Chương 19: Cảm xúc của Folia
Razé: “Đang viết thư hả Folia?”
Folia: “Un.”
Ngay khi Folia với tay lấy dấu sáp nến niêm phong lại bức thư thì tiếng Razé, vừa mới chạy bộ về, cất lên từ sau lưng cô.
Cả hai cô nàng đều có xuất thân từ thường dân và tính tình cũng khá hợp rơ nhau.
Razé được nhận vào học viện với danh nghĩa học sinh danh dự. Dĩ nhiên, đấy không phải cái danh hão bởi cô thực sự nổi trội hơn hẳn những bạn đồng khóa, cả về tri thức lẫn sức mạnh.
Trái lại với cô bạn cùng phòng, Folia có thể dễ dàng theo kịp các môn lý thuyết, nhưng phần thực hành ma thuật thì vẫn mãi dậm chân tại chỗ. Các giáo viên cũng đã cố gắng tăng tiết bổ túc cho cô, cơ mà có vẻ không ăn thua gì mấy. Thường ngày Folia chỉ một thân một mình rèn luyện nhưng giờ đã có thêm Luca, một học viên xuất sắc ở mảng ma thuật, hỗ trợ nên chắc sẽ sớm có tiến bộ.
Ngài Zale đã dặn phải cố gắng hết sức, vậy mà mình lại thế này đây….
Ánh nhìn của Folia dán chặt vào bức thư trên tay. Cứ mỗi lần hình ảnh người đàn ông, với mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu hoàng kim, lướt qua tâm trí là mỗi lần con tim cô nhói đau.
Không biết ngài ấy đang làm gì nhỉ?
Folia thừa biết sự quan tâm của Zale đối với mình chỉ là lòng thương cảm dành cho một đứa con nít. Đối với cô, ngài ấy đã từng là “người anh trai thường ghé đến nhà thờ với nét mặt có chút đáng sợ”. Thế nhưng không biết từ khi nào, “người anh trai” ấy đã biến thành một người đàn ông khác giới trong ánh mắt của cô thiếu nữ mới lớn.
“Folia~, cho cậu cái này nè!” – Razé nhận thấy sự chán nản trong ánh mắt Folia. Cô liền lấy hộp quà trong ngăn bàn ra và đưa cho cô bạn.
Razé: “Tớ thấy món đồ này khi đi ngang qua phố mua sắm vào hôm qua. Bảo đảm cậu sẽ thích cho coi.”
Folia: “Quà cho tớ sao?”
Razé: “Un.”
Folia liền mở nắp ra, và phía trong đó là chiếc hộp đựng có khóa được đính kèm thêm các loại đá quý.
Razé: “Cậu hay nhận được thư mà, nên tớ nghĩ chiếc hộp này có thể dùng để đựng chúng.”
Folia vô cùng bất ngờ. Đối với cô, những bức thư hồi âm từ Zale không khác gì kho báu vô giá vậy. Chính vì thế mà món quà này là hoàn hảo nhất, đồng thời cũng cho thấy được sự quý mến Razé dành cho Folia to lớn đến nhường nào.
Folia: “Cảm ơn cậu nhiều nhé! Tớ thực sự nhận được chứ?”
Razé: “Tất nhiên rồi, tớ mua tặng cậu mà.”
Tấm lòng của Razé như liều thuốc làm dịu đi những rối rắm trong tâm trí Folia. Cô cảm thấy mình quá may mắn khi gặp được một người bạn đáng tin cậy như vậy.
Folia: “Razé này … tớ tâm sự với cậu một chút được không?”
Razé: “Được chứ, tớ luôn sẵn lòng.”
Folia muốn chia sẻ với Razé những mối lo cứ mãi dằn vặt con tim cô. Cứ thế, cô bắt đầu kể về Zale.
Folia: “Người tớ hay trò chuyện qua những bức thư này có vẻ ngoài khá lạnh lùng và đáng sợ, nhưng thân tâm lại rất tốt bụng và tử tế.”
Nghe xong, Razé lập tức hiểu ngay vấn đề. Cô chợt nghĩ – Phải chuẩn bị tinh thần trước, không thì xíu nữa có bao nhiêu liều insulin cũng không cứu được mất.
Bởi biết chắc Folia sắp trải lòng về mối tình đầu nên Razé luôn phải trong trạng thái sẵn sàng tâm lý.
Folia: “Ban đầu, tớ chỉ xem người đó là anh trai có hơi chút khó gần thôi. Nhưng mà, chẳng biết từ bao giờ, ánh mắt của tớ luôn dõi theo bóng lưng ấy….”
Razé: “Un.”
Folia: “Mỗi khi tớ gặp khó khăn, anh ấy luôn là người đầu tiên đưa đôi bàn tay ra đỡ tớ dậy.”
Razé: “Un.”
