Biểu cảm của Hàn Mai Mai không thay đổi, tiếp tục nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Trình Khả Hinh bị bơ ở một bên, không có thức thời rời đi, ngược lại bám riết không tha lại gọi một lần nữa "Chị" .
Bên cạnh cũng không biết là ai, thấy Trình Khả Hinh bộ dáng thương cảm bởi bất công liền lên tiếng, "Trước nghe nói Hàn Mai Mai vẫn khi dễ cô con gái nuôi này, xem ra là thật. Người ta cũng chỉ chào hỏi, lại vẫn bày ra sắc mặt, Hàn đại tiểu thư quả nhiên cao giá."
"Cô là lần đầu tiên quen Hàn đại tiểu thư sao? Đây có gì lạ." Bên cạnh có một số người nói.
Hàn Mai Mai sớm liền biết nhân duyên của nguyên chủ rất kém cỏi, cũng coi như không thấy gì.
Trái lại Ôn Hân Nghiên so với cô còn tức giận hơn, cả giận nói, "Con mắt mấy người thấy vị này và nhà họ Hàn có quan hệ hay không, nhưng nhà họ Hàn chưa từng thừa nhận. Cũng không biết da mặt làm sao có thể dày như vậy. Thì ra đầu năm nay lại vẫn lưu hành trào lưu nhận con nuôi."
Vừa rồi con nhao nhao bàn tán, đều bị cô ấy dọa sợ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau ai cũng không dám đi trêu chọc Ôn Hân Nghiên.
Sắc mặt Đàm Gia Hi có chút khó coi, anh ta mặc kệ Trình Khả Hinh và Hàn Mai Mai có xích mích gì với nhau, nhưng hiện tại Trình Khả Hinh nói như thế nào cũng là bạn gái của anh ta. Anh ta làm sao có thể để cho cô ta ở trước mặt nhiều người bị đối xử như vậy?
"Ôn tiểu thư, Khả Hinh là con gái nuôi do chú Trình nhận, gọi Hàn tiểu thư một câu chị, chuyện này đâu có sai. Cô là đang gây sự sao?" Đàm Gia Hi trầm giọng nói.
Trình Khả Hinh vẻ mặt ủy khuất đứng ở bên kia.
"Tôi gây sự?" Ôn Hân Nghiên giận quá hóa cười.
Hàn Mai Mai ngắt lời Ôn Hân Nghiên mà nói, "Đàm thiếu, chuyện trong nhà của chúng tôi hình như không tới lượt anh tới nói chuyện. Lại nói nhà chúng tôi nhận con gái nuôi hay không có liên quan gì đến anh."
"Cô!" Đàm Gia Hi không nghĩ tới Hàn Mai Mai nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
"Được rồi, Hân Nghiên, An Ny, chúng ta đừng đứng ở đây nữa. Nơi này không khí không trong sạch." Hàn Mai Mai một mặt ghét bỏ, vừa nói vừa đi về phía bên cạnh.
Mỗi lần thấy Trình Khả Hinh, đều đã cảm thấy cô ta cực kỳ thích gây phiền cho người khác, vì sao muốn nhanh chóng đặt mối quan hệ với mình? Cô ta và nhà họ Hàn làm gì có quan hệ gì.
Mặt biển bình tĩnh đột nhiên có một con sóng lớn, du thuyền cũng theo đó mà dao động lớn.
"A" Bởi vì quán tính tất cả mọi người đều nghiêng sang một bên.
Hàn Mai Mai dừng lại, bản năng đã muốn bán lấy lan can bên cạnh, không biết là ai đụng phải cô, dưới tay cô cũng không có bám chặt...
"Bùm "
"Cứu mạng, cứu mạng, khụ khụ" Hàn Mai Mai rơi xuống biển, cô là con vịt cạn hàng thật giá thật, cô hoảng sợ la lên, vùng vẫy, chỉ cảm thấy người bắt đầu chìm xuống, một loại cảm giác vô lực sợ hãi ập đến...
Mọi người vừa mới đứng vững, liền nghe tiếng la này, thình lình xảy ra biến đổi lớn khiến mọi người hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở bên kia, không biết làm sao.
Trái lại Ôn Hân Nghiên phản ứng kịp.
"Nhanh lên ai đi cứu Mai Mai!" Ôn Hân Nghiên lo lắng kêu lên. Cô ấy và Tào An Ny kỹ năng bơi cũng không được tốt lắm, chính mình miễn cưỡng có thể xuống, nhưng cũng không cứu được người.
Ôn Hân Nghiên thấy tất cả mọi người ngây ngốc đứng tại chỗ, lại kêu một lần nữa, trong lòng có chút tức giận, một đám nam nhân bên này lại chỉ đứng đó xem diễn trò. (chị ghi danh sách đi, sau này trả thù dần)
Tào An Ny cũng rất lo lắng.
"Mọi người tránh ra cho tôi." Hứa Tu Kiệt lớn tiếng hô, vừa muốn nhảy xuống cứu người.
"Bùm" một tiếng, đã có người nhảy xuống rồi.
"Là Lạc thiếu!" Có người kinh hô.
