Rượu trắng ngồi chờ ở nhà đã chán đến mốc meo.
Nó mới vừa ăn hết thức ăn Mộ Cẩm Ca để sẵn trước khi đi, đang suy nghĩ là có nên ngủ luôn không, chợt nghe tiếng cửa chính được mở ra, vì thế nó hưng phấn xoay người, chạy như điên ra cửa, bất giác động tác của nó càng ngày càng hồn nhiên nhưmột con mèo thật chứ không phải là một cái hệ thống.
“Tĩnh ca ca! Đại ma đầu! Hai người đã trở về!”
Người vào cửa đầu tiên là Mộ Cẩm Ca, Rượu trắng cọ cọ vào chân cô, ngửi được mùi nhang khói nhè nhẹ, quấn quanh lớp vải quần áo.
Nó mẫn cảm sâu sắc nhìn ra khí thế đối phương vào lúc này không bình thường, có chút nghi hoặc ngẩng cái mặt dẹt lên nhìn lại, từ góc độ này nó có thể này khóe miệngcô không có độ cong nào, không hề đáp lại nhiệt tình của nó, mà là một khuôn mặt lạnh lùng, một chữ cũng không nói, giống như trở lại là núi băng vào ngày đầu tiên gặp mặt.
Rượu trắng không biết làm sao, quay đầu nhìn Hầu Ngạn Lâm đang đi theo phía sau, chỉ thấy người luôn tươi cười cũng là một thần thái tương tự, trên mặt không chút ý cười, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt luôn tỏa sáng khi nhìn Mộ Cẩm Ca cũng trở nên ảm đạm, tựa như có mây đen che khuất những vì sao sáng.
– có chuyện!
Nó đi đến trước mặt Hầu Ngạn Lâm, dùng bàn chân trước kéo kéo ống quần anh, cũng nhận được phản ứng như nhau.
“Cẩm Ca…” Bỗng nhiên, Hầu Ngạn Lâm mở miệng, anh nhìn Mộ Cẩm Ca đang ngồi đổi giày, trầm giọng nói, “Nếu em cảm thấy nhìn thấy anh khiến em phiền lòng, hôm nayanh… vẫn là không nên ở chỗ này.”
Vừa nghe được lời này, Rượu trắng càng kinh ngạc, nó ngẩng đầu hỏi vội: “Đại ma đầu, anh sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhưng mà Mộ Cẩm Ca cũng không có trả lời, cô mang theo túi xách vào phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại.
Nếu nói mới vừa rồi đáy mắt Hầu Ngạn Lâm mất đi ánh sáng, thì hiện tại như là vạn ngọn nến trong nhà đồng loạt tắt trong màn đêm, triệt để lâm vào bóng tối, tay giơ lên cũng không thấy.
anh hít một hơi thật sâu, quỳ xuống sờ đầu Rượu trắng, thấp giọng nói: “Thay tao bên cạnh Tĩnh ca ca cho tốt.”
Rượu trắng thấy anh đứng lên xoay người đi ra ngoài, kinh hoàng nói: “A! Đại ma đầu,anh đi đâu vậy?”
Hầu Ngạn Lâm đi đến ngoài cửa, đơn giản trả lời: “Hôm nay tao ra ngoài ở, ngày mai tao sẽ cùng hai người ra sân bay.”
Rượu trắng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người tốt xấu gì cũng phải cho ta câu trả lời chứ!”
Đáng tiếc hiện tại Hầu Ngạn Lâm cũng không có tâm tình nói tiền căn hậu quả cho nó biết, “ba” một tiếng cửa trước mặt Rượu trắng đã đóng lại, chỉ để lại một trận gió lạnh lùa vào.
– cho nên hai người đã cãi nhau to sao?
Rượu trắng không nghĩ tới miệng mèo của mình lại linh như vậy, buổi sáng khi nó bị bỏ ở nhà một mình, nó còn nói hai người này cứ diễn yêu đương không để nó yên, nó ở bên cạnh nhìn chán muốn chết, không nghĩ tới giữa trưa hai người trở về đã cãi nhau?
Ai, nhưng nó thấy hiện tại cãi nhau còn không bằng phát thức ăn cho cẩu cho nó ăn còn tốt hơn.
Cho nên khó trách nói vợ chồng không nên cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh với nhau, điều này gây ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ ở giữa hai người.
