Chương 12: Kết thúc ngày đầu đến trường
Folia: “A! Razé-chan ơiii~~ Bọn mình về chung đi!”
Ngay khi bữa tiệc vừa kết thúc, Razé lập tức tiến đến chỗ Folia và Carna.
“Gặp lại mọi người sau nha!” – Folia tạm biệt nhóm bạn mới quen để về với Razé. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Hoàng tử Ruben đứng chung với Carna vì chẳng ai lại thiếu tinh ý đến mức ở lại làm phiền họ cả.
Razé: “Xin lỗi vì lúc nãy đã bỏ rơi cậu giữa chừng nha. Cậu thấy bữa tiệc hôm nay thế nào?”
Folia: “Un! Có nhiều bạn đến bắt chuyện làm tớ bất ngờ quá trời luôn. Nhưng cũng vì vậy mà tớ thấy mình đã thực sự trở thành học sinh của Centrior. Nói chung là tớ cực kỳ vui luôn á!”
Razé: “Thấy cậu thích thú như vậy thì tớ yên tâm rồi.”
Sự hưng phấn do bữa tiệc mang lại của hai cô nàng dần vơi đi trên đường trở về kí túc xá.
Folia: “Tớ phải viết thư ngay khi về đến phòng mới được.”
Razé: “Gửi cho “người ấy” phải không nè?”
“Oops!” – Folia lại một lần nữa vạ miệng. Trông thấy nét vụng về nhưng đáng yêu của cô bạn khiến hai khóe môi của Razé cong lên.
Razé: “Hahaha. Folia dễ thương quá đi mất~”
Folia: “Đừng cười tớ nữa mà~”
Cả hai mải cười đùa đến nỗi kí túc xá ở ngay trước mắt lúc nào không hay và quyết định đi tắm cùng nhau trước khi ngủ.
Razé: “Bọn mình đi tắm trước đi ha!”
Folia: “Ừa! Phải nhanh lên thôi, sắp đến giờ ngủ của tớ rồi á!”
Hiện tại chỉ mới khoảng 9 giờ tối. Có thói quen ngủ vào khoảng giờ này thì chứng tỏ Folia được nuôi dưỡng rất tốt. Họ về phòng để thay bộ váy dạ hội sang đồ ngủ rồi mới đến phòng tắm. Nhìn vào khu vực để đồ khiến Razé không khỏi hoang mang về độ “khủng” của bồn tắm.
Razé nhanh chóng thay đồ. Nhưng ngay lúc vén áo lên, cô nghe thấy những tiếng thở dốc đồng loạt phát ra. Quay ra sau thì chỉ thấy mấy vị tiểu thư mặt mày tái mét. Cô chẳng thể hiểu nổi cái gì làm họ sợ hãi đến vậy. Ngay cả Folia cũng căng tròn hai mắt mà nhìn chằm chằm vào người cô.
Bộ trên người mình dính cái gì hả ta? – Razé kiểm tra lại toàn bộ cơ thể, nhưng vẫn chẳng thấy gì kì lạ, ngoại trừ vết sẹo đen kịt bên hông do bị ma vật trong Baruda tấn công.
“À….” – Mãi một lúc sau thì cô mới nhận ra rằng người bình thường chẳng ai bị vậy bao giờ cả. Đòn tấn công gây ra vết sẹo này là lần duy nhất không thể chữa lành hoàn toàn được. Razé không để tâm mấy vì đối với cô, nó đã trở thành một phần cơ thể rồi.
Razé vội vã kéo áo xuống. Cô nghĩ có lẽ nên đến sau khi không còn ai nữa thì tốt hơn. Dù cảm thấy có lỗi vì bỏ lại Folia một mình, nhưng cũng không còn cách nào khác cả. Quả nhiên, làm sao mà cô bình tĩnh nổi khi có người hét lên sau khi nhìn vào cơ thể mình chứ.
Razé: “Tôi thật sự xin lỗi vì đã để mọi người thấy cảnh tượng không hay…. Folia cứ vào tắm đi nhé. Lát nữa tớ sẽ quay lại sau.”
Folia: “Razé-chan….”
Nhìn vào Folia đang tỏ vẻ buồn bã, Razé thầm nghĩ – Đừng làm bản mặt đưa đám như vậy mà. Cậu làm bản năng làm mẹ của tớ trỗi dậy mất thôi. Dù chính tớ là người khiến cậu buồn, nhưng cho tớ xin phép xoa đầu cậu nhé?! – Razé vô thức đưa tay lên.
Razé: “Xíu nữa gặp lại.”
Trước khi rời đi, Razé vẫn kịp tia thân hình nảy lửa của Folia và hằn sâu hình ảnh đó vào đầu. Giờ giới nghiêm của kí túc xá là vào lúc 12 giờ đêm. Hầu hết các nữ sinh đều rất chú trọng tới nhan sắc nên tầm khoảng sau 11 giờ là hợp lý nhất để cô đến phòng tắm.