(Lam: oa~~~ anh hùng cứu mĩ nhân, hứa ca né ra cho Dật ca thể hiện. Hứa ca: hừ, ta ném ngươi xuống biển rồi nhảy xuống làm anh hùng cứu xấu nữ nha. Lam: lẩm nhẩm nói ta xấu mai mốt ta cắt đất diễn của ngươi)
Hàn Mai Mai cảm giác mình sắp không xong, hô hấp dồn dập. Liền thấy một bóng người từ từ nhích lại gần mình từ phía sau, Hàn Mai Mai theo bản năng bắt lấy người này, thở phào, cuối cùng cũng bắt được một gốc cây cứu mạng.
Người kia đặt một tay Hàn Mai Mai trên cổ của anh, tay anh luồn qua duối nách Hàn Mai Mai, sau đó ôm cô bơi về phía du thuyền...
Hàn Mai Mai quay lại nhìn trước mắt người này, đột nhiên cảm thấy cực kỳ an tâm.
Không bao lâu liền thấy Hàn Mai Mai giống một con chuột túi treo trên người Lạc Thần Dật đi lên, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny lập tức khẩn trương chạy tới, cũng không quên kiểm tra Hàn Mai Mai từ trên xuống dưới một lần xem có bị thương hay không.
"Mai Mai, thế nào. Cậu có khỏe không." Ôn Hân Nghiên thân thiết hỏi han.
Hàn Mai Mai thở phì phò lắc lắc đầu, trong lòng có chút cảm động.
"Vậy là tốt rồi. Chúng ta đỡ cậu ấy trở về phòng nghỉ ngơi một chút." Tào An Ny nói, sau đó phân phó người chuẩn bị cho Lạc Thần Dật một phòng.
"Hàn tiểu thư, cô có thể buông tay hay không?" Lạc Thần Dật không chút để ý nói.
Hàn Mai Mai phản ứng kịp chính mình nắm chặt cánh tay người ta, cô có chút xấu hổ buông tay ra.
"Lạc thiếu, chuyện vừa rồi thật là cám ơn anh rồi." Tào An Ny chân thành nói.
"Cần nói lời cảm tạ hình như không phải cô thì phải." Lạc Thần Dật tiếp nhận khăn mặt từ trong tay một cô gái bên cạnh, cực kỳ tự nhiên xoa xoa tóc.
"Lạc Thần Dật, cám ơn anh." Hàn Mai Mai kìm nén hồi lâu nói. (có ai cảm ơn mà gọi cả họ tên nhà người ta như tỷ k vậy)
Mặc kệ nói như thế nào lần này là Lạc Thần Dật cứu cô, cô là thật tâm muốn cảm ơn anh, nhưng lời của cô rất nhanh đã bị chìm ngập rồi.
"Lạc thiếu, anh không sao chứ."
"Lạc thiếu, vừa mới anh thật sự đã dọa giết chúng em. Anh thật dũng cảm."
...
Các cô gái líu ríu xông tới.
"Là sao? Vậy các cô có chụp ảnh ta hay không. Có. Đua cho tôi xem." Lạc Thần Dật cười nói, không có nhìn Hàn Mai Mai bên này. (hiện tại Lạc ca đối với Mai tỷ chỉ là hứng thú thôi chứ chưa yêu)
Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật ở bên kia hi hi ha ha với người khác cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng loại cảm giác này rất nhanh đã bị cô áp chế xuống. (thật có lời cho Lạc ca, tình địch của ca được mai tỷ dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, ca chỉ việc xông thẳng vào tâm tỷ, hứ)
"Mai Mai, trước tớ đỡ cậu trở về phòng nghỉ ngơi một chút nha." Ôn Hân Nghiên nói.
Tào An Ny lập tức phân phó người đi chuẩn bị phòng, cũng để người ta chuẩn bị cho Lạc Thần Dật một gian.
Trình Khả Hinh nhìn bóng lưng Hàn Mai Mai, mặt không chút thay đổi...
Hàn Mai mai tắm sạch sẽ xong, liền thấy Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa bên ngoài.
"Các cậu làm sao vậy?" Hàn Mai Mai cười nói.
"Hiện tại cậu còn cười được!" Tào An Ny không vui nhìn cô, “Hân Nghiên đã nói với tớ rồi. Con bé kia là con gái riêng của ba cậu! Cậu lại vẫn gạt tớ. Sớm biết tớ liền ném cô ta xuống thuyền rồi !"
"Cậu nói chuyện này? Cô ta rất nhanh sẽ không phải rồi." Hàn Mai Mai giọng điệu thoải mái. (không phải gì nha)
Ôn Hân Nghiên thật không có để ý những lời này, "Vừa rồi làm sao cậu có thể ngã xuống?"
Bởi vì tình huống vừa rồi có chút hỗn loạn, nhóm Ôn Hân Nghiên các cô cũng không thấy rõ.
"Cậu cảm thấy tớ ngã xuống như thế nào?" Hàn Mai Mai cười cười.
Ôn Hân Nghiên trừng to mắt, "Cậu nói con ranh chết tiệt kia đẩy cậu!"