Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Su Bà Bà =.=
Nếu dựa theo tính cách của anh thì đối với nữ thần trường Đại học Khánh Đại này, anh hắn là sẽ không có một tia hứng thú. Nhưng từ sau đêm hôm đó, không biết có phải là do thân thể của cô quá ngọt hay là vì ánh mắt cô nhìn anh khi đó quá phức tạp hay không mà khiến anh trong một tuần qua thường thường nhớ tới cô gái này!
Thậm chí, anh đã từng nghĩ tới lúc anh và cô gặp lại sẽ là cái dạng tình cảnh gì nhưng cô luôn làm những việc ngoài tầm dự đoán của anh!
Cô muốn trốn anh, hơn nữa đây là cái loại né tránh nóng lòng muốn phiết sạch quan hệ với anh giống như anh là một loại ôn dịch. Loại cảm giác này làm anh thực mới lạ nhưng cũng chỉ là mới lạ mà thôi và không thể đạt tới mức khiến anh cảm thấy muốn tìm hiểu rõ đến tận cùng!
Liễu Hạo Ngọc anh chưa bao giờ sợ hãi những điều mình không biết, bởi vì khiêu chiến những điều mình không biết vẫn luôn là lý do duy nhất có chút thú vị khiến anh cảm thấy mình có thể tiếp tục sống sót. Nhưng khi lại lần nữa gặp cô, ánh sáng trong đôi mắt cô làm trái tim anh đột nhiên cảm thấy một sự vui mừng và đau đớn không rõ lý do. Tuy cái loại cảm giác đó chỉ lướt qua trong giây lát nhưng đối với điều lạ thường không thể đoán trước này lại làm anh lần nữa đánh vỡ nguyên tắc. Anh quyết định tạm thời giữ cô lại ở bên cạnh mình.
Bởi vì anh đột nhiên có cảm giác không thể xác định giống như có cái gì đó sắp thoát khỏi sự khống chế của mình, loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa làm anh hơi hơi nôn nóng! Nhưng từ nhỏ anh đã biết, mặc kệ là cái gì, người cũng được, vật cũng tốt, trước khi anh chưa tìm hiểu rõ, vì phòng ngừa quỹ đạo phát sinh lệch lạc, nếu không thì chính là nghiêm mật nắm giữ từng cách hóa giải, tìm ra đáp án mà anh muốn, bằng không thì chính là hủy diệt không lưu tình chút nào!
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ có thân thể làm anh có chút mê muội, phương thức bảo đảm tốt nhất là hoàn toàn hủy diệt. Nhưng cô gái này lại làm anh cảm thấy luyến tiếc. Nếu phải lựa chọn giữa giết cô và giữ cô thì hình như anh càng thiên về hướng giữ cô lại!
Nếu vừa luyến tiếc lại vừa tò mò, vậy anh cũng không ngại tốn chút thời gian để nghiên cứu thật kỹ thẳng đến khi anh chán ghét cô…
Liễu Hạo Ngọc cúi đầu, tóc mái thưa thớt vừa phủ hơn phân nửa mắt kính vừa che lấp đôi mắt phượng nghiêm nghị hàn ý.
Khác với Liễu Hạo Ngọc khí định thần nhàn tùy ý ưu nhã là Chu Mẫn bất đắc dĩ và ngốc đơ. Tiên minh đối lập làm Nguyễn Như nhìn hai người ôm nhau ở cửa, ngón tay gắt gao đâm vào thịt!
Chu Mẫn không ngờ rằng biểu tình một lòng quẫn bách, xấu hổ muốn chết của mình ở trong mắt Liễu Hạo Ngọc cư nhiên lại biến thành cách giải thích như vậy! Cũng may là cô không biết, nếu không thì cô sẽ quyết tìm khối đậu hủ đâm chết!
Có đôi khi không thể không nói, người xui xẻo uống miếng nước cũng sẽ bị sặc. Cảm giác được bàn tay to nóng rực gắt gao véo ở trên eo mình thiếu chút nữa khiến cô hét lên. Mà đúng lúc này, Liễu Hạo Ngọc lại cúi đầu, ái muội nhỏ giọng nói ở bên tai Chu Mẫn. “Bạn học Giang, chúng ta cùng tâm sự đi!”
Tâm sự sao… Nhưng tôi không muốn tâm sự với anh a…
Câu nói của Liễu Hạo Ngọc mang theo ẩn ẩn uy hiếp làm sau lưng Chu Mẫn chợt lạnh. Cô mẫn cảm phát hiện bàn tay to dùng sức ôm eo mình đang sắc tình nhẹ vuốt và nhéo nhéo thịt mềm ở bên hông khiến hai chân cô mềm nhũn. Liễu Hạo Ngọc thuận thế ôm cô càng chặt hơn!
Thấy Chu Mẫn mềm mại ngã vào trong lòng ngực của mình, dục vọng từ trước cho tới nay mặc kệ là giai nhân thanh lệ hay là yêu cơ vũ mị đều trêu chọc không cứng nổi ngay lập tức có xu thế ngẩng đầu làm Liễu Hạo Ngọc càng thêm ôm chặt cô gái trong lòng ngực khiến nơi riêng tư non mềm của cô càng thêm dán chặt với côn tht dựng đứng của anh.
“Bạn học Giang Mẫn, cậu cảm thấy thế nào a?” Giọng nói có chút ôn nhu của Liễu Hạo Ngọc vang lên giống như còn mang theo ý cười. Hai cánh tay cứng rắn không dung cự tuyệt kia cách lớp vải mỏng đều có thể xuyên thấu qua nhiệt độ cơ thể gắt gao ôm ở trên eo Chu Mẫn. Anh nhẹ nhàng động liền có thể ôm cô lên.
