(Cưỡng hôn = ép cưới.)
Từ lúc bị trói hoàn thành một loạt lễ nghi thành thân rồi bị ném vào tân phòng, Thất Thất yên lặng chửi đổng mười tám đời tổ tông tên thủ lĩnh thổ phỉ.
“Đồ diêm dúa chết dẫm! Đồ diêm dúa thối tha! Dám trói lão nương lại! Đợi đến khi ngươi tiến vào xem lão nương có đạp chết ngươi không! Ai da, tay tê hết cả rồi!” Thất Thất nằm bò trên giường, bất luận giãy giụa ra sao, cũng không thoát khỏi dây thừng.
Chẳng lẽ hôn lễ cả đời chỉ có một lần của cô lại bị cưỡng ép thế này ư?
Bên ngoài âm thanh uống rượu ăn mừng kèm theo tiếng chén đụng lanh canh, thật náo nhiệt làm sao. Còn Thất Thất ở trong phòng lại đói lả đến đáng thương. Nhớ tới hồi mới xuyên qua cũng là lúc cô đang thành thân, nhưng mà khi ấy không có chật vật như này, không cần nói nhiều, chí ít tay chân không bị trói chặt như hiện giờ. Nhưng sao cô lại có chút kỳ vọng chứ? Bởi vì tân lang là tên diêm dúa cô thích ư?
Bóng tối dần dần xâm chiếm, nến đỏ không biết đã thắp lên được bao lâu. Âm thanh huyên náo bên ngoài càng lúc càng gần. Nghe cửa bị người đẩy ra, cạch một tiếng, bấy giờ Thất Thất bớt đi tức giận, thêm nhiều e thẹn.
“Chuyện còn lại, cứ giao cho ta, chúng anh em, các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Hai tay Vạn Giang Hồng ấn cửa, nhất quyết không cho đám anh em lang hổ kia xông vào.
Đám anh em kia kêu la phản đối, nhưng đối mặt với lệnh đuổi khách của y, cũng không cách nào phản bác lại. Chỉ đành chán nản tản đi.
Đóng cửa lại, Vạn Giang Hồng xoay người lại, nhìn Thất Thất bị trói thành cái bánh chưng ở trên giường, cười cực kỳ gian manh, “Ôi chao! Heo mẹ nhà ai mà lại bò lên giường nhỏ của ta thế này!”
“Anh mới là heo mẹ ấy! Đồ diêm dúa thối tha! Mau cởi dây thừng cho tôi.” Thất Thất ngọ nguậy, lật người, để lộ ra nút thắt dây thừng sau lưng.
Vạn Giang Hồng vài bước đi tới, thuận tiện nhấc theo một cái ghế, ngồi ở trên ghế, cứ như vậy tỉ mỉ, từ trên xuống dưới, trái phải trước sau đánh giá cô, “Nói đi nói lại thì chúng ta đã thành thân nhỉ.” Đôi mắt cong cong, cười rộ lên thành hình trăng lưỡi liềm.
“Bị cưỡng ép mà cũng tính hả?”
“Sao lại không tính chứ, hiện giờ trời xanh cũng biết nàng là thê tử của ta rồi, muốn đổi ý đã quá muộn.” Vạn Giang Hồng nhấc ghế dịch về phía trước.
Thất Thất đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy y tới cởi trói cho cô, nhất thời nổi giận, “Rốt cuộc thì anh…” Nào ngờ, lửa này còn chưa kịp bùng, lúc cô quay đầu lại, đối diện với cặp mắt mang ý cười của y thì dũng khí phát hỏa biến mất tiêu.
“Ừ hử? Nhìn gương mặt hồng đỏ mềm mại của nàng này, bộ dạng yêu tinh muốn nói lại thôi đúng thật là câu người, nàng, chắc hẳn đang thẹn thùng chứ gì.”
