Du Hương chống cằm suy tư:
-Không ngờ lần đầu bước vào thế giới này của huynh lại li kỳ như vậy.
Rồi sao nữa? Mau kể tiếp đi!
-Từ từ khoai sẽ nhừ.
Nhiếp Phong lôi từ túi trữ vật ra một bình rượu ngửa cổ uống một hơi rồi nói tiếp:
"Cô gái như một người câm được binh sĩ mang theo đi ra ngoài.
Đột nhiên tất cả xác chết trong thôn bỗng dưng đứng dậy lao vào cắn xé mọi người.
Hông tướng quân vung thanh đao chém ngã hai tên lao vào mình.
Vừa ngã xuống cả hai lại lao lên tấn công.
Đôi mắt của những người chết, trắng dã điên cuồng vật ngã binh lính ngấu nghiến cắn xé.
Tiếng la hét kêu cứu vang lên không ngừng.
Có xác chết bị đâm lao xuyên người vẫn không sao, xông vào tấn công dũng mãnh.
Lần lượt từng người lính ngã xuống.
Một lát sau những binh sĩ đó với đôi mắt trắng dã vung thương tấn công lại chính đồng đội của mình.
Hông tướng quân vung đao chém bay đầu vài tên xác sống.
Tuy mất đầu nhưng chúng vẫn vung tay lao vào.
Mấy chiếc đầu lăn xuống đất bỗng nhảy lên hướng về chân tướng quân.
Chúng há mồm máu cắn dứt ra một mảng thịt.
Ông cố nén đau đớn dùng đao đánh bay mấy chiếc đầu lâu rồi điểm huyệt cầm máu.
Sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng minh bạch đã bị “quỷ quái” tấn công chỉ có cửu tử nhất sinh, e rằng ngàn binh lính giờ chỉ còn vài chục người, lập tức cả giận nói:
-Tất cả mở một đường máu rút lui ra ngoài.
Dàn trận!
Các binh sĩ tập hợp thành đội hình hình tam giác.
Hông Tướng quân và cô bé câm được vây giữa bên trong.
Đỉnh tam giác là Nhiếp Phong, với Thánh Linh kiếm pháp thức thứ nhất đến thức thứ tất cả xác chết tấn công đều bị phân dọc thành nửa.
Chúng có đứng dậy được cũng chỉ nhảy lò cò một chân hạn chế tấn công đi rất nhiều.
Hông tướng quân cảm giác não bộ đang bị một sức mạnh đánh mạnh vào gây ước muốn chỉ biết há mồm to mà cắn xé tất cả xung quanh người sống.
Ông vận nội công cố gắng cầm cự.
Rồi vung đao tự đoạn đứt một chân bị cắn.
Cô gái câm, mặt vẫn không biểu tình tùy theo đám người mở một đường máu tiến ra ngoài thôn.
Đám xác chết điên cuồng chạy theo nhưng đáp lại chúng chỉ là kiếm khí kích động, trực tiếp phân thành hai văng ra ngoài.
Nhiếp Phong trong tay Tử Điện kiếm phát huy sức mạnh.
Đám xác sống mỗi tên bị chém qua như dính tia điện làm giảm tốc độ hồi phục lại.
Tuy không diệt bọn chúng dứt điểm được nhưng cũng đủ thời gian kéo mọi người thoát vây ra ngoài.
Một ngày sau khi hồi thành, Hông tướng quân với chiếc chân cụt quấn băng trắng xóa ngồi thẫn thờ.
Ông không ngờ rằng lần điều tra này lại thảm bại như vậy.
ngàn người chỉ còn lại có trăm binh sĩ toàn thân trở về.
Cũng may nếu không có Nhiếp Phong với kiếm pháp tuyệt luân chắc giờ này toàn quân đã bị diệt.
Rốt cuộc chuyến thám hiểm này giữ được cái mạng nhỏ cũng là một may mắn lớn với Hông tướng quân.
