Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

chương 42: thích nam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại tướng quân hiển nhiên đã dụ được Ngũ điện hạ nhà ta đi ăn trưa với mình.

Minh Nguyệt sau khi suy nghĩ thật kĩ, cảm thấy có chút xấu hổ, cô ho nhẹ một cái rồi nói:"Khụ, ừm, trời cũng trưa rồi. Vậy đi tới tửu lâu ấy đi". Thanh âm nhìn thì có vẻ bình tĩnh không quan tâm lắm, trên thực tế là đang vô cùng cầu mong ai kia nhanh nhanh đưa cô tới nơi-toàn-màu-trắng.

Trạch Thiên nhẹ cười, đáp:"Vậy thì đi thôi". Dừng một chút, hắn lại nói:"Hiện giờ Minh Nguyệt chưa được cấp thẻ xuất cung, vẫn là nên đi cùng xe ngựa với ta đi"

Hắn nhắc mới khiến cô nhớ ra, Minh Nguyệt quên mất mình còn đang ở trong cung, mà quán ăn Trạch Thiên giới thiệu kia là đang ở ngoài cung. Nếu cô nhớ không nhầm thì mọi quan viên muốn xuất nhập cung đều phải có thẻ bài, về việc này thì hình như Ngũ hoàng tử lúc trước không có. Căn bản vì nguyên chủ là hoàng tử, còn là một hoàng tử bị xa lánh, thẻ bài e là chẳng có, mà có cũng chẳng thể dùng vào việc gì. Hơn nữa Ngũ hoàng tử trước kia bị mọi người coi là bất tài vô dụng, đến chừng tuổi này rồi vẫn chưa được lên thượng triều, phủ đệ ngoài cung còn chẳng có, càng chẳng cần phải bàn cãi ra ngoài Hoàng cung để làm gì, tốt nhất là cứ ở yên trong cái điện Ngũ hoàng tử, an an ổn ổn biết thân biết phận mà sống cô độc suốt đời.

Nếu không nhờ cô xuyên về đây, sợ là nguyên chủ thực sự sẽ cô độc mà sống suốt đời ở cái lồng vàng này mất.

Minh Nguyệt nói:"Được, cùng xe đi". Chuyện thẻ bài không vội, chờ cô lập được chút công danh rồi xin cấp một cái thẻ sẽ dễ dàng hơn. Dù sao trước tiên phải đi ăn cái đã.

Hai người Minh Nguyệt và Trạch Thiên cuối cùng lên một cái xe ngựa riêng của Đại tướng quân. Đương nhiên vì đây là xe của người có chức cao vọng trọng nhất nhì triều đình, xe ngựa đi lại hẳn phải thuộc hàng đẳng cấp. Cứ thử nhìn bên ngoài xe thì biết, vừa to lại đẹp, đủ chỗ cho cả năm người ngồi chứ chẳng chơi. Không hiểu sao cô bỗng nghĩ nếu những người cổ đại ở đây mà xuyên không về hiện đại, nhìn thấy ô tô, xe máy, hỏa tiễn, tên lửa thì còn có thể ngó ngàng đến cái xe ngựa chậm rì rì này không nữa?

Bất quá vừa bước vào bên trong xe, Minh Nguyệt liền lập tức nhăn mày, tâm tình vốn đang tốt giờ phút này lại bị tụt xuống không ít. Cái thể loại màu sắc gì thế này!? Toàn là màu vàng! Bộ không biết chói mắt là gì à? Quả nhiên xấu y chang cái điện Lương Yên kia. Người cổ đại thẩm mĩ thật xấu quá chừng!

Trạch Thiên đã biết rõ sở thích về màu sắc của Minh Nguyệt, hiển nhiên rõ cô không thích cái màu chói mù mắt người này. Sợ cô xuống xe không ăn uống gì nữa, hắn bèn dỗ dành:"Chiếc kim xa này quá xấu. Lần sau liền làm một cái xe ngựa màu trắng cho Minh Nguyệt, thế nào?". Làm xong cái thể loại xe đó rồi sợ triều đình tưởng có ai đó chết phải dùng xe tang mất.

Minh Nguyệt biết nhẫn nại, dù sao phải đi xe này mới tới được quán ăn kia, thôi vậy, vàng chút rồi trắng sau, cô sẽ nhẫn nhịn.

Thế là hai người miễn cưỡng vào bên trong xe. Nguyên lai Đại tướng quân cũng chẳng thích cái màu sắc vàng chóe này đâu, chỉ là hắn không quá quan trọng vấn đề này, liền mặc kệ. Nhưng là bây giờ đã biết rõ sở thích của ai kia, thế là trong lòng thầm nhủ sau hôm nay phải thay đổi cái xe này mới được. Ừm, nếu được thì đổi cả phủ Tướng quân của hắn thành màu trắng đi.

Không biết từ khi nào, Trạch Thiên lại suy nghĩ tới cảm nhận của một người. Sợ người đó không thích, sẽ đâm ra chán ghét buồn bã, lại sợ người đó quá thích mà chẳng cần đến mình. Muốn làm chút gì đó khiến cho người đó vui, song lại không biết cách nào mở lời cho phải phép. Tâm trạng cũng cứ thế mà có chút rối ren khó hiểu, giống như một con sâu nhỏ cứ bò đi bò lại trong tim hắn khiến trái tim trở nên nhột nhột khó chịu.

