Nữ Tế Nan Đương

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sét đánh giữa trời quang, sáng hôm nay, mọi người ở ban phòng kế hoạch đồng loạt bị sét đánh.

Huyết tinh đại ma vương boss đại nhân vô địch xui xẻo hôm nay có thể….không chải đầu đi làm. Theo từng bước đi của hắn, mái tóc đểu rung rung lợi hại.

Rõ ràng là khuôn mặt thì không khác ngày thường, hôm nay nhìn lại có vẻ như là…

“Ngốc, đầu, ngốc, não.”

“……..”

Phòng kế hoạch đột nhiên yên tĩnh dị thường, tất cả đồng loạt quay phắt ra cửa, nhìn vĩ nhân dám nói ra ý kiến của tất cả mọi người.

Tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển của Ban mới trở về, Lục Kính Triết.

An Duệ sau lưng thở dài: “Nói nhẹ nhàng một chút không được sao?”

Lục Kính Triết tựa vào cửa, cũng không quay đầu lại nhìn, cười tủm tìm nhìn nhóm nhân viên Ban : “Cảm giác đúng là như thế phải không?”

“……”

Toàn thể nhân viên Ban đều nơm nớp lo sợ nhìn nhau, không biết có nên gật đầu hay không?

Lời đồn quả nhiên là đúng, từ khi trở về, tính tình tổ trưởng Lục càng thêm quỷ dị.

Rõ ràng là đang cười, nhưng mà khiến cho người đối diện lạnh hết cả người.

An Duệ có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu ta, sau đó liền vượt qua người cậu ta đi thẳng đến phòng nghỉ ---

Tô Mạch Ngôn mặt vô hồn nhìn cái chén rỗng tuếch trong tay, ánh mắt trống rỗng.

“Trưởng phòng.”

“……..” – Tô Mạch Ngôn tiếp tục nhìn cái chén.

“Trưởng phòng?”

“…………” – Tô Mạch Ngôn vẫn chăm chú nhìn cái chén.

An Duệ cười lắc đầu, nhẹ giọng gọi: “Mạch Ngôn?”

Hai tiếng này quả nhiên có tác dụng, phản ứng rất mạnh.

Xoảng!

Cái chén rơi xuống, vỡ tan.

Tô Mạch Ngôn cũng không để ý, quay đầu lại: “A….”

Thế….

Khuôn mặt tươi cười của An Duệ lúc này quả là quá chói mắt…. Hưng phấn của Tô Mạch Ngôn nháy mắt giảm về âm vô cực, bả vai rũ xuống thất vọng tràn trề, giống như là chú cún con bị vứt bỏ.

Chậc, thật là không tốt lắm, giờ nhìn hành động nào của hắn mình vẫn thấy động tâm – An Duệ mỉm cười sờ cằm. – Trưởng phòng đại nhân quả nhiên là manh vật, cho dù không làm tình nhân, nuôi ở nhà cũng rất thú vị.

“Có việc gì?”

Trưởng phòng đại nhân bị vứt bỏ miễng cưỡng hồi phục tinh thần, nhưng mà nhìn vẫn đầy vẻ đán thương. An Duệ cố gắng nhịn để không bật cười, đành giơ tay chỉ mái tóc lộn xộn kia: “Cũng không có gì, chỉ là nghe mấy đồng nghiệp nói hôm nay anh hơi bất thường, cho nên tối đến xem.”

Tô Mạch Ngôn có lẽ là bị kích thích mạnh quá, đần độn mất rồi, vẫn không để ý đến cái đầu tổ quạ của mình, còn cố gắng bảo trì bình tĩnh: “Tôi không sao.”

“………”

Phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn đến đập bốp một phát vào tay An Duệ, Lục Kính Triết cười kiểu âm dương quái khí đi vào: “Xem ra là bị vứt bỏ rồi.”

An Duệ nhìn bàn tay mình bị đánh đến hồng hồng, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Người này vừa rồi dùng lực rất mạnh.

Nếu không phải có người, phỏng chừng sẽ dùng cả răng mà cắn ấy chứ?