“Thẹn thùng?! Anh cho rằng tôi có thứ đó chắc?” Thất Thất nhíu mày, kiên quyết không thừa nhận cô bị y mê hoặc. Chuyện này liên quan đến độ dày của da mặt, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
“Hả? Thật ư?” Vạn Giang Hồng đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước trong phòng, đột nhiên dừng lại, “Nàng nhìn thấy một mỹ nam tử khí khái hào hùng như ta mà lại không hề thẹn thùng á?”
Thất Thất im lặng, “Tự luyến là ưu điểm lớn nhất của anh, mức độ buồn nôn hợp với đám râu xồm xoàm trên mặt anh lắm đấy.”
“Chẳng lẽ nàng không cảm thấy để râu như này càng lộ vẻ anh khí ngút trời của ta ư?” Vạn Giang Hồng đưa tay phải nâng cằm, bày ra một tư thế tự cho là đẹp.
“Xin anh đừng sỉ nhục cái từ ‘khí khái anh hùng’ được không, hơn nữa…” Thất Thất cau mày, vô cùng khinh bỉ nhìn y, “Chẳng lẽ anh chỉ biết dùng mỗi từ này thôi à, rốt cuộc anh đã tốt nghiệp tiểu học chưa vậy?”
Y đưa ra ngón tay, lúc lắc, “Sai! Sai! Sai! Ngoài từ ‘khí khái anh hùng’ ra còn có thể dùng rất nhiều từ, ví dụ như…” Đôi lông mày nhíu lại, mắt cong cong, cười lên một điệu bỉ ổi, y ngồi trên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương măt của cô, “Ví dụ như ngọc mềm trong ngực, da thịt ngát thơm, hoặc là, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.”
“Anh nằm mơ đi, đồ lưu manh!” Thất Thất thẹn quá hóa giận, không dám nhìn vào ánh mắt hừng hực lửa tình của y, “Mau cởi dây trói cho tôi.”
“Không! Hiện giờ nàng là áp trại phu nhân ta cướp được, tối nay là động phòng hoa chúc của chúng ta, thả nàng ra, chẳng phải đánh mất hạnh phúc nửa đời sau của ta sao?”
Thất Thất đỏ bừng mặt quát, “Bà nội nhà anh, anh không tháo ra thì động phòng thế quái nào với ta hả?! Chẳng lẽ muốn ngắm tôi bị trói cả đêm?!”
Kêu gào xong, Thất Thất cảm thấy mặt mũi của cô bay hết sạch rồi, lời vô sỉ như vậy cũng nói ra được >o
Bạn học Vạn Giang cũng ngượng ngịu, hai má hồng hồng, tương đương với mặt của bạn học Thất Thất, y lúng ba lúng búng xin lỗi, “Phải ha… Thật xin lỗi!”
“Ta… Ta sẽ cởi ra.” Y run rẩy đưa tay cởi dây thừng, vừa tháo được một nửa, đột nhiên tò mò hỏi bạn học Thất Thất, “Nghê Thường, nàng biết S-M là cái gì không?”
“Vạn Giang Hồng! Anh còn nói năng bậy bạ nữa, có tin tôi quất chết anh không hả!” Thất Thất thò đầu ra ngoài chăn, chửi lấy chửi để, “Rốt cuộc anh đã quan hệ với bao nhiêu cô hả? Còn chơi S-M nữa? Anh là tên khốn nạn!” Càng nói càng cảm thấy tủi hờn, viền mắt gợn sóng, nước mắt trượt xuống.
Vạn Giang Hồng không khỏi hốt hoảng, tay chân luống cuống muốn lau nước mắt cho cô, nhưng Thất Thất vừa giận vừa tức, lắc đầu nguầy nguậy.
“Đừng bướng nữa, ngoan nào ~” Hai tay Vạn Giang Hồng nâng đầu cô lên, cúi đầu vươn lưỡi, liếm đi những giọt nước mắt của cô, “Đừng khóc nữa, không có mấy chuyện đó đâu. Kiếp trước ta không làm gì hết, mặc dù rất mất mặt, nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ta đều là một con chim non thôi.”