Nếu quẳng đi vấn đề màu sắc, chiếc xe này phải nói là rất đẹp, sang trọng. Bao nhiêu quan đại thần muốn mà không được. Minh Nguyệt thì hay rồi, vừa nhìn một phát liền ghét bỏ. Chỉ tội cho chiếc kim xa tủi thân a.

Lại nói kim xa này rất rộng, vậy mà cả hai người trong xe lại như sợ bị lây bệnh, ngồi cách xa nhau đến tận mép xe, để lại một chỗ ngồi rộng thênh thang ở giữa. Trên đường đi cũng chẳng ai nói năng gì, không khí ngột ngạt đến kì lạ.

...

Hắc Điểu Quán,

Minh Nguyệt:"...". Đã bao giờ bị rơi từ thiên đàng xuống thẳng địa ngục chưa? Ra đây hỏi Ngũ điện hạ nè.

Minh Nguyệt im lặng, trầm mặc nhìn cái tên quán, sau đó nhìn dáng vẻ quán, cuối cùng nhìn đến cái người đang giả vờ vô tội kia. Cô nói:"Có thể cho ta một lời giải thích không?"

Trạch Thiên "vô tội" nói:"Ừm, có lẽ ta nhìn nhầm"

Minh Nguyệt nhướng một bên lông mày:"Có cần ta tìm hộ một lí do nào hợp lí hơn?". Nhìn nhầm à? Sao có thể! Trừ phi hắn bị mù, chứ nếu không một quán ăn đen thùi lùi này mà dám bảo là màu trắng! Lại "trắng" quá!

Tâm tình cô hiện tại phức tạp hết cỡ. Vừa muốn dùng một đao giết hắn cho hả dạ, lại vừa cảm thấy bực dọc vì bị chơi một vố đau điếng. Hiện tại cô là đang suy tư có nên hay không đập luôn cái "hắc quán" trước mắt mình này.

Thực ra Hắc Điểu Quán trong mắt mọi người có thể nói là đẹp, hơn nữa đồ ăn ở đây quả thực rất ngon. Bất quá trong mắt Minh Nguyệt thì chẳng khác gì một quán ăn xấu nhất, còn xấu hơn cả kim xa kia, rất chi là "ô nhiễm tầm nhìn". Nhưng là tới cũng đã tới rồi, thôi vậy, cô cũng lười trở về ăn đồ ăn do Ngự Thiện phòng nấu.

Minh Nguyệt phải cố gắng hết cỡ khiến cho thanh âm của mình không trở nên bực dọc, cô kìm nén cảm xúc, phất tay nói:"Vào ăn, ta đói rồi". Không đơn thuần chỉ là ăn uống, dù sao còn có việc quan trọng khác.

Trạch Thiên bị mù màu hả? Đời nào. Hắn đương nhiên nhìn rõ không chỉ cái bảng hiệu "Hắc Điểu Quán" trên kia mà cũng nhìn được quán trang trí chủ yếu theo tông màu đen. Bảo với Minh Nguyệt nó là màu trắng là vì muốn dụ cô đi ăn, đồng thời muốn nhìn một chút biểu cảm của Minh nguyệt khi tức giận. Đừng hiểu lầm, vế trước mới là mục đích chính của hắn, vế sau kia chỉ là mục đích phụ thôi. Bất quá cô ta vẫn là không tức, chẳng lẽ lần sau lại lừa Minh Nguyệt có hẳn cả một quả núi màu trắng thì cô mới tức giận? Aizz, vẫn là thôi đi, hắn lần này chưa bị đem chém thành ba khúc là còn may rồi.

Vì Minh Nguyệt vừa thượng triều xong, vẫn chưa kịp thay y phục thì bị Trạch thiên lừa đi ăn. Cô vừa bước vào quán, thân ảnh trắng tinh nổi bật như nam châm thu hết ánh nhìn của mọi người trong quán. Lại nói trang phục màu trắng này vô cùng tương phản với tông nền đen của quán, gương mặt cô cũng anh tuấn như vậy, thành ra Minh Nguyệt bỗng chốc trở thành mục tiêu chủ ý của rất nhiều người.

Minh Nguyệt chẳng để ý, bảo tiểu nhị cho một căn phòng cách biệt trên lầu hai, thuận tiện bàn bạc việc lại tránh sự chú ý hơn.

Tiểu nhị rất nhanh liền thu xếp cho họ, Minh Nguyệt tùy tiện để Trạch thiện gọi vài món, sau khi tiểu nhị lui ra, cô hỏi:

"Có việc gì?"

Trạch Thiên cũng chẳng lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi cô:"Sao lại muốn tới Lạc thành cứu nạn?". Hắn chẳng muốn tới nơi nguy hiểm ấy, cũng không muốn cô tới đó.

