Editor: NanaTrang
Cảnh Thành nói không sai, phong cảnh Lịch Thành, quả nhiên giống Miên thành.
Dọc theo đường phố cũng có cửa hàng, nhìn kỹ một chút, cũng có rất nhiều gấm vóc, mặc dù không phồn hoa cực hạn như ở Miên thành, nhưng phẩm loại cũng phong phú tinh xảo. Trên phố chợ cũng là ngựa xe như nước, người đến người đi.
Tôi kinh ngạc. Vì sao tôi sống ngần này, lại chưa bao giờ nghe qua Giang Nam có nơi này.
Chúng tôi xuống thuyền, đổi xe ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Đi không xa, xe ngựa liền dừng lại. Một người ở bên đường hành lễ, một giọng nói vang lên: "Chủ bộ Tằng Duyệt Lịch thành, cung nghênh điện hạ và Mạnh đại nhân."
Cảnh Thành cười ha hả, nói: "Khá khen cho một Tằng Duyệt ngươi."
Mạnh Khách nói: "Làm sao ngươi biết, hôm nay thái tử điện hạ muốn đến nơi này?"
Tằng Duyệt cúi đầu, nói: "Thần suy đoán, mấy ngày nay đều nói thái tử điện hạ muốn Nam tuần, nhưng đều không nghe nói trên sông có con thuyền lớn nào, nghĩ tới điện hạ chắc muốn tránh tai mắt của mọi người, lặng lẽ hỏi thăm chút. Cho nên đến Lịch Thành này, điện hạ cũng sẽ không đi đường lớn. Không giấu gì điện hạ, thần ở chỗ này, đã đợi ba ngày ba đêm rồi."
Cảnh Thành cười nói: "Ngươi quả nhiên thông minh. Nếu ngươi đã ở chỗ này đợi chúng ta, có chuyện gì sao?"
Tằng Duyệt nói: "Cũng không có chuyện gì chuyện quan trọng. Chỉ là thần ở chỗ này mấy ngày nay, nghĩ đến thần đối với tình hình nơi Lịch thành này rất là quen thuộc. Thần nghĩ, nếu như điện hạ muốn hỏi cái gì, có lẽ có thể trả lời được chút."
Mạnh Khách nghiêng đầu nhìn Cảnh Thành. Cảnh Thành trầm ngâm không nói.
Tằng Duyệt quỳ gối ở nơi đó, không nhúc nhích.
Thật lâu, Cảnh Thành mới nói: "Ngươi trở về đi, cũng không cần tới nữa. Nếu ta muốn gặp ngươi, tất sẽ tới tìm ngươi."
Tằng Duyệt không nhúc nhích, chỉ thấp giọng đáp một tiếng "Vâng".
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi lướt qua bên cạnh hắn.
Đi được một đoạn, Mạnh Khách mới mở miệng nói: "Điện hạ, ngài không mang hắn theo.... hắn nếu biết hành tung của chúng ta, ngộ nhỡ tiết lộ cho Lý Lưu......"
Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nói: "Không biết."
Tằng Duyệt này, phàm là đại sự, không nắm chặt mười phần, chắc hẳn sẽ không khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ).
Mạnh Khách ngẩn người, gật đầu một cái.
Cảnh Thành lại nói: "Ta không mang hắn theo, tất nhiên là vì của hắn có chỗ trọng dụng, ngươi không cần phải nghi ngờ."
Mạnh Khách nói: "Thần không dám."
Đêm đó tìm một khách điếm che khuất trong thành ở trọ. Chỉ thuê ba gian phòng. Dùng xong bữa tối, lên tới lầu, tôi cầm lấy bao quần áo tự đi tìm một gian phòng, nhưng lại bị Phương Khải cản đường lại. Hắn duỗi thẳng cánh tay không nhúc nhích.
Tiếp đó phía sau lưng truyền đến âm thanh khoan thai của Cảnh Thành: "Ngươi quên ngươi đã đồng ý rồi hả? Cần phải hầu hạ ta? Ngươi và ta ở một gian!"
Thần sắc Phương Khải nặng nề. Mạnh Khách một mặt bình tĩnh.
