Sáng ngày hôm sau Mặc Uyên Nghi tỉnh dậy, cô vươn vai một cái. Hất chăn ra đi làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi chuẩn bị trang phục. Hôm nay là ngày đầu quay phim cô nhất định sẽ không được đến muộn.
Mặc Uyên Nghi quyết định hôm nay sẽ đi taxi. Vì sao ư? Bởi đơn giản Mặc Uyên Nghi lười lấy xe, lái xe và đỗ xe. Mặc Uyên Nghi gọi điện đặt xe.
- Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ xe mười lăm phút nữa mới tới. Đi trang điểm tý.
Mặc Uyên Nghi vốn đã xinh đẹp sẵn rồi. Làn da trắng mịn màng, căng mọng một cách tự nhiên không phải dùng qua mỹ phẩm. Đôi mắt sáng, lung linh. Làn môi đỏ mọng như trái anh đào khiến ai nhìn vào cũng muốn cắn một phát, làn da trắng hồng không tì vết, chóp mũi cao cao cao thanh tú. Mặc Uyên Nghi chỉ đánh một chút phấn mỏng, môi thêm chút son bóng.
Mười lăm phút sau, chiếc taxi đỗ trước nhà cô. Mặc Uyên Nghi lên xe và đến trường quay.
~ Trường quay phim ~
Cảnh quay đầu tiên của phim " Thành Thiên Long" là ở một cung điện cổ. Cung điện này giống như trong những bộ sách lịch sử của Trung Quốc và Việt Nam, không có gì đặc biệt mấy (Au: Nếu ai muốn biết cung điện đó như thế nào thì hãy mở sách "" lịch sử" ra nhé.)
Cảnh thứ nhất " Tuyển phi".
Các diễn viên gồm có:
Nam Cung Thiên Phong vai Hoàng đế Lâm Kì
Mặc Quỳnh Dao vai Tôn Mặc Hàn
Mặc Uyên Nghi vai Tô Huệ An
Lam Trân Trân vai Lộ Tử Lan
Quách Tư Hoa vai Tướng quân Lỗ Vĩ
Và các diễn viên phụ khác ( trong truyện sẽ nói sau)
bắt đầu.
Ngày hội tuyển phi hằng năm của hoàng cung lại đến. Các vị mĩ nhân, con cái quan lại có nhan sắc cực phẩm đều đến. Đợt tuyển phi này do đích thân hoàng đế Lâm Kì chủ trì.
Cuộc thi tuyển phi có bốn giai đoạn gồm: Cầm, kì, thi, họa
Cầm tức thi về đánh đàn
Kì là về đánh cờ
Thi là về thơ
và Họa là vẽ
Cuộc thi trôi qua rất thành công. Những người được vào hậu cung gồm có:
Tôn quý phi Tôn Mặc Hàn
Tô mỹ nhân Tô Huệ An
Lộ lệ phi Lộ Tử Lan và một vài phi tử khác.
"Choang" Một chiếc đèn từ trên cao rớt xuống đất. Chiếc đèn đó hướng về phía Mặc Uyên Nghi may mà cô né kịp.
-Cắt - Cao Cảnh Minh quát lớn
Anh cảm thấy vô cùng tức giận. Bộ phim đang tiến triển tốt đẹp sao lại có vấn đề chứ? Thật tức chết mà.
- Bộ phận kĩ thuật đâu.
Một anh chàng trông khá nhỏ con nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Cao Cảnh Minh, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc.
- Đạo diễn...
- Làm ăn kiểu gì vậy hả? Cậu có biết tý nữa gây họa gì không hả?
Cậu nhân viên viên kĩ thuật khúm núp, vẻ mặt hoảng hốt chỉ dám cúi đầu.
- Tôi sẽ đi sửa lại ngay.
Cao Cảnh Minh day day trán, phất tay ra hiệu ý bảo cậu ta đi đi. Anh quay sang nhìn Mặc Uyên Nghi hỏi han:
- Cô không sao chứ?
Mặc Uyên Nghi gật đầu.
- Tôi không sao.
Cao Cảnh Minh nắm lấy một bên vai cô.
- Cô chú ý đừng để mình bị thương, cô diễn tốt lắm. Giờ mà đổi diễn viên khó kiếm lắm.
- Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ chú ý.
Cao Cảnh Minh gật đầu hài lòng, anh bước đi nghỉ ngơi.
Có ba ánh mắt đang nhìn cô với đầy đủ suy nghĩ khác nhau. Ánh mắt đầu tiên là sự tức giận không cần nói cũng biết là ai, chính là Mặc Quỳnh Dao. Cô ta nghiến răng ken két, thầm rủa.
" Tại sao chiếc đèn không rơi trúng cô ta chứ? Thật tức chết đi mà"
Ánh mắt thứ hai là lo lắng, lúc chiếc đèn rơi xuống cạnh cô khiến trái tim anh như sắp vỡ vụn, thật sự quá nguy hiểm mà. Cô là có vấn đề anh chắc chắn cũng không tha thứ cho mình đâu.
Ánh mắt thứ ba lại có sự tò mò. Ánh mắt như lưỡi dao xoẹt qua người cô khiến Mặc Uyên Nghi khẽ rùng mình.
Cả ba người cùng nhìn một vào cô nhưng lại có suy nghĩ khác nhau.
Một lúc lâu, bộ phim được quay lại một lần nữa. Lần này có vẻ ổn rồi.
Quay phim xong Mặc Uyên Nghi ra trước cổng vươn vai một cái. Cô thở hắt, quay phim còn khổ hơn cả những gì cô nghĩ, nhưng dù sao nó cũng đã trôi qua.
"Bộp " một bàn tay từ phía sau vỗ vai cô. Mặc Uyên NGhi theo phản xạ quay đầu lại. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nở nụ cười dịu dàng với cô. Người đó là Lam Trân Trân. Lam Trân Trân nở nụ cười như một đóa hoa tường vi, giọng điệu vô cùng ngọt ngào hỏi cô.
- Em là Mặc Uyên Nghi?
- Vâng.
Cô cũng cười.
- Vậy đúng rồi, chị muốn mời em ăn một bữa cơm được không?
Mực Uyên Nghi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
- h ở nhà hàng R.A.B
-ok.
Còn có người cũng đang định mời cô ăn cơm nhưng lại bị trễ. Lại bị Lam Trân Trân lấy cô đi trước, có chút ghen nha. Nhưng anh lại nở một nụ cười trào phúng. Dù sao sau này cũng bắt cô về lúc đó tha hồ mà chiếm giữ nên giờ phải nhẫn nhịn thả cô đi tý. Anh tặc lưỡi lấy xe phóng đi, nhủ thầm.
" Thời gian vẫn còn dài, Mặc Uyên Nghi ạ "