Nghe hắn nói vậy, Tô Quỳ nhướng mày cười tự tin.
Bởi vì trong cơ thể của Tống Thành là linh hồn người yêu, dù anh đã quên đi tất cả, nhưng cơ thể, linh hồn của anh sẽ không nói dối.
Nó vẫn còn nhớ rõ cô ——
Chỉ cần vậy là cô đã thắng một nửa
Nửa còn lại lại……
Tô Quỳ vô cùng tự tin, chẳng lẽ, anh không phát hiện ra từ ánh mắt đầu tiền anh nhìn thấy cô, anh đã không bao giờ có thể coi cô như một người để giải quyết nhu cầu sinh lý nữa à?
“Vậy rửa mắt mong chờ đi ——” Môi đỏ khẽ cong, trên khuôn mặt không trang điểm đó có một nửa là ngây thơ, một nửa là quyến rũ.
Thang máy vẫn chậm chạp đi lên, hô hấp của Tống Thành có chút dồn dập. Xung quanh đều là mùi thơm trên cơ thể cô, quanh quẩn trong không khí thật lâu không biến mất.
Ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào môi đỏ, trong trái tim Tống Thành như có thứ gì đó đang thiêu đốt. Anh tùy ý vuốt mái tóc đen, khóe môi vẽ ra một đường xong xấu xa, một tay ôm cô vào trong lòng.
“Ồ? Vậy tôi cũng muốn nhìn xem, em sẽ làm thế nào ——” cơ thể cao lớn của người đàn ông hạ xuống, môi mỏng khẽ cắn vào vành tai mềm mại, giọng nói ngả ngớn, “Để lấy đi trái tim tôi.”
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng xẹt qua gò má mịn màng rồi dần dần lướt xuống dưới. Đầu ngón tay tựa hồ mang theo ma lực, xoay vòng, cuối cùng dừng lại trên mông cong. Sau đó đột nhiên dùng sức, làm cơ thể hai người càng dính chặt với nhau hơn.
Tô Quỳ khẽ nhếch môi ngạc nhiên kêu lên. Một màu đỏ nhẹ nhàng bò lên vành tai cô, lại dần dần đi sang gò má.
“Anh!”
Hạ lưu!
Cảm nhận được thứ cứng rắn bên dưới, Tô Quỳ có chút không được tự nhiên mà khẽ cựa quậy. Cô vừa định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên cảm thấy nơi đó ——
Hình như……
Càng cứng, càng nóng hơn……
Bùm ——
Một cơn sóng nhiệt đủ để đốt cháy cô bay thẳng lên đầu, khuôn mặt Tô Quỳ đỏ như sắp nhỏ máu, cũng càng tôn lên làn da trắng mịn trong suốt kia.
Cầm thú!
Có cần động dục tùy thời tùy chỗ như vậy không? Tô Quỳ nhíu mày, bây giờ động đậy cũng không được, mà không động đậy cũng không được.
“Anh, anh thả em ra nhanh lên!” Bất đắc dĩ, cô đành phải ngập ngừng, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hả, không phải vừa nãy còn rất kiêu ngạo à?” Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt nhỏ nóng bừng của cô. Tống Thành mỉm cười, dường như tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, cảm thán: “Vậy thì không được rồi, tôi còn chờ em cướp đi trái tim của tôi đó ~”
“Em……”
Khuôn mặt chôn trong lồng ngực rộng lớn của anh, Tô Quỳ ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi kem cạo râu hòa lẫn với nhau, gợi cảm lại mê người.
Thật muốn, thật muốn ——
Làm anh!
Cô nắm chặt ngón tay, không khí xung quanh tràn ngập mùi hương nam tính trên người anh. Cuộc vui trắng đêm tối hôm qua làm cô thực tủy biết vị, trong lúc hoảng hốt, thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình vẫn còn lưu giữ lại hương vị của anh.
Tống Thành thấy cô chỉ nói một chữ rồi im lặng, lại thấy cô cùi đầu chôn mặt vào trong ngực anh, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh phía sau, không cấm cười khẽ, “Sao lúc trước diễn kịch da mặt dày được như thế, bây giờ chỉ trêu một tí mà khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên vậy? Hả?”
Anh giơ tay vuốt tóc cô, cảm nhận được tất cả hơi thở nóng rực nóng bỏng ấy đều phun lên ngực mình. Giọng nói càng thêm trầm thấp, khàn khàn, “Em, lại quyến rũ tôi nữa, có biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Tô Quỳ nghe xong tí nữa thì hộc máu. Rõ ràng là anh ấn không cho cô tránh thoát, bây giờ bàn tay còn đang mờ ám đặt bên hông cô kia kìa, thế mà dám nói cô quyến rũ anh được à?
Quả nhiên là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!
Được đăng tại webtruyen