Rời khỏi phòng ăn cô gái chầm chậm bước đi dọc theo lối hành lang dài. Một vaì tia nắng gắt lọt vào ngôi nhà qua những khung cửa kính cách li âm thanh. Mái tóc dài buông xoã tung hất nhẹ ra sau, bờ mi dài cong hếch lên để lộ đôi mắt nâu lạnh lùng sắc sảo. Tuy đã cố kìm nén cảm xúc nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Thật kì lạ khi một người lúc nào cũng kiểm soát được nét mặt và tâm trạng của mình nhưng lúc này lại biểu hiện lộ liễu đến thế kia. Chẳng giống Như Băng tí nào, tình yêu quả là đáng sợ. Đôi khi nó còn đáng sợ hơn cả tử thần ấy chứ.
"Tiểu thư, đợi chúng tôi với."
Duật Luân gọi lớn, cô gái dừng bước xoay người nhìn họ đầy ngạc nhiên. Hai chàng trai chạy nhanh đến chỗ cô, khòm người chống tay lên đầu gối thở dốc, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt. Một lát sau, khi đã dần lấy lại hơi thở đều đặn như bình thường, Tử Văn đứng thẳng người nhìn cô hỏi khẽ. Cái giọng trầm mang theo chút hương vị của người Bắc Ninh. Tuy lúc đầu hơi khó nghe nhưng quen nhau lâu, tiếp xúc nhiều riết rồi cũng quen. Dù gì cô ở đây cũng gần hơn ba tháng rồi mà với lại anh ta lại rất chơi thân với Tử Lăng không quen thì đúng là chuyện lạ.
"Cô định bỏ trốn cùng Tử Lăng sao? Không được đâu, chủ tịch nhất định sẽ cho ngươì truy bắt hai người trở về đấy ... Về cô thì tôi không lo rồi, con Tử Lăng chắc chắn sẽ bị phạt lắm đó. Tốt nhất cô nên từ bỏ ý nghĩ đó đi là vừa."
Hơi ngạc nhiên với câu hỏi cùng lơì can ngăn của chàng trai cô gái vẫn mở to đôi mắt mà nhìn họ. Thấy thái độ của cô dường như đã làm chàng trai hiểu ra mình đang nói bậy. Đưa mắt nhìn sang Duật Luân, Tử Văn lặng đi, anh không biết phải tiếp tục cuộc nói chuyện này như thế nào. Làm bạn với Tử Văn đã mấy năm nay đáng lẽ anh phải hiểu tính cách của cậu ta chứ. Đúng là ngốc thật mà.
"Lời hẹn của hai người chẳng phải là bỏ trốn cùng nhau sao? Đừng có giả ngây ngô với chúng tôi nữa, cô không tin chúng tôi sao?"Duật Luân chen vào tiếp tục câu nói dở dang của Tử Văn, đôi mắt nhìn chầm cô gái dò xét. Như hiểu được suy nghĩ của họ Như Băng che miệng cười phì rồi nói. Cái giọng nhỏ nhẹ nhưng cơn gió thổi lướt qua, cô luôn thế, luôn khiến Tử Văn phải choáng ngộp vì cô. Nhưng cô đâu muốn như thế, trái tim cô dù là trước đây hay bây giờ đều chỉ có một bóng hình duy nhất. Trần Hoàng Phong. Chỉ là tình yêu này có quá nhiều ngăn cách và thử thách, cô không biết mình có vượt qua được không, đành chỉ biết cố gắng hết sức mình thôi.
"Không có, nếu không biết rõ xin các người đừng nói bậy ... Nếu để ông nội tôi nghe thấy rồi hiểu lầm thì phiền đó."
"Phải đó, các cậu nên cẩn trọng lời nói của mình đấy."
Đúng lúc ấy Tử Lăng và Tử Toàn đi đến, chàng trai bước đến đứng bên cạnh nắm tay cô mỉm cười nhìn họ chen ngang. Hai người thể hiện tình yêu của mình trước những người bạn không một chút che giấu. Có lẽ vì lúc này ở đây không có Cung chủ tịch họ mới dám biểu lộ tình cảm của mình. Còn những người này, họ đều là bạn của Tử Lăng, anh tin họ sẽ không hại mình. Kể cả Tử Văn, vì anh biết anh ta đã thật lòng yêu mến Như Băng nhưng lại không muốn tranh giành với bạn bè. Nhất là khi người đó lại là Đinh Tử Lăng.
"Này, hai người ..."