Tiểu Phúc ở nơi dành cho người làm ở. Vậy còn dư lại hai gian, một gian là của Mạnh Khách, gian còn lại là cho Phương Khải.
Gian phòng hơi hẹp. Cảnh Thành vào cửa, từ từ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nói: "Chỉ có một cái giường."
Tôi cười lạnh, biết rõ mà còn hỏi.
Tôi kéo một cái ghế quá, ngồi xuống không đáp.
Hắn ngồi xuống ở trên giường, cũng không có gọi tôi.
Tôi đưa lưng về phía hắn, gục xuống bàn chuẩn bị ngủ. Chỉ nghe thấy phía sau hô hấp của hắn đều đều, sau đó hắn nói nhỏ: "Ngươi cầm chăn giường đi. Ban đêm lạnh."
Tôi không nói tiếng nào.
Hắn dường như thở dài, dần dần cũng lặng yên không một tiếng động.
Ban đêm quả thật rất lạnh, cuối cùng tôi không có cách nào ngủ được, vì vậy đứng dậy, đẩy cửa ra, muốn đi tìm tiểu nhị lấy thêm chăn giường.
Vừa mở cửa ra, tôi sợ hết hồn.
Phương Khải một thân áo trắng, thẳng tắp lẳng lặng đứng ở bên ngoài, đưa lưng về phía tôi.
Tôi hít một ngụm khí lạnh. Chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: "Nhậm cô nương?"
Tôi cười lạnh nói: "Ngươi không đi ngủ? Lo lắng cho an nguy của điện hạ như thế sao?"
Nói xong, tôi nhấc chân cất bước, đang muốn xuống lầu.
Phương Khải đưa tay cản lại, lại nhanh chóng nhìn vào bên trong phòng một chút, đóng khép cửa, mới nhỏ giọng nói: "Nhậm cô nương, ngươi muốn đi đâu?"
Ta ngừng chân, nói: "Rất lạnh, đi mượn chăn giường."
Phương Khải lạnh lùng nói: "Đêm khuya yên tĩnh, không biết lại có động tĩnh gì. Kính xin cô nương đi vào phòng."
Tôi nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn đi tìm gọi đồng đảng gì đó tới?"
Hắn nhíu mày lại, không nói lời nào, chỉ là cánh tay vẫn thẳng tắp chắn ngang đường.
Tôi cười lạnh nói: "Nếu không thì Phương tướng quân ngươi giúp tôi đi lấy chăn giường đi?"
Phương Khải cau mày, mắt liếc vào bên trong phòng một cái, mặt lộ vẻ khó xử.
Tôi cười nói: "Ngươi thật sự sợ rời khỏi tôi, tôi sẽ lập tức đi hại điện hạ? Nếu không thì ngươi đi theo tôi đi?"
Phương Khải mím chặt môi, trên mặt dường như có chút tức giận.
Tôi thở dài, nói: "Ngươi không yên tâm để một mình điện hạ ở chỗ này, lại lo lắng một mình tôi rời khỏi các ngươi. Chẳng lẽ hôm nay muốn tôi chết rét sao?"
Phương Khải nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ta và ngươi chờ ở chỗ này, nếu có tiểu nhị đi ngang qua, chúng ta gọi hắn lại, bảo hắn đem chăn giường tới đây là được."
Mặc dù trên người hắn không có bội đao, nhưng tôi cũng đánh không lại hắn.
Tôi chỉ có thể đứng. Gió lạnh, tôi vòng chắc hai cánh tay, dựa vào cánh cửa co rụt lại.
Phương Khải cũng đứng đó.
Không biết qua bao lâu, mới có một tiểu nhị nhẹ chân nhẹ tay vội vã đi tới.
Tôi ho nhẹ một tiếng. Phương Khải liếc tôi một cái, đưa tay ngăn cản tiểu nhị, nhẹ giọng nói: "Xin phiền cho thêm nữa tấm chăn giường."
Dưới ánh trăng sáng lộ ra một khuôn mặt nhỏ. Có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của tiểu nhị kia, chính là tiểu nhị mang chúng tôi lên lầu lúc trước.
