Ngoại hình và khí chất của Lăng Sấm sinh ra đã mang cảm giác xa cách, khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận, nhưng Điền Miêu Miêu ngày một cảm thấy thực ra Lăng Sấm rất thích cười. Cô nhìn khóe miệng hơi cong lên của anh, ho khan một tiếng rồi rời mắt: “Á, anh ước từ khi nào thế?”
Lăng Sấm nói: “Trưa nay, khi ăn bánh sinh nhật.”
“Ồ.” Điền Miêu Miêu chợt hiểu và gật đầu, ăn bánh sinh nhật ước điều ước thực ra là điều rất bình thường: “Tuy nhiên điều ước của anh thành hiện thực có hơi nhanh quá thì phải.”
Lăng Sấm cười một tiếng, không đáp lại cô, Điền Miêu Miêu lại hỏi: “Mỗi năm sinh nhật, mẹ anh đều làm bánh gato cho anh sao?”
“Cũng không hẳn, phải xem tâm trạng của bà ấy, có những lúc bà ấy sẽ làm một vài món khác.” Lăng Sấm nói với cô: “Chỉ có ba người nhà tôi, ăn cũng chẳng được là bao.”
Điền Miêu Miêu ngẩn người, có chút ngạc nhiên: “Nhà anh không mời ai khác đến à?”
Lăng Sấm lắc đầu: “Từ sau khi tôi về nước, thực ra luôn có những tin đồn ra đồn vào, mà ba mẹ tôi lại muốn được yên tĩnh.”
Điền Miêu Miêu lại sững sờ một lúc, với kiểu người như Lăng Sấm, thì từ nhỏ đều là “con nhà người ta” trong mắt họ hàng, khó khăn lắm mới vấp ngã một lần, nên không thể không nhanh chóng nắm lấy cơ hội đó để chỉ chỉ trỏ trỏ này kia.
“Trong số những họ hàng thân thích, đều sẽ có người như vậy, anh không cần để ý đến họ đâu.” Điền Miêu Miêu nhìn anh, nói: “Bọn họ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh.”
“Tôi biết.” Trước giờ, Lăng Sấm chưa từng quan tâm những người đó nói gì, đối với anh thì bọn họ hoàn toàn chẳng quan trọng.
“À phải rồi, suýt chút nữa thì quên chụp ảnh.” Lăng Sấm lấy điện thoại ra, mở máy ảnh hướng về bát mì sinh nhật.
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đã ăn cùng nhau vài bữa cơm, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy anh chụp ảnh, vì vậy có chút bất ngờ, lên tiếng: “Trông anh không giống người trước khi ăn sẽ chụp ảnh đăng lên khoảnh khắc nhỉ!”
Lăng Sấm cẩn thận chọn được một góc, rồi chụp lại bát mì sinh nhật mà Điền Miêu Miêu làm cho mình: “Mì sinh nhật đương nhiên phải khác rồi.”
“Ồ, cũng đúng, dù sao thì một năm chỉ được ăn có một lần.”
Lăng Sấm chụp ảnh xong, đặt điện thoại xuống ngẩng lên nhìn cô: “Cộng thêm âm lịch, thì một năm có thể ăn hai lần.”
“Anh cũng khá tham lam đấy chứ!” Điền Miêu Miêu đang nói thì đồ ăn mà cô gọi đã đến, Điền Đậu Đậu xách đồ ăn vào, bày lên bàn: “Nhờ phúc của anh Sấm, tối nay tụi mình được ăn một bữa ngon lành.”
Chúc Tinh đứng bên cạnh giúp bày đồ ăn, nghe thấy cậu ấy nói thì kìm không được phải bật cười: “Bình thường đều là anh nấu cơm, anh nói vậy như đang tự mình chửi mình thì phải.”
“Tôi nói là đồ ăn phong phú, không phải hương vị.” Điền Đậu Đậu nhìn những món ăn được đóng hộp, lên tiếng: “Tuy nhiên, trước đây tôi cũng từng ăn đồ của cửa hàng này rồi, hương vị khá ngon, không kém tôi là bao.”
Điền Miêu Miêu lười chẳng muốn phỉ báng cậu ấy, cô gắp cho Lăng Sấm một miếng cà tím chiên, nói với anh: “Món cà tím này lần nào tôi cũng gọi, anh nếm thử xem.”