Ông cúi đầu suy nghĩ bèn cho gọi Nhiếp Phong vào.
-Tướng quân… Nhiếp Phong đang định cúi người thì Hông tướng quân đã cất tiếng:
-Không cần đa lễ! Ta có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu.
Đây là ấn tín của ta.
Từ giờ cậu sẽ là Nhiếp tướng quân thay vị trí của ta.
Ta đem chuyện này gửi chim câu báo về phía kinh thành.
Không lâu sau sẽ có thánh chỉ sắc phong chính thức truyền đến.
-Thương thế của ngài sẽ mau bình phục, thuộc hạ còn trẻ tuổi sợ không cáng đáng làm tướng quân thống lĩnh hơn vạn binh sĩ được.
-Đừng lo! Ta biết kiếm pháp của cậu rất cao siêu.
Chẳng qua vẫn chưa có kình lực mà thôi.
Đây là quyển Sơ Nguyên Công ta có được do Triều đình ban tặng.
Tuy chỉ là một quyển nội công tâm pháp căn bản nhưng nó cũng đủ để cậu luyện ra nội tức.
Còn thương thế của ta bị cụt một chân coi như vô pháp chữa trị được nữa.
Cũng đã đến lúc ta phải nghỉ ngơi rồi.
Vốn định tiến cử tiểu huynh đệ sang Lục Phiến Môn ở đó với tài kiếm thuật chắc sẽ tạo ra danh tiếng nhưng sau trận chiến này không thể để hơn vạn binh lính như rắn mất đầu được.
Lại đây ta sẽ truyền cho cậu tất cả kinh nghiệm và các điều cần biết cho cậu.
Cuối cùng Nhiếp Phong cũng phải gật đầu chấp nhận lên làm tướng quân.
Này không chỉ do ước muốn mà trong lòng hắn cũng có suy xét.
-Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Tại Đại Việt tổng võ thế giới, tông môn san sát, cao thủ như mây.
Long trung chi phượng nhân tài nhiều không đếm xuể.
Hơn nữa còn có “quỷ quái” quấy nhiễu.
Chẳng sợ thực lực cao thâm khó đoán, võ công đạt đến tiên thiên cao thủ cũng không dám một tay che trời.
Nhưng nếu trở thành tướng quân thống lĩnh hơn vạn đại quân, thậm chí mấy chục vạn thì lại hoàn toàn bất đồng.
Cái khác không nói, như Thiếu Lâm tự mặc dù thái sơn bắc đẩu võ lâm, cao thủ thần tăng cao siêu đến đâu cũng sợ Nhiếp Phong nếu xuất động mười vạn đại quân chứ đừng nói mấy chục vạn.
Nhiếp Phong muốn tại Đại Việt thế giới dừng chân cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa thực lực.
Vững chắc nhất chính là Triều đình nội tình còn sâu hơn nhiều so với các môn phái võ lâm giang hồ.
Với Thần cấp lựa chọn hệ thống hắn cũng không hề lo sợ bất cứ trở ngại nào trừ “Quỷ quái” ra.
Mà với vạn đại quân cũng đủ cho hắn tiếu ngạo thiên hạ.
Sau khi nghe Hông tướng quân chỉ bảo xong xuôi.
Hắn về phủ riêng của mình tắm rửa sạch sẽ đóng cửa tu luyện Sơ Nguyên công với hi vọng luyện ra nội kình.
Không biết do bẩm sinh thiên tài hay cơ thể đã qua thuốc NZT- của hệ thống cải tạo mà sau một đêm khổ luyện hắn đã luyện ra nội công.
Tuy chưa được tinh thuần nhưng từ giờ hắn đã chân chính là một người nội gia cao thủ bất nhập lưu.
Võ công cảnh giới được chia từ thấp đến cao gồm: bất nhập lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, hậu thiên, tiên thiên, nhập đạo, kết linh, hóa thần, độ kiếp.