Folia: “Nếu tớ nhớ không lầm thi khoảng 2 năm về trước, một hiện tượng kì lạ xảy ra gần khu vực nhà thờ. Chúng tớ bị tấn công bởi một đàn quái thú hung hãn.”
Folia khẽ nhắm mắt lại, khoảnh khắc ấy lại một lần nữa sống lại trong trí não cô. Trong cơn hỗn loạn, Zale hét to tên Folia, không ngừng chạy đến bên cô với nét mặt lo lắng và có đôi phần hoảng hốt. Đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nào quên được hơi ấm từ cái ôm chặt của anh.
Folia: “Khi anh ấy choàng tay ôm lấy tớ vào lòng, mọi nỗi sợ hãi đều tan biến đi, thậm chí tớ còn chẳng biết hai hàng nước mắt đã lăn dài từ lúc nào. Chỉ lúc đó, tớ mới thực sự hiểu được tình cảm dành cho người đàn ông mà tớ vẫn luôn xem là anh trai ấy.”
Razé: “…Un.”
Razé bỗng cảm thấy câu chuyện vừa nghe kể có phần quen thuộc.
Razé: “Xin lỗi vì ngắt lời, nhưng tên nhà thờ cậu vừa nói đến, có phải Nhà thờ Gardersen ở Soruen không?”
Folia: “Huh! Razé biết chuyện đó rồi à?”
Razé: “Làm sao mà tớ quên được một vụ tai nạn khủng khiếp đến mức ấy chứ. Hẳn là cậu đã phải trải qua nhiều chuyện rồi.”
Quên được cái vụ đó mới hay á. Mình là đứa phải bỏ ngang cả một kỳ nghỉ hiếm hoi để đi triệt hết cái bọn chết giẫm ấy mà. – Razé không khỏi ngạc nhiên trước mối liên kết lạ lùng giữa cô và Folia.
Folia: “Ừm. Những tiếng gầm rú của đàn quái thú vang vọng khắp thành phố, làm tớ sợ đến mức không cử động nổi, cũng may sao chúng bị ngăn chặn kịp thời.”
Razé chẳng ngờ được một nạn nhân năm ấy lại ngồi ngay cạnh cô. – Cái bọn súc vật dám làm thiên thần Folia của bà sợ, chúng mày đáng chết thêm nghìn lần nữa!
Dăm ba con quái thú chỉ là muỗi khi so sánh với Razé, nên chẳng mấy chốc từ khi cô bắt đầu “dọn dẹp”, tình hình bắt đầu lắng xuống, sự an toàn của người dân cũng được đảm bảo. Nhưng dẫu sức mạnh của Razé có mạnh mẽ đến mấy, cũng chẳng thể xóa nhòa được hết sự kinh hoàng đã gieo rắc vào trí nhớ của những nạn nhân và chuyện đó khiến cô dằn vặt mãi.
Ê mà khoan cái đã!
Theo cốt truyện của game, Folia đã dùng sức mạnh Trì Dũ thuật để chữa trị và nhờ những đóng góp đó, cô đã được tiến cử vào học viện Centrior. Nhưng thực tế thì Folia không hề nhập học Centrior theo cách thức ấy.
Và suy ra, Razé chính là người sút bay cái thiết lập của game từ trước khi nó bắt đầu luôn rồi.
Nếu không có sự can thiệp của Razé, số lượng thương vong trong vụ tai nạn đó sẽ nhiều vô số kể và nữ chính phải dành cả ngày để trị thương cho các nạn nhân xấu số. Điều này thôi thúc quyết tâm trau dồi ma thuật của cô và quyết định tiến đến Học viện Ma thuật Hoàng gia Centrior.
Thế chẳng phải mọi thứ đã lệch khỏi nguyên tác sẵn rồi sao? Nếu như những tình tiết khác có thể thay đổi, đồng nghĩa tình tiết liên quan đến Carna cũng có thể thay đổi, Razé chắc mẩm như vậy. Cô đã chắc chắn về khả năng can thiệp vào nguyên tác, qua đó có thể giúp cô cứu lấy Carna và cả mạng sống của bản thân nữa.
Razé: “Thật mừng là cậu vẫn bình an vô sự. Tớ cam đoan là người đó cũng cảm thấy như tớ vậy. Với cả nghĩ mà xem, làm gì có ai lại gửi thư đều đặn như vậy cho một người mình chẳng quan tâm tới chứ?”
Folia: “Cậu nghĩ vậy sao?”
Razé: “100% luôn đấy!”
Razé không khỏi mỉm cười trước cô bạn đáng yêu này. Folia thấy nhẹ nhõm hẳn đi, đôi vai căng cứng của cô cũng dần thả lỏng.
Folia: “Tớ nhớ anh ấy….”
Razé: “Chuẩn bị đến lễ hội Sao với cả Chiến hội rồi còn gì. Những dịp này trường cho phép học viên mời người thân tới tham dự cùng, nên hai người sẽ sớm được gặp lại nhau thôi.”
