Hôm nay Tư Linh xuất phủ trùng hợp là ngày họp chợ, đường phố tập nập người qua lại, những tiếng rao hàng rôm rả khắp nơi. Tư Linh mới được nhìn thấy đường phố cổ đại qua tivi hoặc nghe miêu tả qua truyện, lúc này được tận mắt nhìn thấy không khỏi có chút hơi quá khích. Nhìn những người cổ đại mặc đồ cổ đại trò chuyện theo phong cách cổ đại nàng hơi ngỡ ngàng, mới mấy hôm trước còn ôm latop hôm nay đã tới cổ đại rồi. Tư Linh cùng tiểu Liên dạo một vòng quanh chợ,lúc nhìn thấy một quán hàng rong có bán chiếc trâm ngọc bích khá đơn giản nhưng lại tao nhã, thanh cao Tiểu Liên liền nhìn tới không rời mắt, thể hiện rõ sự mong muốn nhưng nhìn thấy Tư Linh quay đầu lại thì liền cúi rạp mặt xuống. Tư Linh hơi buồn cười tính ghé lại để mua chiếc trâm đó lại nhớ ra một vấn đề rất lớn: Nàng căn bản không xu dính túi nha.
Tư Linh băn khoăn nghĩ biện pháp thì bỗng nhìn thấy từ xa một người đàn ông đi về phía này. Hắn ta mặc bộ y phục đen tuyền, tóc búi gọn trên đỉnh đầu, ngũ quan của hắn ta cũng coi như tuấn tú. Hơn nữa, từ trên người hắn ta Tư Linh cảm nhận được loại khí chất riêng biệt, phong thái quân vương và còn một cái lạnh lẽo như...sát khí! Tuy nhiên, như vậy càng tốt, nhìn chất vải mà hắn mặc căn bản cũng ngang tầm hàng cống phẩm rồi, thân phận chắc chắn rất lớn, mà tiền...hẳn là thừa thãi đi! Tư Linh liếc nhìn về tùy tùng phía sau hắn ta thấy trên tay của tùy tùng đó cầm một thanh chủy thủ nhỏ, ánh mắt Tư Linh thoáng qua một tia ranh mãnh.
Tư Linh kéo Tiểu Liên đi về phía người áo đen kia tiện tay cúi xuống nhặt một hòn đá. Tiểu Liên nhìn tiểu thư nhà mình kỳ lạ mà hỏi:
-Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?
-Đi cướp tiền!
-Hả!
Tiểu Liên bị Tư Linh làm cho mù mờ để mặc cho nàng kéo đi. Lúc đi ngang qua tùy tùng của người áo đen vừa nãy thì một vật gì đó bắn vào vỏ chủy thủ của tùy tùng kia làm nó rơi xuống đất. Trùng hợp lúc này Tư linh vừa đi tới, lưỡi chủy thủ liền đâm trúng tay của Tư Linh:
-A!- Tư Linh hét lên một tiếng. Người áo đen cùng tùy tùng của hắn cũng quay lại.
-Chủy thủ của các người đâm vào ta rồi.- Tư Linh giả đau nói rồi đưa tay lên nhìn.
-Cô nương...chủy thủ của ta đã đâm trúng ngươi thành thật xin lỗi, cô nương có sao không?- Người tùy tùng ôn hòa nói, thực ra khi nhìn thấy chủy thủ rơi mất vỏ hắn cũng rất ngạc nhiên, sao nó có thể rơi mà hắn không hề hay biết!
Tư Linh mặc dù nghe tên tùy tùng nói nhưng không hề phản ứng nhìn chằm chằm cánh tay bị đâm vẻ mặt của nàng rất chi là hồi hộp. Vết thương trên tay nàng nhỏ khoảng chừng một mũi kim, lúc này hồng dần rồi sẫm hơn cuối cùng một giọt máu đỏ tươi cũng chảy ra, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng đưa tay ra trước mặt tên tùy tùng:
-Ta chảy máu!
-Ách...cái này...-Tùy tùng đó có chút không nói lên lời nhìn một giọt máu duy nhất trên vết thương nhỏ như muỗi kim kia.
-Không biết cô nương muốn thế nào?- Tùy tùng đó liền hỏi.