Tuy cách một cánh cửa, Mộ Cẩm Ca vẫn nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài.
cô chỉ nằm yên trên giường, tâm phiền ý loạn, nói không được tại sao lại tức giận với Hầu Ngạn Lâm, vẫn là do lúc mở miệng không suy nghĩ kỹ, hoặc là hối hận tại sao mình lại tức giận như vậy.
Kỳ thật cô biết Hầu Ngạn Lâm làm vậy là vì tốt cho cô.
Nhưng trên đời này, phần lớn chuyện “vì tốt cho em/anh” đều có độc, họ đi làm chuyện người khác không muốn làm, căn bản không nghĩ đi tìm hiểu vì sao người takhông muốn làm, chỉ nghĩ muốn đi giúp đỡ mà không muốn nhận được sự từ chối từ phía đối phương.
cô không cho rằng xuất thân của mình có gì bi thảm, gia đình đơn thân thì sao, xã hội này gia đình đơn thân cùng với gia đình sinh nhiều con cũng là như nhau, tùy ý đều có thể thấy được, so với cô nhi không cha không mẹ còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần, hơn nữa trong nhà cô còn tự mở quán kinh doanh, điều kiện kinh tế không tồi, từ nhỏcô đã không lo lắng vì chuyện ăn ở, còn tốt hơn những đứa trẻ con nhà nghèo nhiều, còn có gì phải bất mãn?
Nhưng cô không xác định được Hầu Ngạn Lâm nghĩ như thế nào.
Người đó từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không chỉ cha mẹ còn khỏe, mà còn có anhchị luôn yêu thương anh, lúc sinh ra đã có đặc quyền giai cấp, đứng ở trên đỉnh cao xã hội, hào quang vạn trượng, so với bối cảnh của cô, thì cô có vẻ bất hạnh thật.
Người khác nghĩ thế nào về cô, cô đều không quan tâm, nhưng cô lại không muốn Hầu Ngạn Lâm thấy mình đáng thương.
Người đáng thương hơn cô trên thế giới này nhiều lắm, nhưng Mộ Cẩm Ca chỉ có một.
Cho nên cô hy vọng Hầu Ngạn Lâm chỉ là thuần túy vì yêu cô mà đối tốt với cô, màkhông có chút nào đồng tình trong đó.
Bằng không cô sợ rằng sẽ có ngày ánh sáng mặt trời sẽ rời đi thế giới của mình, đichiếu rọi một địa phương còn hoang vu hơn so với thế giới cô.
– đại khái là, chính là như nhiều người nói “lo được lo mất” đi.
Mộ Cẩm Ca nằm trên giường, không biết thế nào mà ngủ quên luôn.
Cho đến khi cô tỉnh lại, phát hiện chăn đã được kéo lên phân nửa, che lại phần lưngcô. Ý thức cô còn chưa rõ ràng, mơ mơ màng màng gọi: “… Hầu Ngạn Lâm?”
Nhưng đáp lại cô không phải là giọng nói mang theo vài phần ý cười như mọi khi.
Mèo mặt dẹt dùng thịt đệm vỗ vỗ tay cô: “Tĩnh ca ca, cô tỉnh sao?”
“Rượu trắng?” Mộ Cẩm Ca dần dần tỉnh táo lại, cô nhìn cái mũi và cái miệng Rượu trắng có một vết thương đã kết vảy đỏ, “Miệng mày sao vậy?”
Rượu trắng vươn đầu lưỡi liếm liếm mũi: “Này hả… A, ta bị khi mở cửa.”
Mộ Cẩm Ca: “Mở cửa?”
Giọng Rượu trắng có chút đắc ý, như là khoe ra mình làm được một chuyện lớn: “Đúng nha, không phải cô đã đóng cửa phòng ngủ sao? Ta đã gõ cửa một hồi lâu mà khôngthấy cô đáp lại, nên nghĩ học theo clip mấy sủng vật trên mạng đem cửa mở ra, khôngnghĩ đến lần đầu tiên khều không không chế lực tốt, làm mặt bị đụng, nhưng cũng may là ta cơ trí, đem ghế dựa chỗ bàn ăn đẩy lại đây, cuối cùng đứng trên ghế dùng móng vuốt mở cửa!”
Mộ Cẩm Ca chống người ngồi dậy: “Mềm cũng là mày đắp cho tao hả?”
Rượu trắng một bộ dáng đứa nhỏ cầu khen ngợi: “Đó là đương nhiên! Mau khen ta là áo bông tri kỷ đi!”