(Ý là ảnh còn zin =)))))))))
Thất Thất kinh sợ, dường như không nghĩ rằng cái tên thối thây nổi tiếng phóng đãng cả thiên hạ đều biết từ xưa đến giờ lại là…
“Anh… chẳng lẽ có vấn đề?” Bạn học Thất Thất ngừng khóc, trợn to hai mắt, thương cảm liếc qua hạ thân của y.
Vạn Giang Hồng nổi vạch đen đầy đầu, mặt lạnh, “Có vấn đề hả? Được thôi, vậy nàng đến chữa cho ta đi.”
Cởi dây thừng cho cô, thuận tiện cởi luôn cả y phục của cô.
Nhìn bộ dạng xấu hổ che mặt đáng yêu của cô, Vạn Giang Hồng chợt nổi lên ý muốn đùa giỡn, “Nghê Thường, ta đã cởi hết đồ cho nàng, để công bằng, nàng cũng nên cởi y phục cho ta chứ nhỉ?”
“Tôi bận lắm, không rảnh đâu, tự mình cởi đi.” Thất Thất vẫn che mắt như cũ, không dám nhìn y.
“Hử? Hình như ta cũng rất bận, chi bằng, ta cứ để nguyên quần áo rồi động phòng với nàng nha! Dù sao ta cũng không để ý đâu. Ta đếm tới ba, chúng ta sẽ bắt đầu, một… hai….”
Thất Thất hít vào một hơi thật dài, thả tay ra, run rẩy cởi thắt lưng của y.
“Nhanh chút nào, chậm như rùa vậy, trời sắp sáng luôn rồi.” Y thúc giục.
Cô cũng bực mình, cuốn cái chăn bên cạnh lên, không để ý tới y nữa, “Tôi không chơi nữa. Ngủ trước đây, anh đi chỗ khác mà nghỉ ngơi.”
Đã đến nước này rồi, lại bảo hắn ra ngoài ư?
Bạn học Vạn Giang Hồng bất đắc dĩ, nghiêm mặt, vài nhát lột sạch đồ trên người. Chui vào chăn theo bạn học Thất Thất.
Bạn học Thất Thất cự tuyệt bạn học Vạn Giang vào chăn, “Hai người chen chúc một cái chăn, chăn thì bé, dễ bị lạnh lắm.”
“Vậy để ta vào một chút thì nàng sẽ không lạnh.”
“Áp sát nữa vẫn lạnh.”
“Chúng ta cứ thử xem, nếu như ta vào, nàng vẫn lạnh thì sau này chuyện lớn nhỏ gì ta cũng nghe lời nàng.”
“Thật chứ?” Bạn học Thất Thất cả tin, “Vậy thì được, chàng dịch lại gần một chút xem sao.”
Bạn học Vạn Giang cười, đê tiện.
Một chung trà sau......
“A! Con mẹ nhà anh, đau muốn chết! Ai nói là ‘vào’ kiểu này hả?!” Thất Thất đau đớn cắn tai y.
“Nương tử à, ta vẫn nói là ‘vào’ này mà, nương tử, vẫn còn lạnh chứ.” Bạn học Vạn Giang Hồng thở gấp, chịu đựng cơn đau từ tai, ân cần hỏi.
“Anh nằm mơ đi, đau muốn chết rồi.”
Nhân lúc cô đang mải nói, thả tai y ra. Bạn học Vạn Giang cúi đầu chặn lại hô hấp của cô, nhìn cô có chút ý loạn tình mê, bấy giờ mới tách khỏi miệng cô, để cô há miệng hít lấy hít để.
“Nương tử, đỡ hơn chưa?”
Bạn học Thất Thất cho rằng y đang hỏi về việc cô hô hấp, chầm chậm hít thở, gật nhẹ đầu, “Đỡ… đỡ hơn rồi.”
