"Thế là một trước một sau hai bóng người đuổi nhau phi thẳng ra phía ngoài trấn.
Dương Quá nhìn vậy lo lắng hỏi Tiểu Long nữ:
- Sư phụ chúng ta có đuổi theo giúp thúc thúc một tay không?
- Không sao đâu.
Ta một mình đủ rồi.
Ngươi ở lại đây ăn uống nghỉ tạm.
Nhớ đóng cửa trong phòng không mở cho bất kì ai.
Ta đi lát sẽ quay lại.
Tiểu Long Nữ dặn dò.
Sau đó, nàng thi triển khinh công bay vút đi.
Một trăm dặm đầu, Nhiếp Phong cho Điền Bá Quang hít khói phía sau.
Nhưng càng về lâu sau thì nội lực thâm hậu của nhất lưu cao thủ chênh lệch với nhị lưu đã lộ rõ.
Điền Bá Quang với khinh công không tồi đã dần dần thu hồi khoảng cách cả hai.
Hắn vung tay một đao phóng về phía trước.
Đao pháp của hắn rất nhanh và độc nên còn gọi là khoái đao.
Nghe tiếng gió sau lưng, Nhiếp Phong uốn người lượn một hình vòng cung tránh được một đạo đao khí.
- Khinh công khá lắm! Phải công nhận nếu cùng đẳng cấp thì ta thua ngươi về thân pháp.
Điền Bá Quang cười nói vượt lên phía trước chặn đầu Nhiêp Phong.
Tử Điện kiếm của Nhiếp Phong cũng rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm dưới ánh trăng thoáng hiện ánh tím.
- Kiếm tốt đấy.
Điền Bá Quang thốt lên ngạc nhiên.
- Đương nhiên! Bảo kiếm tặng anh hùng mà.
Nhiếp Phong chậm rãi trả lời.
- Ha ha ha! Bảo kiếm thì chính xác còn anh hùng thì hôm nay ta cho ngươi xuống âm phủ mà làm.
Điền Bá Quang cười dữ tợn xuất đao.
Trong đêm đen.
Ánh đao loang loáng.
Đao pháp của Điền Bá Quang thuộc dạng khoái đao chiêu chiêu bất tận liên miên không dứt.
Đặc biệt tốc độ đao đi rất nhanh.
Nếu so với kiếm của Lãnh Huyết thì Điền Bá Quang khoái đao không hề kém về vận tốc.
Đao pháp của Điền Bá Quang quét ngang thân của Nhiếp Phong liên tục.
Bằng Phong Thần cước hắn lộn người xoay vòng trên không tránh được hết đao chiêu.
Tử Điện kiếm cũng thi triển thức thứ đến thứ của Thánh Linh kiếm pháp.
Kiếm chiêu sát phạt, quyết đoán đối chọi với khoái đao của họ Điền.
Khí lạnh ban đêm cộng thêm hàn quang kiếm khí làm cho Điền Bá Quang cảm giác lạnh buốt.
Khoái đao của hắn đấu với Thánh Linh kiếm pháp bị giảm đi tốc độ một cách rõ rệt.
Hắn buột miệng:
- Kiếm pháp lợi hại thật! Tiểu tử không ngờ ngoài khinh công ra lại có kiếm pháp cao thâm như vậy.
Điền Bá Quang bỗng thay đổi chiêu thức.
Hắn vận nội lực nhất lưu cao thủ của mình truyền vào thân đao.
Đao của hắn đỏ rực trong đêm đen.
Khoái đao phóng ánh sáng chói mắt, đao khí sắc bén mang theo nhiệt độ thiêu đốt không khí.
Đao kiếm chạm nhau tóe lửa đầy trời.
Nhiếp Phong chỉ nhị lưu đỉnh nên dần dần yếu thế.
Thánh Linh Kiếm pháp lúc này cũng không lấn át được khoái đao của họ Điền như trước.
- Nếu so đấu kéo dài, nội lực của mình không cầm cự được với tên hái hoa dâm tặc này.
Nhiếp Phong nghĩ thầm trong đầu.
Đúng lúc hắn đang chỉ thủ thế chật vật thì thình lình một bóng trắng yểu điệu kèm hương thơm thoang thoảng đặc trưng của thiếu nữ bất ngờ ập đến chia sẻ gánh nặng cho Nhiếp Phong.
Dưới hỗ trợ của Tiểu Long Nữ.
Nhiếp Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tung ra đường kiếm quỷ quyệt nhất trong Thánh Linh nhị thập tam thức kiếm của Kiếm Thánh tiền bối.
Đó chính là kiếm thứ ba.
Kiếm khí chia làm luồng công thẳng hướng Điền Bá Quang.
Từng ngọn cỏ, lá cây dưới mặt đất cũng bị tác động của kiếm khí cuộn vào nhau tạo lên thanh kiếm bằng cỏ cây tiến thẳng họ Điền.
Lúc này, Điền Bá Quang phải chống lại luồng kiếm khí trên không và thanh kiếm kết tinh bằng cỏ do chân khí cuộn lại dưới mặt đất.
