Tống Thành hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Bình thường anh chỉ tới đây vào buổi tối, mỗi lần cũng chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý rồi đi, căn bản sẽ không ngủ lại Du Viên.
Hôm nay đột nhiên không hiểu sao sau khi tan việc lại muốn đi tới đây. Không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh này. Đầu óc vốn tung hoành trong thương trường đột nhiên treo máy, anh thật sự không biết phải làm gì với người phụ nữ đang nhút nhát đứng cạnh bàn với vẻ mặt thấp thỏm kia.
Tống Thành không tiếng động thở dài, anh cầm đũa, do dự một lát rồi lạnh lùng nói: “Đứng làm gì, ngồi xuống, ăn cơm!”
Tô Quỳ giật giật cơ thể gầy ốm, cuối cùng vẫn chọn cái ghế cách Tống Thành xa nhất rồi ngồi xuống.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thoát được đôi mắt sắc bén của anh. Món ăn ngon miệng không hiểu sao lại thay đổi hương vị, Tống Thành hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này có ý gì đây?
Ghét bỏ anh? Hay là sợ anh?
Chẳng lẽ người phụ nữ ngày thường hận không thể dính lấy anh giờ không phải là cô à?
Vì thế, khuôn mặt đẹp trai kia tối sầm lại, ngữ khí càng thêm trầm thấp lạnh lẽo, "Sợ tôi à?”
Tô Quỳ giật mình ngẩng đầu, cô mở to hai mắt vô tội lắc đầu, “Không, không có……”
“Vậy tới đây!”
Cơ hồ anh vừa nói là Tô Quỳ lập tức hành động, nhưng động tác chậm chạp có thể so sánh với rùa.
Ánh mắt Tống Thành tối lại, con ngươi màu đen nhanh chóng bị khí lạnh bao phủ, “Ngồi xuống bên cạnh tôi!”
Ngữ khí kiên quyết không cho cô phản đối.
Khí thế trên người anh phát ra làm không khí cũng phải lạnh hơn mấy độ, Tô Quỳ nhanh chóng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh.
Thở cũng không dám thở mạnh.
Tống Thành khẽ nheo đôi mắt phượng xem như vừa lòng. Anh gắp thức ăn vào trong bát cô, dùng ngữ khí ra lệnh nói: “Ăn!”
Từ lúc cô đi vào cơ thể này có thể nói là chưa uống một giọt nước, nên lúc này đã sớm đói không chịu được. Tống Thành vừa nói xong, cô lập tức cúi đầu bắt đầu ăn.
Lại do dạ dày quá đói nên hơi đau, không thể ăn cơm quá nhanh.
Hình ảnh này trong mắt Tống Thành lại giống như một cô vợ nhỏ đáng thương, tủi thân. Cũng làm giữa mày anh nhíu chặt, Đường Uyển sợ anh đến vậy sao?
Trong ấn tượng của anh, anh cũng không làm gì để cô phải sợ hãi như vậy mà?
Anh tự nhân bản thân là một vị kim chủ tương đối có lương tâm, không chơi SM, chưa bao giờ bạc đãi cô về mặt tiền bạc, cũng cho cô đủ tự do.
Người phụ nữ này lại còn không biết đủ.
Nghĩ vậy anh càng cảm thấy không nuốt trôi. Anh đặt đũa lên bàn, vừa kéo cà vạt vừa nhanh chóng bước vào phòng ngủ.
Lạnh lùng ném xuống một câu, “Tôi ăn xong rồi.”
Tô Quỳ vô tội chớp chớp mắt, nhìn anh một lúc rồi lại cúi đầu ăn cơm.
Sau khi Tống Thành vào phòng ngủ cũng không dừng lại. Anh trực tiếp đi vài trong phòng tắm, mở vòi sen, dòng nước lạnh lẽo rơi xuống, cũng chậm rãi dập tắt ngọn lửa không tên trong lòng.
Tình huống không thể khống chế lần này đúng là hiếm thấy. Ngày xưa, dù ở công việc hay trong cuộc sống, anh đều không cho phép thân lộ ra dù chỉ một chút. Lúc nào cũng phải giữ cái đầu tỉnh táo, không chế tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Hôm nay, thật sự quá đột nhiên……
Nhưng cũng bởi vì đột nhiên, mới để anh nhìn thấy một mặt khác chưa từng xuất hiện trên người phụ nữ tên Đường Uyển này.
Có thể nói là khác nhau như hai người!
Thú vị, Tống Thành lau tóc, vuốt hết mái tóc đen ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.
Được đăng tại webtruyen