Mỗi cảnh giới có tầng chia làm sơ kì, trung kì, hậu kì.
Sáng ngày kia, chim câu bay về mang thánh chỉ đến Giao châu thành.
Tất cả mọi người đều tập trung quảng trường để nghe.
-Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết vì Nhiếp Phong tuổi trẻ tài cao đã góp công giúp Hông tướng quân chiếm được thành trì lại dũng cảm cứu sống mọi người khỏi “quỷ quái” tấn công.
Nay sắc phong làm Đại tướng quân thống lĩnh vạn binh lính.
Khâm chỉ!
-Thần tuân chỉ! Nhiếp Phong dõng dạc hô lớn.
Kể từ phút này ta đã đổi đời, bước chân vững chắc vào thế giới võ lâm đầy mộng ảo.
Hông tướng quân ngồi trên xe lăn nhìn hắn mỉm cười vui vẻ:
-Chúc mừng Nhiếp tướng quân.
Khắp nơi binh sĩ cũng đều hăng hái:
-Chúc mừng tân tướng quân Nhiếp Phong!
Tất cả mở tiệc ăn mừng kéo dài đến tối.
Đại Việt vương triều ủng binh trăm vạn.
Chia làm Đại tướng quân chưởng quản trấn thủ tòa thành trì các nơi.
Nhiếp Phong coi như quản lý Giao Châu thành.
Tiểu nữ hài lần trước mang từ nơi thôn xóm bị “quỷ quái” tấn công về nay đã được một hộ gia đình nhận nuôi.
Nhiếp Phong lúc sáng cũng đi qua thăm nàng.
Nhưng vẫn là ánh mắt vô thần ngồi lặng lẽ như người câm.
-Chắc tiểu nữ này bị sốc nặng tinh thần.
Nhiếp Phong nghĩ thầm.
Sau đó, ta cũng không đoái hoài gì đến cô gái đó nữa.
Đêm đến, trong phủ tướng quân.
Ta đang ngồi luyện Sơ Nguyên công thì trong đầu vang lên tiếng nói hệ thống:
-Dinh! Có yêu hồn tấn công.
Lựa chọn A: Phản công chống đỡ.
Đem tặng thân pháp Phong thần thoái.
Lựa chọn B: Bỏ của chạy lấy người đem tặng thân pháp Bích hổ du tường.
Không ngờ lâu như vậy mới thấy hệ thống thông báo.
Nhiếp Phong cứ tưởng bị cấp quên lãng.
Mấy ngày hôm nay hắn cũng gặng hỏi nhưng không thấy đáp lời.
Nay mới có thông báo như vậy có thể đoán chỉ có lúc nguy cấp hay hoàn cảnh đặc thù hệ thống mới kích phát.
Không suy nghĩ nhiều hắn chọn A.
Tên hắn là Nhiếp Phong thì dĩ nhiên phải sở hữu Phong thần thoái danh bất hư truyền trong tác phẩm Phong Vân rồi.
Lúc này, ánh nến trong phủ bỗng nhiên vụt tắt.
Nhiếp Phong chợt nhận ra nhiệt độ xung quanh đang giảm đi rõ rệt.
Hắn cảm giác thân như trụy vào một hầm băng.
Bốn phía đen nhánh một mảnh không nhìn rõ đầu ngón tay.
-Tướng quân nhận ra ta không? Một giọng nữ chợt vang lên sau lưng Nhiếp Phong.
Hắn giật bắn mình xoay người lại.
Vì trời quá tối nên chỉ nhận ra loáng thoáng giống như tiểu nữ hài ban sáng đã ghé thăm.
Nhưng sao cô ta lại xuất hiện trong phủ được và nếu nhớ không nhầm từ lúc mang về, nàng ta không nói nửa lời.
-Nhiếp tướng quân, ngươi xem ta đẹp sao?"