Folia: “Vậy thì tớ lại càng phải nỗ lực tập luyện hơn nữa để thuần thục được kỹ năng công kích.”
Razé bật cười trước sự phấn khích của Folia. Thực ra, nét mặt Folia dạo gần đây lúc nào trông cũng mệt mỏi, gượng ép khiến Razé luôn canh cánh trong lòng.
Razé: “À mà Folia này.”
Folia: “Hửm?”
Razé: “Theo tớ thấy thì cậu không cần phải quá để tâm đến kỹ năng công kích làm gì đâu.”
Folia: “Ý cậu là sao?”
Razé quyết định gợi ý cho Folia một tẹo để giúp đỡ cô.
Razé: “Hãy xem xét kỹ lại thiên phú của bản thân, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm ra được hướng đi cho riêng mình thôi.”
Folia: “Huh? Okay, để tớ thử nghĩ xem sao.”
Ưu điểm của Folia đó là cô có thể thành tâm lắng nghe lời khuyên từ người khác. Razé thầm chúc cho những nỗ lực của Folia sớm ngày trổ bông.
ヽ (> ∀ <☆) ノ
Razé quả là một người tuyệt vời mà. Chỉ cần nói chuyện với cậu ấy thôi mà bao nhiêu phiền muộn cứ thế trôi đi hết.
Nỗi lo âu đè nặng lên tâm hồn Folia đã tan biến. Hiện đang là tiết mỹ thuật và cô đang tập trung hết sức vào tác phẩm của bản thân. Thành phẩm cuối cùng là một bức tượng điêu khắc tuyệt hảo như được lấy từ trong trí tưởng tượng của cô mang ra ngoài đời thực vậy.
“Xuất sắc lắm trò Cresias. Tôi chưa từng thấy một tuyệt tác như vậy bao giờ cả.” – Giáo viên mỹ thuật, Sheena Vik Avro không tiếc lời khen ngợi Folia.
Thực ra, Folia không ngừng nghĩ về người mình thích trong khi đúc nên bức điêu khắc ấy. Và dĩ nhiên, cô chỉ giữ kín chuyện này trong lòng chứ không nói cho ai cả.
“So với em thì trò Granoli….” – Avro nhìn sang phía Razé rồi thở dài ngao ngán.
Avro: “Tôi đã dạy ở đây tận 15 năm trời và em là người đầu tiên cho tôi chiêm ngưỡng một loại nghệ thuật “độc đáo” đến mức này….”
Razé: “Em thì lại thấy đây là loại tác phẩm sẽ phổ biến sau khi nghệ nhân qua đời cơ.”
Avro: “Cũng may là em chưa thốt mấy câu như kiểu “Nghệ thuật là một vụ nổ” đấy, không thì coi chừng tôi. Mà bỏ qua chuyện đó đi, tôi sẽ ghi nhận sự cố gắng của em.”
Razé: “Vâng ạ.”
Razé Granoli không có một chút khả năng nào trong hội họa. Cô nhìn đăm chiêu vào thành phẩm của mình và cũng tự cô thắc mắc vì sao nó lại thành ra cái đống hổ lốn như thế. Trông thấy vậy, Folia không tài nào ngăn được nụ cười trên môi.
Khi tiết học kết thúc, Razé bĩu môi rồi nói: “Folia, cấm cười….”
Folia: “Tớ xin lỗi mà~~. Nhưng hóa ra cũng có thứ khiến cậu phải khốn đốn tới mức này.”
Razé: “Dĩ nhiên rồi, tớ là người bình thường chứ có phải thần thánh đâu.”
Nghe thấy vậy, nét mặt Folia dịu đi hẳn. Có vẻ dạo này cô hơi căng thẳng quá mức rồi.
Carna: “Tác phẩm của cậu thật sự là một thứ gì đó luôn đấy. Người bình thường sao làm ra vậy được nhỉ?”
Razé: “Cả Carna cũng chọc tớ nữa hả!”
Folia: “Hahaha!”
Một nụ cười hồn nhiên nở trên môi Folia. Cô nhất định sẽ viết câu chuyện này vào trong thư. Ngoài ra, cô cũng muốn cảm ơn Zale vì đã chấp nhận làm người giám hộ và tài trợ toàn bộ học phí cho cô.
Nhờ có Ngài Zale mà em mới có thể đi đến trường, được trải nghiệm những điều mới lạ và trên hết là được gặp những người bạn tuyệt vời nhất thế giới!
Folia cảm thấy niềm hạnh phúc dạt dào khi nhìn sang hai cô bạn thân vừa tốt bụng lại vừa dễ thương bên cạnh mình.
Carna và Razé cũng bất giác cười theo Folia, tạo nên một khung cảnh học đường bình dị, nhưng cũng thật đáng trân quý.