đã nói rồi, bên phía thầy Lưu cũng đi, vậy mà Trang Yến vẫn động tay động chân trước mặt bọn họ sao? Chẳng lẽ lại muốn được trải nghiệm “nắm đấm sắt” của Xã Hội Chủ Nghĩa.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Được rồi, lập tức bị thuyết phục rồi.
“Vậy chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Điền Miêu Miêu nhìn anh, hỏi: “Có cần gọi anh Giang đi cùng không? Trước đây, anh ta cũng làm ăn kinh doanh, nên khá am hiểu việc đó.”
Điền Đậu Đậu nói: “Đúng là ba người là những người có học lực cao nhất của chợ đêm chúng ta rồi, nhưng nếu mấy người bị thu mua mất…”
Cũng đồng nghĩa với việc toàn quân chợ đêm bị diệt sạch!
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô nhìn Điền Đậu Đậu, mỉm cười với cậu ấy: “Em nói Lăng Sấm và Giang Thận bị thu mua thì tạm bỏ qua, đến chị mà em còn không hiểu sao?”
Điền Đậu Đậu hơi nghẹn họng, rồi gật đầu: “Cũng đúng, dù sao thì khi đó Dư Tam dẫn theo đệ của anh ta đến uy hiếp bắt chị làm bạn gái anh ta, kết quả là phải khóc lóc cầu xin chị nhẹ tay một chút.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cái ký ức chết từ tám đời nào rồi lại đột nhiên khơi ra công kích cô.
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu một cái, dường như cảm thấy hứng thú, hỏi Điền Đậu Đậu: “Dư Tam là ai?”
“Là anh ba nhà họ Dư, rõ ràng là con ngỗng đầu đàn trong thôn cũng không đánh lại được anh ta, lại ỷ thế vào hai tên đệ, dám tác oai tác quái trước mặt chị gái em.” Điền Đậu Đậu khí thế hừng hực kể cho anh nghe: “Chị gái em là người dễ bị uy hiếp vậy sao? Đã dạy cho tụi nó phải học lại cách làm người ngay tại trận luôn!”
“… Được rồi, chuyện từ bao đời rồi, làm gì có ai là không có thời kỳ nổi loạn.” Điền Miêu Miêu không muốn nghe thêm một câu nào nữa, bèn vội vàng ngắt lời Điền Đậu Đậu.
Điền Đậu Đậu nhìn cô: “Tuy rằng uy hiếp bằng võ không thể khuất phục, nhưng đâu ai biết được uy hiếp bằng tiền liệu có được hay không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, rồi cũng nhìn Điền Miêu Miêu: “Nói cũng đúng, dù sao thì Miêu tổng của chúng ta yêu tiền như vậy, trong mắt cô ấy, bạn trai còn không quan trọng bằng bày quầy bán hàng cơ mà.”
Điền Miêu Miêu: “?”
Tại sao lại nhân cơ hội tố cáo cô thế này!
“Bà chủ, tính tiền.” Cuối cùng thì khách bàn bên cũng ăn xong, và gọi Điền Miêu Miêu một tiếng.
“Được, đến liền.” Điền Miêu Miêu không tiếp tục nhăng cuội cùng họ nữa, mà cầm sổ của mình đi đến thanh toán.
Cuối cùng Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu và chị Trương được cử làm người đại diện cho các chủ quầy của chợ đêm cổng Bắc đi tham gia cuộc họp dự án. Vì tình hình của chị Trương đặc biệt nhất, nên Lăng Sấm đã cố ý gọi cả chị ấy, như vậy thì chị ấy có vấn đề khó khăn gì cũng có thể đàm phán trực tiếp luôn tại cuộc họp.
Tuy rằng anh Phan không tham gia cuộc họp, nhưng cũng đi đến địa điểm diễn ra cuộc họp cùng họ, nói sẽ ở bên ngoài canh chừng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì anh ta có thể xông vào ngay.
Tôn Húc Xuyên cũng đi theo, còn mang theo chiếc điện thoại đầy ắp pin để có thể bắt đầu quay video bất cứ lúc nào.
Sau khi Lăng Sấm nghe thấy kế hoạch của họ, bèn lên tiếng từ tận đáy lòng: “Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì việc đầu tiên vẫn nên là báo cảnh sát.”
“Yên tâm, em vẫn còn một chiếc điện thoại khác, em sẽ vừa quay video vừa báo cảnh sát!” Tôn Húc Xuyên cảm thấy trên vai mình gánh trọng trách rất lớn!
Lăng Sấm: “…”
Mấy người vui vẻ là được.