Hắn kinh ngạc mà nhìn nhìn Phương Khải, lại nhìn tôi một chút, lại nhìn cửa phòng, chỉ vào Phương Khải nói: "Ngươi.... ngươi.... ngươi không phải ở gian phòng này." Lại đưa tay chỉ tôi, nói: "Nàng ở gian phòng này, ngươi không phải."
Phương Khải khẽ cau mày, nói: "Ta quả thực không phải. Là nàng ấy muốn ngươi đem thêm chăn giường tới đây."
Tiểu nhị nói: "Bên trong phòng đã có chăn giường. Lúc trước ta thấy cô nương này cùng với một công tử đi vào trong phòng, ta còn tưởng rằng......"
Hắn lại ngó ngó tôi, lại quay đầu nhìn Phương Khải nói: "Vị công tử này, tối nay ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?"
Phương Khải còn chưa kịp trả lời, tôi lại hắng giọng một cái, nói: "Tối nay hắn và tôi hai người ở chung một chỗ."
Phương Khải càng nhíu chặt mày hơn, trợn mắt nhìn tôi một cái.
Tiểu nhị hẳn là hoàn toàn bối rối: "Ba người, ở cùng một chỗ?"
Tôi "Hừ" một tiếng, khóe miệng toét ra, cười đến hiền hòa, hơn nữa lại có chút cao giọng nói: "Có gì không thể? Hai người bọn họ ngay cả nửa bước cũng không muốn rời khỏi tôi.... Mà chăn nệm kia của ngươi lại hơi nhỏ chút, cho nên muốn làm phiền tiểu nhị ca lấy một cái chăn giường nữa, vậy là vừa đủ nệm."
Bên trong phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng vang lên, dường như người bên trong trở mình xoay người.
Sắc mặt tiểu nhị muôn tía nghìn hồng một trận, vội vã đáp một tiếng sau đó hấp tấp xuống lầu. Không bao lâu, hắn trở lại, tay nâng một cái chăn gấm giường. ( là đỏ mặt ý)
Tôi vươn tay nhận lấy.
Tiểu nhị còn sững sờ đứng đó, sắc mặt tiếp tục năm sắc rực rỡ.
Phương Khải ở một bên cũng hắng giọng một cái, nhỏ giọng quát: "Còn không đi?"
Dù sao hắn cũng là quan võ, âm thanh tuy thấp, nhưng cũng mười phần uy nghiêm.
Tiểu nhị kia cả kinh khẽ run rẩy, lập tức bồi cười hai tiếng rời đi. Đi tới cầu thang, còn quay đầu nhìn hai chúng tôi một lát.
Tôi cười lạnh một tiếng, nói với Phương Khải: "Tôi phải vào trong ngủ rồi. Ngươi muốn đứng ở chỗ này, vậy cứ tự tiện."
Phương Khải thẳng người, đưa lưng về phía cửa phòng, không đáp.
Tôi cứ thế mà trở lại phòng, ngồi ở trên ghế, đem chăn gấm khoác lên người, rốt cuộc cũng có thể an ổn mà ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Phương Khải đã ngồi xuống dưới đất, hơi cúi thấp đầu ngủ gật, có thể là bị âm thanh kéo cửa của tôi làm cho kinh động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi thở dài. Thật là một người cố chấp.
Một ngày đó, Cảnh Thành và Mạnh Khách đóng cửa ở trong phòng mật đàm một ngày. Tôi và Phương Khải bị yêu cầu ở trong một gian phòng khác yên tâm chờ đợi. (đàm luận bí mật)
Tôi ngồi ở một chỗ rảnh rang đọc sách. Phương Khải ngồi ở đối diện tôi ngủ gà ngủ gật.
Cứ như vậy mà qua một ngày.
Quan viên Lịch Thành chắc hẳn đều đã ở trên đường lớn đỏ mắt chờ mong cung nghênh Cảnh Thành. Bọn họ có thể đã nghĩ sẵn ở trong đầu, phải a dua nịnh bợ như thế nào, phải lừa gạt như thế nào mới có thể giữ được bổng lộc và chức quyền quan phục của mình.
Bọn họ làm sao có thể đoán được Cảnh Thành đã đến Lịch thành của bọn họ chứ.