Tử Toàn trố mắt nhìn họ đầy ngạc nhiên miệng lắp bắp không nói thành lời. Dường như hiểu ra điều gì bờ mi Tử Văn cụp xuống miệng nở một nụ cười buồn. Duật Luân nhìn Tử Văn rồi nhìn tiểu thư và Tử Lăng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cậu biết Tử Văn thích Cung tiểu thư nhưng không muốn tranh đấu với Tử Lăng nên đã chôn chặt những cảm xúc đó vào tim. Cậu cũng biết tình cảm của Tử Lăng và tiểu thư không phải chỉ bắt đầu ngày một ngày hai mà nó đã tồn tại rất lâu rồi. Có thể là trước khi Tử Lăng đến đây, nhưng giữa hai người họ đã từng xảy ra chuyện gì? Tại sao khi mới gặp cô anh đã tỏ ra khó chịu, đề phòng? Hơn nữa khí chất phát ra từ cô gái chẳng bình thường chút, đôi khi nó sát khí đằng. Rất đáng sợ.
"Vậy tại sao cậu đòi đi Hà Nội? Rốt cục hai người định làm gì hả?"
Không suy nghĩ nữa Tử Duật đưa mắt nhìn hai người họ dò hỏi, đôi mắt đầy nghi ngại. Tử Lăng nhìn sang Như Băng lặng trầm một lát rồi anh chậm rãi lên tiếng. Nếu như anh đã công khai mối quan hệ giữa mình và cô cho họ biết thì anh cũng không cần phải che giấu nguyên nhân mình đòi đi Hà Nội làm gì. Trong thời gian anh ở nơi xa xôi đó ba người họ có thể giúp anh chăm sóc, bảo vệ cô. Như thế chẳng phải rất tốt sao, ít nhất anh có thể yên tâm hơn khi không có mặt ở đây.
"Sau khi cô ấy lấy được thứ mình muốn chúng tôi sẽ rời khỏi đây, đi đến chân trời chỉ dành cho hai chúng tôi ... sẽ chẳng còn ai ngăn cản tình yêu của chúng tôi."
"Thứ cô muốn lâý là gì? Cô rốt cục là ai?"
"Luân ... Đừng mà ..."
Trong thoáng chốc Duật Luân rút súng chĩa thẳng vào cô, giọng đanh lạnh tiếp tục gặn hỏi. Tử Lăng và Tử Văn sửng sốt thốt gọi tên hắn khuôn mặt đầy nét lo âu. Còn Tử Toàn vẫn tiếp tục há hốc mồn nhìn họ đón nhận từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bốn mắt mở to trừng nhìn nhau, hất nhẹ mái tóc dài buông xoã ra sau cô gái tiến gần nòng súng. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ quay lại bên anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải có lời giải thích cho những người này hiểu. Phải, đúng là trước đây những điều đó cô không cần làm nhưng bây giờ đã khác rồi. Cô không thể vì mình mà khiến anh trở mặt với những người bạn sinh tử bao lâu nay của anh. Như thế là bất công với cả Tử Văn lẫn Tử Lăng. Cô không thể tiếp tục ích kỉ như thế.
"Tôi là sát thủ ... Tôi đến đây theo nhiệm vụ được giao."
Giọng nói lạnh lẽo vang lên đều đều như đang thách thức. Tất cả đều chết lặng nhìn cô, nét mặt đông cứng lại, môi mím chặt không để lộ cảm xúc của mình. Một vài kí ức đã ngủ quên bao lâu nay đang cố vùng dậy phá vỡ sự bình yên trong lòng họ. Nhất là Đinh Tử Lăng và Đinh Tử Văn. Những kí ức về cái chết của cha mẹ họ, đó là thứ mà họ không muốn nhớ nhất.
"Mục đích của cô là gì? Cô muốn lấy thứ gì của Cung gia?"
Tử Văn chen ngang, môi nhếch lên cười mỉa mai. Phải, anh đã yêu cô, yêu một sát thủ được phái đến để làm hại Cung gia. Cái thân phận của cô lại gợi cho anh nhớ về một quá khứ đã qua. Đêm hôm đó, một đêm mùa đông lạnh buốt, anh cùng đứa em gái bảy tuổi núp dưới gầm giường và tận mắt nhìn thấy ba, mẹ anh đổ gục xuống sàn nhà. Anh chỉ hận tại sao lúc đó mình không ra khỏi chỗ nấp để mà liều mạng với họ cơ chứ? Không thể làm thế, nếu anh cũng có kết cục như ba mẹ thì đứa bé gái tội nghiệp kia biết phải lam sao? Là Tam Tử Sát Thần, họ đều đeo mặt nạ nên anh không thể nhận ra là ai. Nhưng chí ít anh biết mật danh của họ qua cuộc chuyện trò sau khi ba mất. Chỉ hi vọng Như Băng không phải là một trong những kẻ sát nhân đó. Anh sẽ phải làm sao nếu cô đúng là những kẻ đó?
"Mật danh của cô là gì?"
"Phượng Hoàng."