Như vậy là hắn phải đối phó một lúc hướng tiến công của Nhiếp Phong.
Tiểu Long Nữ tròn to mắt hạnh nhìn chiêu thức của Nhiếp Phong.
Nàng ngạc nhiên trước đường kiếm kì lạ đầy uy lực này của hắn.
Điền Bá Quang không hổ danh nhất lưu cao thủ.
Hắn vận khoái đao bay xung quanh thân mình liên tục tạo thành một vòng xoáy bất tận đỏ rực ánh lửa đón đỡ kiếm thứ ba của Nhiếp Phong.
- Phanh!
Đất bay, đá chạy, bụi mù mịt khắp nơi.
Vụ va chạm làm người hất văng ra xa.
Để lại trên mặt đất hố sâu thăm thẳm bán kính hơn một mét.
Điền Bá Quang bị tổn hại nặng nề.
Quần áo hắn rách bươm từng mảnh bay đi trong gió rét.
Tóc tai bị đốt cháy khét đen mù.
Từ xa nhìn lại trông hắn lúc này không khác tên ăn mày là bao.
Còn lại hai người chỉ bị hất ra xa không tổn hao gì.
Tiểu Long Nữ xấu hổ quay mặt đi khi nhìn thấy thân ảnh Điền Bá Quang rách nát quần áo.
- Hai đứa các ngươi giỏi lắm! Hai đánh một không chột cũng què.
Hôm nay ta nhận tài.
Núi xanh còn đó.
Sau này gặp lại đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ biết tay.
Nói nhanh một tràng, Điền Bá Quang khinh công bay đi trong đêm.
Lúc này, trong đầu Nhiếp Phong vang lên thông báo hệ thống hoàn thành nhiệm vụ.
Bài Vân Chưởng đang được khắc ghi sâu vào trong não của hắn.
Nhiếp Phong cảm giác như mình đã khổ luyện “Bài Vân Chưởng” suốt nhiều năm vậy.
Tiểu Long Nữ cùng Nhiếp Phong sóng bước trở về khách điếm.
Dương Quá nghe lời của sư phụ ở trong phòng khóa chặt cửa.
Thấy nàng cùng họ Nhiếp an toàn trở về bèn mở cửa chạy ra mừng rỡ ôm chặt hai người.
Ba người trở vào trong phòng.
Nhiếp Phong nhắm mắt đả tọa còn Dương Quá do mỏi mệt nên cũng ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.
Tiểu Long Nữ cũng ngồi vận công không màng thế sự.
Trong đầu Nhiếp Phong đang thôi luyện “Bài Vân Chưởng” một cách thuần thục.
Môn võ công này nổi tiếng trong tác phẩm “Phong Vân” bao gồm mười hai chiêu thức.
Trong đó có một môn luyện nội công mà Nhiếp Phong đang rất cần là “Hư Vấn Kính”.
Ngoài ra cũng còn một môn khinh công nữa là “Vân Tung Mị Ảnh” tuy không bằng được so với “Phong Thần thoái” nhưng có chỗ độc đáo riêng có thể bổ trợ thêm cho thân pháp của Nhiếp Phong càng lợi hại hơn xưa.
Hắn hai mắt nhắm nghiền.
Vận công xuống đan điền.
Điều động nội lực chân khí theo “Hư Vân Kính” đường lối tu luyện.
Bắt đầu từ giây phút này, Hắn đã thay thế nội công “Sơ Nguyên Công” chuyển hóa sang nội công của “Hư Vân Kính”
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Mở mắt ra, Nhiếp Phong đã thấy ánh bình minh chiếu rọi qua cửa sổ.
Nhìn sang bên cạnh không thấy bóng Tiểu Long Nữ và Dương Quá đâu.
Hắn đứng dậy thì thấy một lá thư nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn.
Nét chữ nhỏ nhắn cân đối đầy uyển chuyển của Tiểu Long Nữ để lại cho hắn.
Đại ý chủ yếu là cám ơn và nói muốn đưa Dương Quá về Cổ Mộ để giáo võ công cho hắn.
Thấy y đang luyện công nên không nỡ đánh thức.
Nhiếp Phong mỉm cười:
- Cô gái này thật là thiên chân chất phác.
Dù sao cô ta cũng nợ mình một món nợ ân tình.
Tiếc là không đi cùng cô nàng đến Cổ Mộ phái để học lén “Cửu Âm Chân Kinh” khắc trên vách đá.
Xem ra, ta không có duyên với môn thần công này rồi.
Bước Xuống khách điếm.
Nhiếp Phong tung thỏi bạc nặng trĩu gọi tiểu nhị chuẩn bị mấy món ăn sáng cho mình:
- Cho ta vài chiếc bánh bao và một vò rượu.
Kèm ít lạc rang.
Nhanh lên đấy!
- Có Ngay! Khách quan vui lòng chờ trong chốc lát.
Tiểu Nhị nhanh nhẹn trả lời.
Hôm nay hắn đúng là vớ được khách quý tiêu tiền không tiếc."