Tô Mạch Ngôn yên lặng nhìn hai người kia, cũng không phủ nhận, thở dài một cái, sau đó ủ rũ lách qua hai người kia ra ngoài.

“……………”

“…………….”

Lục Kính Triết và An Duệ nhìn nhau, cười nói: “Không thể nào? Tôi đoán trúng?”

An Duệ cười khổ: “……Cậu có thể không cần vui sướng như thế khi thấy người gặp họa được không?”

Lục Kính Triết giả vờ giật mình, sờ sờ lên mặt: “Tôi lại châm chọc khiêu khích?”

Từ khi tìm được người này về, An Duệ cảm thấy hình như không thể đối phó được, sợ cậu ta lại mất tích thêm lần nữa, vì thế chỉ có thể ho một tiếng: “Ngữ khí vừa đủ.”

“Đồ dối trá.” – Lục Kính Triết bĩu môi, xoay người ra ngoài – “Anh không cần tự ủy khuất bản thân mình như vậy, chỉ là yêu thử mà thôi, anh có gặp qua người nào yêu nhau như chúng ta không?”

An Duệ nhíu mày, đi bên người cậu ta: “Chúng ta thì sao?”

Nhóm đồng nghiệp nhìn hai nhân vật chính trong chủ đề bà tám gần đây của toàn công ty, không khỏi cười trộm, lại túm tụm buôn dưa.

Cũng không biết là lời tốt hay xấu, hai người chả ai thèm quan tâm.

“Giả dối.” – Lục Kính Triết hừ một tiếng, lạnh lùng liếc An Duệ một cái, xoay người vào phòng làm việc, để An Duệ đứng ngoài cửa, trào phúng nói – “An Duệ, anh có biết là nụ cười của anh lúc này rất giả dối không?”

Phải vậy không?

An Duệ không tự giác sờ sờ mặt mình, cười cười nhìn đối phương: “Anh vẫn luôn như vậy mà.”

“Cho nên mới giả!” – Lục Kính Triết hừ một tiếng, sau đó lùi lại, đóng cửa cái rầm, làm cho An Duệ ngây người đứng ngoài.

Nói cái gì là đại khái vẫn còn một chút cảm giác với mình, căn bản đều là giả dối!

Là ai vừa rồi vuốt tóc Tô Mạch Ngôn rồi cười ôn nhu như thế?

Nói là với ai anh ta cũng có cảm giác, mà bản thân mình chỉ là người thay thế mà thôi?

Lục Kính Triết nghiến răng nghiến lợi đấm vào bức tường, cứng ngắc đứng một lúc, mới vô lực ngồi xuống sô pha, ôm lấy đầu.

Thật là ngu ngốc…Sao có thể dễ dáng trở về như vậy chứ?

Căn bản là không có gì thay đổi cả, chỉ là thăng cấp từ bạn giường thành người yêu, còn thăng cấp thất bại nữa chứ.

Đúng là ngu muốn chết.

Về đến văn phòng, Tô Mạch Ngôn mới nghĩ ra mình muốn pha một cốc trà, cổ họng khô như rang cháy.

Có thể tưởng tượng ra nếu hắn ra ngoài lúc này, chắc chắn lại bị người khác nhòm ngó, liền cảm thấy cơn khát có vẻ dịu đi,

Nhưng mà, sao họ lại nhìn mình như quái vật thế?

Tô Mạch Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn qua tấm kính.

Lọn tóc chổng lên phất phơ theo gió, nhịp nhàng đong đưa theo cử động của hắn.

“A!”

Trưởng phòng đại nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức luống cuống sửa sang lại mái tóc, nhưng mà cái lọn tóc kia rất cứng đầu, kiên quyết không chịu nằm xuống.

Đang không biết phải làm thế nào, di động vang lên, Tô Mạch Ngôn không chút suy nghĩ bắt máy: “Ai?”

“……………..”

Tiêu Thế ở đầu bên kia bị dọa run người, mới cẩn thận nói: “Tôi đây.”

“A!”

Băng sơn trưởng phòng đại nhân nghe được thanh âm người yêu lập tức ngạc nhiên, vừa đến bên bàn tìm cốc nước để làm ẩm ngón tay vừa hỏi: “Thế nào? Ông Trần tức giận lắm đúng không?”