Razé về lại phòng rồi chui tọt lên giường. So với việc cắm trại giữa thiên nhiên hoang dã thì chiếc giường của cô không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh cả.
“Không được! Cứ thế này thì lăn ra ngủ lúc nào không hay mất.” – Cô ngồi bật dậy và đi ra phía bàn học. Lôi từ trong hộc bàn ra cuốn nhật ký dày cộm, cô bắt đầu ghi chép lại những gì đã xảy ra trong ngày. Tất cả đều được viết bằng tiếng Nhật, ngôn ngữ cô dùng trong kiếp trước, phòng trường hợp có người đọc trộm.
“Để xem nào. Ngày đầu tiên của quãng đời học sinh đáng nhớ, tôi đã gặp được thiên thần…” – Xin đừng hiểu nhầm là nhân vật chính của chúng ta đã thăng thiên nhé. Ý của Razé là cô đã hạnh phúc đến mức ngỡ như được lên thiên đường và vị thánh nữ cô mới làm quen chính là thiên thần thôi. Mà riêng việc bí mật tôn Folia làm thánh nữ có thể nói rằng cô đã bắt đầu yêu thích cuộc sống mới, khác một trời một vực lúc còn trong quân đội, này rồi.
Từ ký ức tiền kiếp, Razé vẫn nhớ nơi cô sinh sống không hề có chiến tranh và từng khoảnh khắc trong cuộc đời ấy đều tươi đẹp. Nhưng những thứ ấy là điều mà cô của thế giới hiện tại chưa một lần được trải nghiệm qua. Suy cho cùng, những gì tồn tại trong đầu cô cũng chỉ là một dạng kiến thức và tính cách của cô thay đổi dựa trên chúng mà thôi. Khi được sinh ra tại thế giới này thì bản thân cô cũng sẽ sống đúng với thường thức vốn có của nó, chẳng bao giờ có cái chuyện cô phản đối chế độ quý tộc hay tín ngưỡng cổ hủ đâu. Nếu cái người từng có cuộc sống thanh bình mà trở thành Razé thì chắc chắn sẽ không có ai tên Razé trong quân đội luôn. [note52424]
“…” – Razé vuốt nhẹ lên vết sẹo qua lớp áo mỏng. Vì đa phần các đặc tính của ma vật sinh sống trong Baruda vẫn còn là ẩn số, thành ra lý do vết thương chuyển thành sẹo đen cũng rất mơ hồ.
“Chắc sẽ có manh mối mới trong thư viện của Centrior.” – Cũng như cô, có vô vàn binh lính mang theo vết sẹo đen không khác gì lời nguyền trên cơ thể. Nguyện vọng cô chia sẻ với Harlens là thật tâm, cô muốn nghiên cứu thêm về ma vật khi còn ngồi trên ghế học viện. Razé trầm lặng một hồi, quay qua quay lại cây bút trên tay.
“Razé-chan.” – Folia về đến phòng, hai gò má cô vẫn còn ửng hồng.
Razé: “Chào Folia, bồn tắm thoải mái chứ?”
Folia: “Tuyệt lắm á! Uhmm, vết sẹo đó….”
Razé: “Tớ bị lâu rồi.”
Folia: “…Chắc đau lắm ha.”
Folia quỳ xuống trước Razé và nắm lấy tay cô. Đôi mắt dịu dàng, trìu mến của Folia không khác gì vị thánh nữ trong những câu chuyện cổ tích cả.
Razé: “Lâu lâu hơi nhói xíu thôi, tớ không sao đâu mà.”
“…Nguyện cầu những vì tinh tú ngự đến bên cậu.” – Folia cầu nguyện. Từng cử chỉ của cô đều trông vô cùng tự nhiên, quả không hổ danh người được nhận nuôi bởi Đền thánh cao quý.
Razé: “Cảm ơn cậu.”
Folia: “Xin lỗi vì tớ không thể giúp cậu nhiều hơn được.”
Razé: “Cậu có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi chứ.”
Mỗi một vết sẹo đều mang theo nó là những kí ức khó quên. Đối với người lính như Razé, cái chết luôn là người bạn đồng hành mỗi khi ra quân. Cô cũng đã phải vĩnh biệt biết bao nhiêu người động đội cùng vào sinh ra tử. Nếu vết sẹo này không còn nữa, cô sợ rằng một lúc nào đó cô sẽ lãng quên họ mất. Cô chỉ mong không bị Đại úy Bonalt nói là đứa cuồng chiến thôi.
Folia: “Razé-chan mạnh mẽ thật đấy.”
Razé: “Không có đâu mà.”