Trang Yến không đích thân đến cuộc họp dự án, nhưng tổ thành viên trung tâm của dự án đều có mặt, trợ lý đặc biệt của Trang Yến cũng tới.
Nửa trước, là thành viên của tổ dự án giới thiệu về dự án, quả thực là kế hoạch dự án của họ vô cùng hoàn hảo, nếu có thể thực sự tiến hành, thì Lăng Sấm tin tưởng lời Trang Yến nói, chợ đêm cổng Bắc sẽ trở thành khu chợ đêm phồn hoa nhất thành phố A.
Nửa sau, được tự do đưa ra câu hỏi, liên quan đến vấn đề chi phí và phí quản lý mà các chủ quầy quan tâm nhất, thì thành viên tổ dự án cũng giải thích vô cùng tường tận, những điều này sau đó đều sẽ được viết vào hợp đồng.
Cuộc họp dự án tiến hành vô cùng thuận lợi, đến cả chị Trương sau khi nghe cũng có chút động lòng. Lúc rời đi, trợ lý đặc biệt Mạnh đã gọi Điền Miêu Miêu lại: “Điền tiểu thư, cô có thể ở lại một mình một lúc không? Chúng tôi vẫn còn chút chuyện cần thương lượng với cô.”
Lăng Sấm khẽ cau mày, anh đứng cạnh Điền Miêu Miêu không di chuyển: “Các anh có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Trợ lý Mạnh mỉm cười nhìn anh: “Anh Lăng đừng hiểu lầm, chúng tôi muốn đàm phán về vấn đề quảng cáo cho chợ đêm, nếu anh không yên tâm thì có thể ngồi bên canh cùng nghe.”
Nói xong, anh ta lại bổ sung một câu: “Trong trường hợp cô Điền không bận tâm.”
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn Điền Miêu Miêu, Điền Miêu Miêu cũng nở nụ cười, rồi nói với trợ lý Mạnh: “Tôi không bận tâm.”
Cuối cùng, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu cùng ở lại, trợ lý Mạnh lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Điền Miêu Miêu: “Đây là ảnh trước đó nhiếp ảnh gia chụp cô tại chợ đêm, sau khi nhìn thấy bức ảnh này, chúng tôi cảm thấy rất thích hợp dùng để tuyên truyền cho chợ đêm. Vì vậy, đã liên lạc được với nhiếp ảnh gia, mua lại bản quyền tấm ảnh, tuy nhiên đề cập đến quyền chân dung của cô, vẫn cần có sự cho phép của cô, đương nhiên phía chúng tôi sẽ bỏ chi phí.”
Vừa rồi nghe thấy tuyên truyền cho chợ đêm, Điền Miêu Miêu còn tưởng lại là chiêu làm giá ảnh, nên có hơi căng thẳng. Quả nhiên gu thẩm mỹ của công ty lớn và mẹ của cô thật khác biệt!
“Các anh muốn dùng ảnh để quảng cáo sao? Được, có thể.”
Trợ lý Mạnh mỉm cười với cô, rồi nói tiếp: “Ngoài tấm ảnh này ra, chúng tôi còn muốn quay thêm một đoạn video quảng cáo, hy vọng cô có thể xuất hiện trong ống kính. Phía bên tôi đã chuẩn bị xong xuôi hợp đồng, cô có thể đọc một chút.”
“Ồ, được.” Điền Miêu Miêu nhận lấy hợp đồng mà anh ta nói, mở ra đọc. Hợp đồng có tổng cộng bảy, tám trang, toàn chữ là chữ, rất nhiều điều khoản, tuy rằng Điền Miêu Miêu đọc rất nghiêm túc, nhưng dù sao thì cô cũng đâu có học mấy thứ này. Nếu bên trong có gài bẫy nào đó, thì quả thực là cô không dám đảm bảo mình có thể nhìn ra.
Lăng Sấm cũng không nghĩ đến vấn đề này, anh nói với trợ lý Mạnh phía đối diện: “Chúng tôi có thể cầm hợp đồng về thư thả xem không?”
“Đương nhiên là được.” Trợ lý Mạnh gật đầu: “Anh có liên lạc của tôi, đọc xong hợp đồng nếu không có vấn đề gì, thì có thể liên lạc thẳng với tôi.”
“Ừm.” Lăng Sấm bảo Điền Miêu Miêu cất hợp đồng đi, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Vậy nếu không còn việc gì khác, thì chúng tôi đi trước đây.”
“Được.” Trợ lý Mạnh đứng dậy tiễn họ ra khỏi phòng họp, rồi mới báo cái lại tình hình hôm nay cho Trang Yến.
“Hẹn thời gian, mời Lăng Sấm đến công ty một chuyến.” Trang Yến ở đầu dây bên kia dặn dò.