Mộ Cẩm Ca phủi lông mèo trên giường: “Uhm, đúng là áo lông mèo bị rụng lông.”
Rượu trắng: “…”
Sau khi ngủ dậy, Mộ Cẩm Ca thấy tâm tình tốt hơn nhiều, cô đem chăn xếp gọn lại, sau đó vuốt đầu áo bông mèo tri kỷ, nói: “Rượu trắng, đã khiến mày lo lắng, thật ngại quá.”
Rượu trắng trượng nghĩa nói: “không có gì, ta đã đáp ứng Đại ma đầu chiếu cố cô thậttốt.”
Mộ Cẩm Ca: “Người kia đâu?”
“đã ra ngoài từ sớm, nói hôm nay ngủ bên ngoài.” Rượu trắng hỏi, “Tĩnh ca ca, cô và Đại ma đầu có chuyện gì vậy?”
Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói: “Cãi nhau chút thôi.”
Rượu trắng nói: “Trách không được nhìn cả hai người đều là lạ… A, đúng rồi! Ta vẫn luôn đợi cô tỉnh, là muốn nói với cô một chuyện!”
Mộ Cẩm Ca hỏi: "Cái gì?"
Rượu trắng nhảy lên giường đem một cái túi để lên giường, trong đó có một vật màu đen, nhưng miệng nó quá nhỏ, không kéo ra được, chỉ có thể dùng móng vuốt khều món đồ đó ra ngoài rớt xuống đất, nói: “Lúc nãy khi ta muốn lấy đồ chơi trong túi côra, kết quả phát hiện ví tiền của Đại ma đầu lại để chỗ cô, anh ta cái gì cũng khôngmang theo, vậy ăn ở ở đâu được chứ?”
Mộ Cẩm Ca xoay người nhặt lên cái bóp màu đen của Hầu Ngạn Lâm, mở ra thì thấy rất nhiều tiền mặt bên trong, ngay cả chứng minh thư cũng có.
– ngay cả chứng minh thư cũng không mang theo, vậy cái tên ngốc đó làm sao thuê phòng khách sạn?
Ngay lúc cô chuẩn bị đóng bóp lại, mới phát hiện một ngăn ví plastic có một tấm ảnh chụp cô vào năm trước khi cô mở tấm vải treo bảng hiệu khai trương nhà hàng, cũngkhông biết chủ nhân cái ví này làm sao lại trộm vào tay.
Mộ Cẩm Ca chần chờ một chút, nhưng chung quy cũng không có lấy tấm ảnh chân dung của mình ra, chỉ nhìn sơ vật trong ví, sau đó đóng lại.
cô lấy điện thoại, chuẩn bị dò tìm vị trí của tên ngốc kia.
Ngay lúc cô mở ra mục tin nhắn, lại phát hiện trên nhóm bạn chat có một tiêu đề nổi bật, nhấn vào xem thì là tin Hầu Ngạn Lâm đăng lên, có nhắc đến cô.
Cái tin này là đăng vào tối hôm qua.
Mộ Cẩm Ca không có chơi di động, bình thường dùng cũng chỉ để nhắn tin nói chuyện phiếm với Hầu Ngạn Lâm, mà hai ngày nay hai người cùng ăn cùng ở, không có trao đổi trên mạng, cho nên từ tối qua đến giờ cô cũng không mở phần chat ra, đây là thói quen của cô mà những người khác đều biết, có chuyện gì cần thì cứ gọi điện nói vớicô.
“anh đi đến thành phố của em, đi con đường mà em đã đi qua.”
Cùng với câu viết là tấm ảnh, tám tấm đầu tiên được chụp là lúc ra khỏi sân bay, đitàu điện ngầm, đi vào tiểu khu, lên lầu, đi vào nhà, đến cửa hàng tiết canh vịt, tám tấm sau là chụp lúc ở trường trung học, phong cảnh cũng tùy ý, không có chụp người và cảnh, có tấm chụp bước chân trên đường, theo ánh mặt trời – từ lúc sáng đến lúc bóng đêm buông xuống, trong ảnh ngoài bỏ chụp đường đi, còn có hai đôi chân, mộttrước một sau, đi phía trước là Mộ Cẩm Ca, đi theo sau là Hầu Ngạn Lâm, từng bước từng bước đi theo, chưa từng thay đổi.