Razé mỉm cười, đáp lại Folia. Cô tự biết bản thân mình là một đứa thỏ đế, vùi mình vào chiến trận chỉ để bảo toàn mạng sống. Cô đã làm rất nhiều thứ mà vị thánh nữ kia không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Folia ngồi xuống chiếc giường còn lại, có vẻ cô nàng không thể thức thêm nữa rồi.
Folia: “Mai là bọn mình bắt đầu học rồi. Tớ lo quá đi mất.”
Razé: “Ừm. Tớ nghĩ sẽ có những buổi học lý thuyết, nhưng chủ yếu tập trung vào học cách dùng ma thuật trong những buổi thực hành hơn, vì tớ nghe bảo bọn mình sẽ được cấp chứng nhận “Ma thuật cao cấp” khi tốt nghiệp á.”
Folia: “Ra là vậy.”
Tại Đế quốc Shian, nếu muốn sở hữu đá ma thuật thì buộc phải thông qua các thủ tục ở văn phòng chính phủ. Những công dân bình thường được phép dùng ma thuật sơ cấp đến trung cấp, còn muốn dùng loại cao cấp thì cần có chứng nhận.
Xét đến những học viên đã biết thiên phú của bản thân, có lẽ họ đều học được cách dùng đá ma thuật sơ cấp từ cha mẹ hay gia sư rồi. Nếu cứ theo đúng lịch trình của học viện đề ra thì việc họ nhận được chứng nhận ngay khi ra trường không phải là chuyện khó hiểu.
Mà … mình có bằng đặc cấp luôn rồi còn đâu. – Dĩ nhiên, Razé đã được cấp chứng nhận, làm gì có người lính nào không biết dùng ma thuật chứ. Thực tế, cô chính là người nắm rõ về đá ma thuật hơn ai hết trong học viện, vì dù sao cô cũng là con át chủ bài của Quân đội Đế quốc Shian. Ngoài ra, những người đạt quân hàm cấp tá bắt buộc phải thi lấy chứng nhận “Ma thuật đặc cấp”, nên Razé còn sở hữu nhiều loại chứng nhận khác nữa cơ.
Razé: “Kể từ mai là phải cố hết sức mình đấy nhé!”
Folia: “Un. Hai đứa ta phải cháy hết mình luôn.… Thôi, tớ đi ngủ trước đây. Những hôm trời đầy sao như vầy thì tớ không được thức khuya.”
Razé: “Được rồi, chúc cậu ngủ ngon. Sớm mai gặp lại nha.”
Folia: “Un~ Nguyện cầu những vì tinh tú soi đường cho cậu.”
Folia rúc người vào trong chăn. Razé với tay kéo rèm lại để ngăn ánh sáng không lọt vào. Và nhân tiện, bức thư Folia gửi cho "ai đó" sẽ được viết vào lúc sáng sớm. Folia luôn thức dậy đúng 5 giờ sáng, nên Razé có nhờ cô nàng gọi dậy nếu lỡ ngủ lố giờ.
Ngay khi Razé viết xong nhật ký, cô tắt đèn bàn rồi lặng im đi tới phòng tắm. Tất nhiên là giờ đấy chẳng còn ai nữa cả. Cô cảm tưởng như mình vừa bao trọn cả cái bồn tắm khổng lồ vậy.
“Aaa~~ Phê chữ ê kéo dàiiii~~” – Razé ngâm mình vào trong làn nước. Vì nơi đây được làm phỏng theo suối nước nóng nên cô cảm thấy cả cơ thể ấm hẳn lên. Bình thường cô toàn ngập lặn trong công việc, thành ra chẳng mấy khi được nghỉ ngơi hẳn hoi. Bởi vậy, nhiệm vụ lần này đối với cô chẳng khác nào chuyến du lịch dài hạn cả. Đúng là cô từng vào trường Đại học Quân sự để học về nghệ thuật tác chiến, nhưng nơi đây là Học viện Ma thuật nơi con em quý tộc tụ họp, có thể ví nó như một thành phố trăm hoa đua nở, luôn tràn đầy sức sống.
“Carna-sama cặp với hoàng tử. Còn Folia thì cặp với Đức Hồng Y lớn hơn 10 tuổi.” – Thanh xuân đối với Razé chính là tình yêu đôi lứa. Cô cũng tự biết cảm thấy xấu hổ vì cái suy nghĩ tràn đầy hường phấn ấy, nhưng cô không thể nào ngưng hóng hớt được. Sự tò mò của cô chẳng làm hại gì ai và cô muốn dõi theo những người bạn dễ thương của mình nữa.
Dặn lòng không được ngâm nước quá lâu, cô leo ra khỏi bồn rồi đi thay sang bộ đồ ngủ và trở về phòng.
Razé cuộn mình trong chiếc chăn ấm, dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày đầu tiên đến trường đáng nhớ của nữ quân nhân trẻ tuổi cứ thế trôi qua trong yên bình.