Bạn học Vạn Giang cười giảo hoạt, “Vậy thì tốt, nương tử, chúng ta bắt đầu nhé.” Dưới thân đâm vào, bắt đầu bữa tiệc mỹ thực của y.
“A! Anh không nhẹ nhàng một chút được à!”
“Nương tử, nàng muốn con trai hay là con gái?”
“Ái… Con trai… A! Anh làm cái gì thế?! Chậm một chút!”
“Nếu là muốn con trai, vậy ta phải cố gắng thêm mới được! Nương tử, vất vả cho nàng rồi!”
“Hu hu… Tôi không muốn con trai, tôi muốn con gái cơ… Hưm! Tôi nói không muốn con trai, sao anh càng tăng… ưm…”
“Chẳng lẽ nương tử đã quên, đứa ‘con trai’ kia vừa nãy đã chạy trước mất rồi, không phải ta đang giúp ‘con gái’ chạy nhanh hơn à? Nếu sinh nhầm con trai, chẳng phải nương tử sẽ trách ta ư? Ha… Nương tử, cố chịu!”
“Nằm mơ đi! Tôi không sinh! A… Đ m anh! Con mẹ anh, tôi đã nói không sinh rồi, sao anh vẫn… Hư…. A…”
“Nương tử, đây là ta đang muốn lôi đứa ‘con trai’ ‘con gái’ cứng đầu cứng cổ ra ngoài... Nương tử… Ha… Đừng vội…. Một chút nữa thôi… là ra rồi…”
Một đêm xuân tiêu.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, bạn học Vạn Giang đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn Thất Thất quầng mắt thâm đen, say ngủ ở trong ngực, y kìm lòng chẳng đặng cúi đầu hôn lên má cô, hôn một cái, cười một tiếng, nói một câu, “Ha ha, của ta.” Lại hôn thêm một cái, cười thêm một tiếng, nói thêm một câu, “Nương tử của ta.”…
Thất Thất mệt mỏi mở mắt, đã bắt gặp nụ cười ngây ngô, nhớ tới hành vi man rợ của kẻ nào đó, không khỏi tức giận, “Cười khỉ! Cười nữa tôi đánh chết anh!”
“Nghê Thường nương tử! Núi này phong cảnh rất đẹp, chúng ta có nên đi tản bộ, ngắm phong cảnh không?” Vạn Giang Hồng ôm chặt cô vào ngực, nịnh nọt nói.
Thất Thất hơi nhấc chân lên, hai chân ê ẩm run rẩy. Nhìn người trước mắt dáng vẻ khoan khoái, cảm thấy thật không công bằng. Há miệng cắn lên tai y, “Nếu tôi có thể đi, anh cho rằng anh còn có thể cười ngây ngô ở đây hả? Xem thử tôi có đạp chết anh không! Con mẹ anh, đồ cầm thú!”
“Ha ha… Nếu như nương tử gặp khó khăn, hay là, ta bế nàng ra ngoài ngắm cảnh?”
“Anh muốn tất cả mọi người cười nhạo tôi đúng không?! Đồ khốn nạn!” Thất Thất cầm gối đập vào người y.
Vạn Giang Hồng cũng không tránh, mặc cho cô đánh đến thoải mái, cuối cùng, mới xoa tay cô, hỏi một câu, “Tay đau không? Ta xoa cho nàng.”
Thất Thất nằm trong ngực y, thở hổn hển, gật đầu một cái, “Được.”
......
“Nương tử, chúng ta đi ngao du giang hồ, được không?”
“Được.”
Vì vậy, một quyết định thú vị cứ thế mà xuất hiện. Khiến cho bọn sơn tặc hoảng hồn khi đột nhiên phát hiện không thấy bọn họ đâu nữa.
“Việc lớn nguy cấp! Không thấy đại ca!”
Mà thủ lĩnh thổ phỉ bọn họ đang cõng vợ của y, đi về nơi hoa xuân đua nở.