“Ừm, nhưng tôi vẫn nên ăn mì trước đã.” Lăng Sấm mỉm cười, cầm đũa lên nếm một miếng mì. Điền Miêu Miêu không kìm được mà hỏi anh: “Hương vị thế nào, nếu thấy nhạt có thể thêm chút gia vị.”
Lăng Sấm đáp: “Không cần, ngon lắm.”
Điền Miêu Miêu cảm thấy nhẹ nhõm, cô còn chưa lên tiếng thì Điền Đậu Đậu đã nói: “Vậy thì anh phải ăn hết đó nhé.”
“Ừm.” Lăng Sấm chậm rãi đáp lại, không những ăn hết mì, mà anh còn húp sạch cả canh.
Mấy người ăn cơm tối xong, cũng gần đến giờ mở quầy hàng, Lăng Sấm giúp Điền Miêu Miêu chuyển hết đồ cần dùng bán hàng lên xe đồ ăn, rồi lái xe cùng họ ra khỏi khu nhà.
Anh không đến chợ đêm cổng Bắc mà đi thẳng về nhà, sau khi đỗ xe trong gara, Lăng Sấm xuống xe nhân tiện lấy điện thoại ra nhìn. Điền Miêu Miêu cũng gửi cho anh một bao lì xì tệ, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Anh cong môi nhận lì xì, rồi đáp lại một câu cảm ơn, còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương nữa.
Buổi tối về đến nhà, Điền Miêu Miêu đứng lục tùm tủ ở ngưỡng cửa, Điền Đậu Đậu thay dép lê, đứng bên cạnh hỏi cô: “Chị tìm cái gì thế?”
Điền Miêu Miêu: “Hồi Tết chị mua một hộp pháo bông, vẫn chưa dùng hết, chắc là để ở đây.”
Điền Đậu Đậu nhìn cô một cách kỳ quái: “Chị muốn đốt pháo bông bây giờ ấy hả? Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế?”
Cậu ấy nói xong câu này, lại tự ý thức được gì đó: “Chúc mừng sinh nhật anh Sấm, vậy chỉ có mỗi pháo bông thì có hơi keo kiệt không?”
“Thế bây giờ em ra ngoài mua cho chị một ít nhé?”
“…” Điền Đậu Đậu nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng khách, rồi nói với cô: “Nếu chị muốn đốt thì nhanh lên, chỉ còn không đến hai mươi phút nữa là qua mười hai giờ rồi.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô mở lại một bên ngăn kéo, nhìn thấy pháo bông bên trong, bèn mỉm cười lấy pháo bông ra, rồi đi đến ban công cầm bật lửa châm.
Lúc này, Lăng Sấm đang ngồi trước máy tính xem thị trường chứng khoán, hơn một năm về nước, ngoài việc bán cơm chiên tại chợ đêm cổng Bắc, thì anh cũng đã kiếm được khá nhiều tiền từ chứng khoán. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng nhấp chuột hai lần, điện thoại để bên cạnh tay bỗng phát sáng, Lăng Sấm cúi đầu nhìn một cái, là Điền Miêu Miêu gửi cho anh một đoạn video.
Video rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, sau khi pháo bông cháy hết, thì giọng nói của Điền Miêu Miêu truyền đến: “Bây giờ vẫn chưa qua mười hai giờ, đốt cây pháo bông chúc mừng sinh nhật anh. Chúc anh sức khỏe dồi dào, năm nào cũng có được một ngày như năm nay, tương lai, mỗi một ngày đều sẽ xán lạn như bông pháo hoa này.”
Lăng Sấm mở đi mở lại đoạn video này, rồi lại nhận được vài tấm ảnh pháo hoa mà Điền Miêu Miêu gửi cho mình.
Lăng Sấm: “Cảm ơn, pháo hoa thật đẹp.”
Điền Miêu Miêu: “Hehehe, anh không chê là được rồi, Điền Đậu Đậu nói cây pháo hoa của tôi quá keo kiệt.”
Lăng Sấm: “Mặc kệ cậu ấy, Điền Đậu Đậu thì biết cái gì mà pháo với chả hoa.”