Tiêu Thế thở dài: “Ừ, giận dữ lắm.”

Hai người đi trên đường, cứ được hai ba bước lại quay lại trừng mắt nhìn y, tức đến muốn hộc máu rồi…

Tô Mạch Ngôn dùng ngón tay ẩm ướt cố ép ngọn tóc kia xuống, nghe vậy lo lắng hỏi: “Bà Tiêu cũng biết rồi chứ?”

Có thể đoán là không.

Ông Trần tuy cứng rắn lạnh lùng, nhưng không phải là người xấu, huống chi tình cảm của ông với bà Tiêu sâu đậm như vậy, lại đang lúc bà Tiêu bệnh tật, có lẽ là sẽ giấu diếm.

Tiêu Thế thở dài nhìn chú Trần đi lòng vòng trong chợ, một đám tiểu thương hô to gọi nhỏ phía sau ông, không khỏi có chút đau đầu: “Mẹ vẫn chưa biết, nhưng mà chú Trần bị kích thích lớn như vậy, có chút dọa người….”

“A….”

Tô Mạch Ngôn đè lọn tóc đó xuống, mím môi nói: “Mặc kệ thế nào, nhớ rõ là tôi luôn bên cậu.”

Đây đúng là câu tâm tình ấm áp nhất mà Tiêu Thế được nghe.

Trong lòng y như bắn pháo hoa, nhưng ngữ khí vẫn ai oán đáng thương: “Nếu ta bị người nhà đuổi đi thì làm sao đây?”

Tô Mạch Ngôn nghe xong, cảm giác choáng váng.

Hắn luôn nghĩ nhiều, nghĩ đến mức cách chủ đề chính cả vạn dặm, tỷ như lúc này hắn đang đoán xem có phải Tiêu Thế chỉ miễn cưỡng cười vui vẻ, nhưng thực tế đã bị người nhà tra tấn chà đạp ngược đãi, chính là tính y vốn ôn nhu lại cậy mạnh, sẽ không nói cho hắn biết vì sợ hắn lo.

Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn trực tiếp hỏi luôn: “Có phải bà Tiêu đã biết rồi không? Cậu đừng giấu tôi.”

“Sao?” – Tiêu Thế nghe hắn hỏi vậy, mỉm cười, người yêu mình quả luôn suy nghĩ quá xa, vì thế đột nhiên nảy ra ý muốn xấu xa muốn đùa cợt, liền giận dữ nói – “….Không phải….”

Ngữ khí này khiến Tô Mạch Ngôn càng thêm chắc chắn, nháy mắt, hắn cảm giác tâm mình lạnh băng.

Nếu là người khác phản đối, hắn có thể tự tin chờ đến khi đối phương hiểu và thông cảm.

Nhưng nếu như là bà Tiêu, hắn cảm giác không còn cơ hội.

Bàn tay cầm di động run nhè nhẹ, bàn tay đè lên mái tóc cũng không tự chủ buông thõng xuống, vô thức nắm chặt lấy lưng ghế: “Bà ấy…. Có phải bà ấy giận lắm không?”

Tiêu Thế không cười, trầm giọng: “….Ừ…”

“……………”

Bên kia hoàn toàn im lặng.

Trầm mặc một lúc, Tiêu Thế do dự gọi: “Mạch Ngôn?”

Không có người nói chuyện.

Tiêu Thế cuối cùng cũng ý thức mình đùa quá trớn, vội giải thích: “Ta hay nói giỡn, ngươi đừng tin là thật, mẹ ta….” [Lúc này còn đùa được hả anh]

Chỉ nghe thấy bên kia két một tiếng, rồi có tiếng gì đó ùng ục.

Điện thoại bị cắt đứt.

Tiêu Thế trừng mắt nhìn điện thoại, bất đắc dĩ thở dài: “Không thể nào….”

Mà ở bên kia.

Tô Mạch Ngôn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mình ném vào cốc nước, mãi sau mới chậm rãi ngồi xuống ghế, ngả đầu ra.

Truyện Chữ Hay