-Vậy ngươi nghe cho kĩ đây, dù sao thì đây cũng chỉ là vô tình nên ta cũng không tính toán chi li quá các ngươi bồi thường cho ta một khoản nhỏ là được rồi. Ngươi nhìn ta gầy gò xanh xao thế này, cơ thể vốn đã không tốt nên máu trong cơ thể lại càng quý giá vô cùng, thôi thì do ngươi không cố ý nên ta chỉ lấy lượng bạc bồi thường cho giọt máu này thôi. Nhưng mà để hoàn lại giọt máu này ta lại cần bòi bổ và uống thuốc rất nhiều nhưng nhìn ngươi là cô tình nên ta chỉ lấy lượng bạc tiền thuốc men nữa. Với lại ta từ nhỏ tinh thần yếu đuối nhìn thấy máu là sợ, lúc này ta bị dọa tới choáng váng mất rồi tuy vậy thì chung quy vẫn là ngươi sơ ý nên ta cũng chỉ lấy ngươi lượng bạc tiền bồi thường tổn thất tinh thần nha. Tất cả gộp lại cũng chỉ lượng bạc thôi, ít lắm. Giờ thì trả tiền đi! - Tư Linh mặt rất vô cảm liệt kê các loại bồi thường.
Vừa nghe Tư Linh nói khóe miệng người tùy tùng cùng những người xung quanh co rút kịch liệt. Cô nương này quả nhiên “tốt bụng”, vì đây cũng chỉ là “vô tình” thế nên “không tính toán chi li” chỉ bồi thường “khoản nhỏ” thôi. Chỉ lượng bạc giọt máu, lượng bạc tiền thuốc men, lượng bạc tiền tổn thất tinh thần ấy mà. Gộp lại mới có lượng thôi ít lắm!... Ít lắm hả? Cắt cổ người ta à?
-Cô nương, thế này có phải hơi quá hay không? Dù sao cũng chỉ là một giọt máu mà thôi, lượng bạc thì có chút...
-Ừm...ngươi tên gì nhỉ?- Tư Linh hỏi tên tùy tùng.
-Tại hạ là Thẩm Lục - Thẩm Lục trả lời.
-Thẩm Lục nhỉ, cái tên ẻo lả thấy mồ, mà ngươi nói cái gì hả? Dù sao cũng chỉ là một giọt máu hả? Vậy ngươi đưa dao ta cắt cổ ngươi xem, yên tâm có chảy máu cũng chả sao đâu, DÙ SAO CŨNG CHỈ LÀ MỘT GIỌT MÁU THÔI MÀ! Tóm lại, ngươi có đưa tiền không, nếu không chúng ta đi gặp quan phủ. - Tư Linh nói với giọng điệu không hề thay đổi cứ như đang nàng không có cảm xúc vậy, lời nói ra là thế nhưng giọng điệu lại hời hợt chỉ nhấn mạnh từ cần nhấn mạnh.
-Cô nương...thế này...
-Quan phủ sẽ không? - Người chủ tử của Thẩm Lục im lặng từ đầu giờ bỗng nhiên cất tiếng nói. Giọng nói của hắn ta lạnh lùng sắc sảo làm người xung quanh không rét mà run.
-Là sao?- Tư Linh có chút khó hiểu hỏi lại
-Ý của công tử là cô nương chỉ vì một giọt máu mà muốn tới quan phủ, quan phủ sẽ không xử lý! - Thẩm Lục vội giải thích rõ lời nói của chủ tử.
-Chỉ vì một giọt máu? - Tư Linh hơi nhướng mày, đi tới bên Thầm Lục, đôi tay nhỏ bé nhanh như cắt cướp lấy chủy thủ nhẹ nhàng lướt một đường trên tay làm vết thương kéo dài tới tận cổ tay gần tới mạch máu rồi nàng đưa lai con dao cho Thẩm Lục nói:
-Như vậy có còn là “chỉ” hay không?
-Đây là cô tự làm mình bị thương!
-Không có, là các ngươi nha, ta chính mắt nhìn thấy, ta là nhân chứng.- Tư Linh hơi mỉm cười nói.
-Ta cũng có! - Chủ tử của Thẩm Lục một lần nữa lên tiếng và nó vẫn khó hiểu như xưa
-Cái gì? - Tư Linh không thể phiên dịch được.
-Công tử nói chúng tôi cũng có người dân xung quanh làm nhân chứng.- Thẩm Lục nói.