Điền Miêu Miêu: “Hahahahaha.”
Điền Miêu Miêu chụp lại ảnh màn hình cuộc nói chuyện của mình và Lăng Sấm và gửi cho Điền Đậu Đậu: “Thấy chưa, chỉ có em là chê bôi hoa của pháo thôi nhé.” *Cười mỉm*
Điền Đậu Đậu: “Tôi là trò đùa của hai anh chị đấy hả?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm lại xem thêm một lần video mà Điền Miêu Miêu gửi cho mình, rồi đăng mì sinh nhật hôm nay cùng pháo hoa lên khoảnh khắc.
Lăng Sấm: Đây là sự kiện pháo hoa hoành tráng lần thứ hai được ngắm trong mùa Hè này.
Mặc dù đã muộn, nhưng Lăng Sấm vừa xuất hiện đã có rất nhiều cú đêm thò đầu ra để lại bình luận cho anh.
“Không có ảnh tự sướng, vote một sao.”
“Đây là mì sinh nhật phải không anh đẹp trai, chúc mừng sinh nhật nhé.”
“Gần đây, Lăng Sấm hoạt động tích cực ghê nhỉ, có vấn đề, lão phu bấm tay tính xem nào, chắc chắn là đang yêu rồi.”
“Aaaaaa, đừng mà, trai đẹp là của tất cả mọi người mà.”
Tần Ngạn tăng ca đến tận lúc này, thuận tay lướt khoảnh khắc, lại nhìn thấy ảnh Lăng Sấm đăng.
Tần Ngạn: Cậu gọi cái này là hoành tráng ấy hả?
Lăng Sấm trả lời lại Tần Ngạn: *Cười mỉm*
Tần Ngạn trả lời Lăng Sấm: Khoan đã nào, đừng nói là của bà chủ Điền đốt cho cậu đấy nhé? *Cười mỉm*
Chu Khải Tinh: Bà chủ Điền còn nấu cả mì sinh nhật cho cậu á, cuối cùng thì hai người cùng thành đôi rồi!
Tần Ngạn trả lời Chu Khải Tinh: Cậu đoán xem tại sao cậu ấy lại không trả lời bình luận của cậu? *Cười xấu xa*
Lăng Sấm: “…”
Anh thấy mức độ tăng ca của Tần Ngạn vẫn là chưa đủ.
Điền Miêu Miêu cũng thích bài đăng của Lăng Sấm, và bình luận một câu “Chúc mừng sinh nhật.” Sau đó, cố ý trả lời lại bình luận của Tần Ngạn: Anh có ý kiến gì với cây pháo bông của tôi không?
Tần Ngạn trả lời Điền Miêu Miêu: Không dám ạ! *Cười mỉm*
Điền Miêu Miêu đang định bỏ điện thoại xuống, thì lại có tin nhắn mới, lần này là của Lăng Sấm.
Lăng Sấm: “Đột nhiên nhớ ra, tôi vẫn chưa biết sinh nhật em là ngày nào?”
Điền Miêu Miêu: “20 tháng 12, anh hỏi là để chuẩn bị quà cho tôi sao?” *Đầu chó*
Lăng Sấm không trả lời thẳng câu hỏi này của cô, mà nói đến chuyện khác: “Cung Nhân Mã, tôi vừa mới tra thử, cung Sư Tử và cung Nhân mã là hai cung ghép đôi đẹp nhất.”
Điền Miêu Miêu: “Hóa ra anh cũng tin vào cung hoàng đạo à?”
Lăng Sấm: “Dòng này thì tin.” *Đầu chó*
Điền Miêu Miêu: “Chỉ tin vào cái mà mình muốn tin phải không?”
Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, rồi trả lời cô: “Muộn rồi, không làm phiền em nghỉ ngơi nữa.”
Điền Miêu Miêu: “Ừm, ngủ ngon.”
Lăng Sấm: “Ngủ ngon.”
Sau khi chúc ngủ ngon qua lại với Lăng Sấm, cuối cùng, Điền Miêu Miêu cũng cất điện thoại đi.
Lăng Sấm đăng bài lên khoảnh khắc, đến sáng hôm sau lại bị ba mẹ nhìn thấy, vì vậy mẹ Lăng đã đúng giờ gọi đến. Lăng Sấm vẫn đang năm trên giường chưa tỉnh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới miễn cưỡng mở mắt.