Mà tấm hình thứ hình như là chụp vào lúc bọn họ trở về đứng chờ đèn đỏ giành cho người đi bộ, ảnh chụp là bóng hình của bọn họ trên mặt đất. Ánh đèn đường phủ mộtmàu vàng ấm áp trên đường, hai người vẫn là đứng một trước một sau, chiếc bóng được kéo dài, người phía sau không biết vươn tay lúc nào mà cô không phát hiện, nhưng theo hình ảnh của cái bóng giống như là anh ôm cô từ phía sau, hai người ôm chặt không rời.
Mộ Cẩm Ca nhìn chằm chằm màn hình di động, không nói rõ tâm tình của mình vào lúc này.
Rượu trắng thấy cô không nhúc nhích, mở miệng hỏi: “Tĩnh ca ca, cô nhắn tin hỏi Đại ma đầu chưa?”
Mộ Cẩm Ca lưu tấm ảnh thứ đó lại, trực tiếp rời khỏi mạng, đứng lên, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho Hầu Ngạn Lâm.
Chuông reo hai lần, đối phương đã bắt máy, giọng có chút khẩn trương: “… Cẩm Ca?”
Mộ Cẩm Ca hỏi thẳng: “anh ở đâu?”
Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Hả?”
Mộ Cẩm Ca dùng bả vai kẹp điện thoại, ngồi xuống ghế mang giày, hỏi: “hiện tại anhđang ở đâu?”
Hầu Ngạn Lâm: “thật sự anh cũng không biết miêu tả chỗ này như thế nào…”
“Gửi định vị qua cho em.” Mộ Cẩm Ca cầm chìa khóa mở cửa ra, “anh cứ đứng chờ ở đó, đừng đi loạn.”
Vừa tắt máy, Hầu Ngạn Lâm đã gửi vị trí qua, Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn, chỗ đó cũngkhông xa, ngay bên cạnh trường trung học của cô.
Nhưng định vị cũng không phải đúng %, chờ khi Mộ Cẩm Ca đi theo bản đồ trên di động đến chỗ đó, phát hiện nơi này là một con đường cái lớn, mà bốn phía lại khôngthấy bóng dáng Hầu Ngạn Lâm.
Vì thế, cô lại gọi cho Hầu Ngạn Lâm, lại không nghĩ rằng đi di động phát ra tiếng tổng đài báo đối phương không bắt máy được.
Tuy biết một người lớn như anh sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫnkhông khỏi nóng vội, cô đi một vòng rồi lại một vòng quanh trường, cuối cùng cũng tìm được anh ngay sạp báo ở góc đường đối diện trường.
Chỉ thấy Hầu Ngạn Lâm tùy ý dựa vào vách tường màu xanh cạnh sạp báo, dáng người thon dài, dẫn đến ánh mắt nóng bỏng tò mò của các cô gái đi ngang qua, nhịn khôngđược lặng lẽ đánh giá cùng tự YY. Đối với ánh mắt của những cô gái đó, Hầu Ngạn Lâm sớm quen, một bộ dáng thờ ơ, không trêu ghẹo, tỏ vẻ mình là người đã có chủ.
Mộ Cẩm Ca một đường chạy đến, khi đến nơi còn phải thở hổn hển: “Hầu Ngạn Lâm!”
Hầu Ngạn Lâm nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, chỉ còn kém có thêm cái đuôi đằng sau vẩy vẩy: “Cẩm Ca? Em thật sự đến tìm anh?”
Mộ Cẩm Ca nhìn anh, mặt không chút thay đổi hỏi: “Gọi điện cho anh, sao anh lại tắt máy?”
Hầu Ngạn Lâm tỏ vẻ đáng thương nói: “Di động hết pin, em nói anh không được đilung tung, cho nên anh vẫn đứng đây chờ em.”
Lúc này, Mộ Cẩm Ca mới chú ý tới trên tay anh cầm một phần bánh dày, đây là món mà có thể mua được do người đạp xe đạp bán trên đường, bánh gạo nếp dẻo mềm mại ngọt ngào, trên mặt có rắc mè trắng, nhân làm bằng đường đỏ và đậu nành, là món ăn yêu thích của nhóm học sinh sau giờ tan học.
cô nghi hoặc hỏi: “anh không đem theo ví, sao có thể mua được bánh dày?”
“Sau khi anh ra ngoài mới nhớ ví tiền để ở chỗ em…” Hầu Ngạn Lâm cười cười nói, “nhưng hiện tại có rất nhiều tiểu thương nhận thanh toán tiền qua điện thoại di động hoặc cà thẻ mà.”