Mà hình như thứ đồ cứng rắn dưới hạ thân anh như có như không chọc ở trên bụng nhỏ của cô. Cô có chút không thích ứng nhưng càng nhiều là quẫn bách và kinh hãi, Chu Mẫn không thể tin tưởng nhìn Liễu Hạo Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ!
Thân mình cô theo bản năng bắt đầu giãy giụa lên. Liễu Hạo Ngọc giống như biết cô sẽ giãy giụa, một tay anh ôm eo cô, một tay khác dễ như trở bàn tay đè ở sau đầu cô, gắt gao đè mặt cô ở trước ngực mình. Anh nhàn nhạt liếc Nguyễn Như một cái xong lúc này mới tùy tiện ôm Chu Mẫn rời đi.
Nguyễn Như nhìn Chu Mẫn và Liễu Hạo Ngọc không coi ai ra gì hỗ động thì thiếu chút nữa không đem hai tròng mắt trừng ra tới, trong mắt cô ta suýt nữa trào ra ngọn lửa. Một người là nữ thần lãnh đạm trong trường, một người là nam thần cao không thể với tới, tuy cùng học chung một lớp nhưng bởi vì Liễu Hạo Ngọc sớm đã nắm giữ tập đoàn Liễu thị và vì bận rộn khai triển tập đoàn lớn mạnh hơn nữa nên số buổi anh đi học đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Vậy nên trong lớp học vẫn luôn có tên anh nhưng ngay từ đầu cho tới bây giờ, thời gian anh tới lớp học quả thực dùng một bàn tay cũng có thể tính ra được. Ngoại trừ mỗi lần cuối kỳ anh không vắng họp thì trong lớp học chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng của anh. Cho dù là vậy thì thành tích của anh vẫn chặt chẽ chiếm giữ vị trí đầu bảng ở trường, không một học kỳ nào anh bị tụt hạng!
Thành tích tốt cộng thêm gia thế và bề ngoài đẹp trai, anh hoàn toàn xứng đáng với chức nam thần và đế vương của Khánh Đại. Còn thành tích của Giang Mẫn vẫn cứ xếp sau Liễu Hạo Ngọc nên nhan sắc và trí tuệ của anh với cô luôn luôn tồn tại cùng danh hiệu nam nữ thần ở Khánh Đại. Hai người họ chưa từng có chút tai tiếng nào truyền ra, anh và cô đều thuộc loại người giữ mình trong sạch. Gần đây, trong trường học bắt đầu truyền ra tin tức nói Tô Tiểu Tiểu là bạn gái của Liễu Hạo Ngọc.
Nguyễn Như cô tuy rằng khịt mũi coi thường nhưng có đôi khi nhìn Liễu Hạo Ngọc không gần phái nữ đột nhiên cho phép Tô Tiểu Tiểu theo bêm cạnh, thậm chí có nhiều lần Tô Tiểu Tiểu bị khi dễ, Liễu Hạo Ngọc tuy không trực tiếp ra mặt nhưng anh lại phái người bên cạnh bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, vậy cho nên một nữ sinh nghèo nàn không có thế lực có thể sống yên ổn ở trong ngôi trường Khánh Đại khắp nơi đều là người thuộc xã hội thượng lưu này và không có người nào dám đối xử tệ với Tô Tiểu Tiểu.
Tương phản với sự bảo vệ chưa từng che giấu của Liễu Hạo Ngọc, Tô Tiểu Tiểu rất được con trai nhà vừa có quyền vừa có tiền trong trường khen tặng! Tuy bên ngoài không thể tranh cao thấp với Giang Mẫn nhưng bởi vì Liễu Hạo Ngọc can thiệp nên mọi người có loại cảm giác quen thuộc Tô Tiểu Tiểu ngang tài ngang sức với Giang Mẫn!
Nhưng bây giờ cô đang thấy cái gì? Hai người vốn không liên quan đến nhau thế nhưng ôm ấp thân mật! Trong lòng Nguyễn Như đột nhiên trào ra một cảm giác thực phức tạp, trong đầu xẹt qua một tưởng tượng điên cuồng, nếu người được Liễu Hạo Ngọc ôm chính là Nguyễn Như cô thì thật tốt biết bao nhiêu!
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Nguyễn Như không thể không nói, lực sát thương của Liễu Hạo Ngọc đủ để khiến tất cả phụ nữ ở Hoa Hạ vì anh mà điên cuồng, đương nhiên là Nguyễn Như cô cũng không ngoại lệ!
Nguyễn Như nhìn Chu Mẫn bị Liễu Hạo Ngọc ôm rời đi, cô ta theo bản năng lung tung xỏ giày rồi liền chạy theo ra ngoài nhưng lại không biết vì cái gì mình muốn chạy theo sau. Hiện tại, người cô nghĩ tới lại không phải Chu Mẫn mà là Liễu Hạo Ngọc, “Liễu… Liễu Hạo Ngọc, bạn học Liễu! Tớ… Tớ là Nguyễn Như, tớ… Tớ là bạn của Tiểu Mẫn…” Sau khi biết mình đã nói cái gì, Nguyễn Như nhanh chóng có loại cảm giác chột dạ, cô ta lập tức bổ sung nói, “Tớ… Cậu không thể… Không thể làm như vậy…”