Minh Nguyệt nhắm một mắt cười đáp:"Nếu ta không đi ngươi nghĩ sẽ có người đi? Ngươi nghĩ những người dân đang chết đói chết dần vì dịch bệnh kia sẽ ra sao nếu việc này kéo dài chỉ vì để chọn người đi cứu nạn?"

Trạch thiên nhíu mày:"Đừng úp mở nữa. Rốt cuộc mục đích của Minh Nguyệt là gì?". Lí do cứu người à? Người khác nói hắn còn tin, chứ cô nói % tin tưởng cũng không có.

Cô và hắn đều là người lãnh tình như vậy. Việc hi sinh lợi ích của mình cho người khác, vốn chẳng phải chuyện mà hai người họ có thể làm. Thế gian nhiều người cần giúp đỡ như vậy, nếu đi đến đâu cũng hết cứu giúp rồi lại cứu giúp, chẳng phải họ liền được tôn lên làm "thánh"? Thế nên ấy à, cứ phải lo chuyện của mình trước đi, bản thân còn chưa ra đầu vào đâu, bày đặt giúp người cái gì. Có nhiều lúc, không phải cái gì cũng có thể vươn tay ra nhờ đến sự trợ giúp, nếu như người nào cũng cầu "thánh", tự bản thân mình có tay có chân lại chỉ biết quỳ xuống van xin này nọ, không bằng dùng sức của chính mình kiếm tiền tự trang trải cuộc sống, thế còn tốt hơn nhiều.

Minh Nguyệt biết mình không lừa được hắn, bèn thành thật đáp:"Đương nhiên là muốn có chút công danh rồi. Dù sao đây cũng là sự việc lớn, làm xong liền xin tên Hoàng đế kia vài món hời, chẳng phải rất lãi sao?". Hơn nữa điều tiên quyết để có được quyền lực tối cao là nhờ vào lòng dân. Nếu không lấy được dân tâm, nhất định đại bại. Lần này đi cứu nạn Lạc thành thể nào tiếng tăm Ngũ hoàng tử cô chẳng vang xa.

Nghe xong câu trả lời, Trạch Thiên vẫn là có chút gì đó không được an lòng, bèn nói:"Nơi đó đang dịch bệnh, rất nguy hiểm". Bây giờ quay lại xin Minh Đế rút lại chiếu chỉ hắn vẫn có thể làm được.

Minh Nguyệt kiên định đáp:"Ta muốn đi"

Thấy cô khẳng định như vậy, hắn biết mình không khuyên được, chỉ đành nói:"Ngày mai đi phải cẩn thận. Ta có thể sắp xếp một số ám vệ bảo vệ trợ cấp trên đường đi"

Minh Nguyệt cảm tạ hắn rồi hỏi:"Ngươi gọi ta tới đây chỉ vì việc này?"

Trạch Thiên lúc này mới bày ra bộ mặt cười như không cười giống như bình thường, hắn nói:"Là về điều kiện của ta đó". Chính là điều kiện làm cho hắn cảm nhận được hạnh phúc.

Hiển nhiên là cô đã quên béng mất. Lúc này hắn nói liền miễn cưỡng ra vẻ "ta có tìm hiểu". Cô hỏi hắn:

"Theo ngươi thì hạnh phúc là gì?"

"Không biết". Người nọ đáp.

Minh Nguyệt lại hỏi:"Vậy những lần ngươi cười với một ai đó có cảm thấy hạnh phúc không?". Chẳng hạn như cười với mĩ nhân nào đó, hoặc là được ai đó khen ngợi rồi cười. Khi cười thật lòng, hạnh phúc lúc đó cũng sẽ xuất hiện từ trái tim.

Trạch Thiên chưa suy nghĩ kĩ đã không kìm được mà thốt ra một câu:"Ngoài ở cùng Minh Nguyệt khiến cho ta cười thoải mái ra thì những người khác đều là khinh thường cùng chán ghét"

Nói xong hắn liền có chút mất tự nhiên, hắn nói cái gì vậy trời!? Bất quá lời đã nói ra như bát nước đổ đi, Trạch Thiên chỉ đành chắp vá lại cho ai kia khỏi hiểu lầm:"Chính là ở cùng với một người thông minh như Minh Nguyệt khiến cho nói chuyện trở nên thoải mái hơn. Chứ còn với lũ quan đầu heo kia nói chỉ tổ rách việc". Cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc của mình, hắn một gương mặt cười cợt nói.

Minh Nguyệt vốn dĩ không nghĩ quá nhiều, lại hỏi:"Vậy đối với nữ nhân ngươi cảm thấy như thế nào?". Bây giờ phải tìm ra thứ khiến hắn vui vẻ thì mới tiến tới hạnh phúc được.

Trạch Thiên đáp:"Không có ấn tượng". Nhiều nữ tử hắn nhìn vào liền chỉ muốn lánh đi thật xa, vừa tham lam, ghê tởm, lại độc địa, đen tối. Bất quá với người nọ thì khác một chút...

Chẳng ngờ Minh Nguyệt lại hỏi tiếp:"Vậy với nam nhân thì sao?". Không thích nữ chắc là thích nam, nhỉ?

Truyện Chữ Hay