“…” Sao cô không nghĩ tới anh ấy còn có thể chi trả qua mạng chứ?
Mộ Cẩm Ca làm bộ như mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiếp theo lại hỏi: “anh khôngnhớ chứng minh thư của mình để trong ví sao? không có chứng minh thư thì làm saoanh thuê phòng ở khách sạn được, anh tính ngủ ngoài đường sao?”
Hầu Ngạn Lâm trả lời một cách chi tiết: “Ở thành phố N nhà anh có đầu tư mở khách sạn, anh không cần chứng minh thư vẫn có thể vào ở.”
“…”
Mộ Cẩm Ca cảm thấy mình quả thật là khờ quá khờ mà.
“A, Cẩm Ca!” Nhìn vẻ mặt vi diệu của đối phương sau đó nhanh chóng xoay người bước đi, Hầu Ngạn Lâm rất vui vẻ, sải bước chân dài đuổi theo cô, khóe miệng cười kéo đến mang tai, “Em là sợ anh bị đói bị lạnh sao, cho nên mới gấp gáp tìm anh như vậy?”
“…”
“Em rất lo cho anh sao?”
Mộ Cẩm Ca thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Hầu Ngạn Lâm nheo mắt, vui vẻ hỏi: “Tĩnh ca ca, xem như chúng ta hòa rồi đúngkhông?”
Mộ Cẩm Ca: “…”
Hầu Ngạn Lâm nhân cơ hội giải thích: “Tĩnh ca ca, anh biết mình sai rồi, anh chỉ là có điểm đắc ý quên mình sau khi Tôn lão sư đến tìm anh, cảm thấy bản thân mình có tư cách vì em làm chuyện gì đó, cảm thấy chuyện của em cũng là chuyện của anh, nghĩ muốn khoe khoang, kết quả không cẩn thận liền… vượt giới hạn, thật xin lỗi em.”
Băng qua đường, Mộ Cẩm Ca dừng bước lại.
cô quay đầu, nhìn về người phía sau, nghiêm mặt nói: “Hầu Ngạn Lâm, anh nghe kỹ cho em!”
Hầu Ngạn Lâm cũng ngừng lại, trong lòng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
“anh cho như vậy là đúng, dĩ nhiên anh có thể làm chủ giúp em một số việc, cũng giống như anh tự nguyện cho em thay anh xử lý một số chuyện.” Ngoài dự kiến củaanh, Mộ Cẩm Ca không tiếp tục giận anh, mà là bình tĩnh nói chuyện với anh, “Nhưng mà, không được gạt em, trước khi làm chuyện gì phải nói trước cho em một tiếng.”
Hầu Ngạn Lâm vội nói: “Được, anh sẽ nhớ kỹ.”
Mộ Cẩm Ca xoay người, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đêm nay khôngđược ngủ bên ngoài, theo em trở về.”
“Ngủ bên ngoài?” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm giải thích chữ “bên ngoài” không giống “bên ngoài” mà Mộ Cẩm Ca nói, “Tĩnh ca ca, ý em là anh có thể ngủ chung một phòng với em sao?”
Mộ Cẩm Ca không lưu tình mà đánh tan mộng đẹp của anh, “Em nói ngủ bên ngoài là ngoài khách sạn.”
Hầu Ngạn Lâm cười cười, lại vòng lại vấn đề ban nãy, “Tĩnh ca ca, em còn chưa trả lờianh, mới vừa rồi em vội vàng chạy ra, là lo lắng cho anh phải không?”
“…”
“Tĩnh ca ca, em đi nhanh như vậy là vì thẹn thùng sao?”
“…”
“Tĩnh ca ca, em có muốn ăn thử bánh này không, hương vị không tệ, rất ngọt a.”
“… Ầm ĩ chết đi được!”
Vì hai người đều cao ráo, gương mặt lại đẹp, cho nên không ít người đi đường quay đầu nhìn họ, thấy người nữ đi nhanh về phía trước, người nam ở phía sau sải bước chân dài không cần cố sức đuổi theo, một người mặt nghiêm im lặng, một người cười như hoa đào nói đủ thứ.
không biết người nam kia thất bại bao nhiêu lần, cuối cùng bạn gái anh ta cũng choanh ta nắm tay.
Cuối cùng, hai người đan mười ngón tay vào nhau, cùng nhau bước đi.