“Mẹ, sớm vậy mà gọi cho con có việc gì thế?”
“Con vẫn ngủ một mình sao?”
Lăng Sấm: “…”
“Không thế thì thế nào?” Lăng Sấm bị bà ấy hỏi có chút khóc không nổi cười cũng chẳng xong, bèn chống một tay ngồi dậy.
“Mẹ thấy bài đăng tối qua trên khoảnh khắc của con, còn tưởng bọn con ở cùng nhau đón sinh nhật.”
“Bọn con là ai?”
“Con nói xem? Tô mì sinh nhật đó chẳng lẽ là con tự nấu cho mình?” Mẹ Lăng vạch trần anh không thương tiếc: “Còn cả dòng trạng thái của con nữa, viết sặc mùi bất thường, mẹ có thể coi là hiểu được những câu đậm mùi “chua chát” về tình yêu của mấy thanh niên trong công ty rồi.”
Lăng Sấm: “…”
Anh cầm điện thoại xuống giường, kéo mở rèm cửa: “Con biết rồi, lần tới đăng bài lên khoảnh khắc, nhất định sẽ chặn xem mẹ và ba con.”
Mẹ Lăng không bận tâm: “Con chặn đi, dù sao thì bọn ta vẫn có tai mắt.”
Lăng Sấm: “…”
Quang minh chính đại vậy luôn hả?
“Mẹ nói cho con hay, dì hai của con lúc nào cũng nhớ đến việc giới thiệu đối tượng cho con, nhưng mẹ và ba con đã luôn ngăn hộ con đó. Lần trước, dì hai lại nhắc đến việc này với mẹ, mẹ nói với dì ấy là con đã có bạn gái rồi, nếu lần này con vẫn không có chút tiến triển nào, thì lần tới tự đi mà nói với dì hai của con.”
“Mẹ nên bảo dì hai kiếm việc khác để làm thì hơn đó.” Lăng Sấm vừa nói, vừa giả bộ gấp gáp, nói với mẹ: “Hình như có ai đang gõ cửa, con không nói với mẹ nữa nhé, bai bai.”
Mẹ Lăng: “…”
Sau khi cúp máy, anh mới thở phào một hơi, nhưng vẫn lo rằng mẹ mình sẽ lại gọi tới, nên cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng may là mẹ anh không gọi tới nữa.
Anh cầm điện thoại, kìm không được mà nhấp vào hình đại diện của Điền Miêu Miêu, ảnh đại diện của cô vẫn là hình khối lắp ghép gấu trúc lần trước anh tặng cô, khiến gương mặt không khỏi hiện lên ý cười, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Chào buổi sáng.”
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu nhận được tin nhắn chào buổi sáng của Lăng Sấm, nên nhất thời choáng váng, đợi đến khi phản ứng lại, thì gương mặt lại nóng bừng khó hiểu: “Chào buổi sáng.”
Lăng Sấm: “Đã ăn sáng chưa?”
Điền Miêu Miêu: “Đang ăn rồi.”
Cô chụp ảnh lại bữa sáng gửi cho Lăng Sấm, Lăng Sấm có chút tò mò hỏi cô: “Đây là món gì, nhìn trông giống màn thầu, nhưng lại có chút không giống.”
Điền Miêu Miêu: “Bánh tổ yến, em trai tôi làm, ngon lắm.”
Lăng Sấm: “Xem ra Điền Đậu Đậu vẫn còn có chút tác dụng.”
Điền Miêu Miêu gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc cười lớn, rồi lại hỏi anh: “Anh đã ăn sáng chưa?”
Lăng Sấm: “Vẫn chưa, mới dậy, không biết ăn gì.”
Điền Miêu Miêu: “Mỗi lúc không biết ăn gì, thì hấp trứng đi, dù sao thì nhà anh cũng chẳng thiếu trứng.” *Đầu chó*
Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, đúng là nhà anh không thiếu trứng, dù gì thì mỗi một suất cơm chiên anh bán cũng đều có thêm trứng mà.
Lăng Sấm: “Được, quyết định bữa sáng hôm nay là món trứng hấp.”