Tư Linh một lần nữa đi tới chỗ Thẩm Lục lần này hắn ta đề phòng cất chủy thủ đi nhưng Tư Linh chỉ đặt tay lên vai hắn ta rồi nhẹ nói:
-Các ngươi quyền cao chức trọng uy hiếp dân lành phải vu cáo cho ta...- Rồi Tư Linh kéo Tiểu Liên đang ngơ ngác như nai tơ tới, đặt tay lên vai nàng rồi tựa đầu vào vai nàng ra vẻ ủy khuất nói tiếp:
-Chỉ có người hầu thân cận Tiểu Liên của ta vì chủ tử sẵn sàng kháng lại sự uy hiếp của lũ cường bá đứng ra làm nhân chứng buộc tội những kẻ kia!...Ngươi thấy có hay không? Hẳn là quan phủ rất thích nghe đó!
-Cô!- Thẩm Lục bị nghẹn họng
-Bây giờ, các người có bồi thường không?
Thẩm Lục khẽ nhìn qua chủ tử xin chỉ thị thấy chủ tử của mình do dự rồi cũng gật đầu, Thẩm Lục liền đáp ứng. Vốn đang định lấy bạc ra thì Tư Linh ngăn lại, trước con mắt ngạc nhiên của mọi người cô thản nhiên nói thêm:
-Vốn dĩ các người chỉ cần bồi thường lượng bạc nhưng nhìn lại xem, vì các ngươi mà vết thương tay ta lớn tới như vậy mất bao nhiêu máu nếu không cẩn thận có thể chưa về tới nhà ta đã ngất mất rồi. Thế nên ta muốn bồi thường thêm. Tuy nhiên ta cũng không phải kẻ xấu bụng tham tiền, ta chỉ xin thêm các ngươi lượng mà thôi. Được rồi! Giờ mau đưa ta lượng bạc đi
-Cô!Quá đáng, rõ ràng là cô tự làm vết thương lớn hơn- Thẩm Lục hơi mất khống chế trước cô gái này.
-Còn không phải do các người ép? - Tư Linh nhún vai nói.
-Chúng ta không có đủ tiền, như vậy đi, cô nương cho chúng ta tên nơi cô nương ở chúng ta sẽ tìm tới để trả tiền.
-Không được, ta không quen các ngươi, làm sao biết các người không trốn nợ? Như vậy đi, đưa cho ta cái ngọc bội của tên kia.- Tư Linh vừa nói vừa chỉ ngọc bội trắng ở hông chủ tử của Thẩm Lục. Thẩm Lục thấy cũng xuýt ói ra máu, đây là ngọc bội...thứ này quan trọng như thế mà cô ta lại đòi, biết làm sao bây giờ. Thẩm Lục nhìn chủ tử cầu cứu, thấy chủ tử đăm chiêu nhìn miếng ngọc bội nhưng rồi cũng lấy xuống đưa cho Thẩm Lục. Thẩm Lục có chút hơi ngạc nhiên, chủ tử vậy mà lại...
Tư Linh nhận được ngọc liền quay lưng phủi mông ra đi, còn vết thương thì trong lúc lũ người bọn họ trao đổi nàng đã băng bó lại rồi. Tư Linh vốn đã nhắm trúng cái ngọc bội kia từ đầu, mắt nhìn hàng của nàng là tuyệt đối chính xác còn việc vì sao thì để về sau hãy nói. Nàng nhận ngọc bội liền kéo Tiểu Liên đi về phía một cửa hàng cầm đồ, sau một lúc đi ra Tư Linh liền cầm trong tay một túi tiền thật là lớn, chao ôi cái ngọc bội này cư nhiên những lượng bạc, quý giá tới mức này sao? tên kia chắc không phải người bình thường. Cầm tiền rồi Tư Linh cùng Tiểu Liên quay lại sạp hàng có bán chiếc trâm lúc nãy, Tư Linh mua chiếc trâm rồi quay lại đưa cho Tiểu Liên:
-Cho em!
-Tiểu thư, cái này em không nhận được!
-Ta nói em nhận thì em cứ nhận, ta không hợp với cái loại vật thanh thuần này đâu!
-Em...cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!
Nói rồi hai chủ tớ kéo nhau về mà không biết rằng ở tiệm cầm đồ vừa rồi, Thẩm Lục đi ra, trên tay cầm miếng ngọc bội của chủ tử mình. Chủ tử lệnh cho hắn tìm cơ hội cướp ngọc bội về nhưng hắn ngàn vạn lần không thể ngờ cô nương kia cư nhiên đem ngọc bội của chủ đi cầm lấy tiền. Tất nhiên là hắn phải rút ruột mà chuộc lại miếng ngọc bội với giá trên trời rồi. Hôm này, Thẩm Lục hăn schinhs thức ghi thù không đội trời chung với tiểu cô nương kia!