“Diêm dúa tướng công, qua bên kia.”
“Được, Nghê Thường nương tử.”
Mười năm sau.
Trên đường trở về núi Lạc Anh, nam tử đang cõng một cô gái tuổi xấp xỉ với anh ta, tay phải còn dắt theo một bé gái tám tuổi.
Bé gái một tay xách chiếc lồng tre nhốt một con hồ ly màu đỏ, một tay thì cầm lấy tay nam tử, làm nũng nói, “Phụ thân! Phụ thân! Con đau chân, cõng con!”
“Tiểu Phương, tự mình đi đi!” Nam tử không chút thương xót cự tuyệt.
Bé gái nghe xong, mếu máo khóc, “Hu hu… Phụ thân thiên vị! Tại sao mẫu thân nói mệt cái là phụ thân liền cõng, con nói đau chân thì phụ thân lại bảo tự mình đi, hu hu… Ghét phụ thân!”
Nam tử híp mắt, “Ta cõng vợ ta là chuyện hai năm rõ mười. Con không phải vợ ta. Sao ta phải cõng con.”
“Ghét ghét!” Bé gái tức giận ném lồng tre đi, hồ ly bên trong ngã chổng kềnh hoa mắt chóng mặt.
Vậy mà nam tử lại cười, hô vang ngã hay lắm.
Cô gái đang ngủ thiếp trên lưng nam tử bấy giờ cũng tỉnh lại, lười biếng cọ cọ vào một bên mặt y, “Diêm dúa tướng công, ồn ào quá.”
“Mẫu thân, con đau chân.” Bé gái thấy mẫu thân mình tỉnh, vội vàng ra vẻ đáng thương.
Đáng tiếc lại gặp phải một mẫu thân lòng dạ sắt đá, cô gái ngáp một cái, gật đầu, “Ừ, mẹ biết rồi, nhưng tiểu Phương à, con phải biết, đây chính là thời điểm để thử thách ý chí của con, cố gắng lên! Con sẽ vượt qua thôi!”
Bé gái nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng trách móc, đúng là cha mẹ có một không hai!
Cô gái nhìn hồ ly trên đất, đột nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên phát hiện ra núi Lạc Anh vào hai năm trước. Bên cạnh phần mộ phủ đầy hoa đào, một chồng xương trắng đặt ở trước mộ. Trên bia mộ viết: ‘Mộ ái thê Thập Lý’.
Cô đoán, chồng xương trắng kia chắc hẳn là xương của Dạ Tước Thư. Hơn nữa trước mộ còn thường xuyên xuất hiện con hỏa hồ này, cô gần như có thể xác định %, con hỏa hồ này chính là Dạ Tước Thư. Mà chuyện này, Vạn Giang Hồng cũng nghĩ tới đầu tiên. Cho nên bắt ngay lấy con hồ ly này, đưa cho đứa con gái ngang bướng của họ làm đồ chơi, tâm lý trả thù quá rõ ràng. Nhưng cô cũng không định ngăn cản, dù sao, cô cũng hận.
“Hử? Diêm dúa tướng công, tiểu Minh bảo bối của chúng ta đâu?”
Nam tử thờ ơ lắc đầu một cái, “Ai biết lại chạy đi đâu, dù sao thì thằng bé tự biết cách trở về. Chúng ta về trước thôi.”
“Ừ, phải đấy. Hôm nay đi mệt ghê.” Cô gái duỗi eo, ôm cổ y rồi nhắm nghiền hai mắt lại.
“Nghê Thường nương tử, nàng ngủ thêm một lát đi, chốc nữa đến nơi thì ta gọi nàng dậy.” Nam tử dịu dàng nói xong, bấy giờ, cúi đầu, nhìn bé gái vẫn đang phồng má phụng phịu, nhíu mày, “Sao hả, không chịu? Mau xách hồ ly theo, chúng ta về nhà.”
Mặc dù bé gái bất mãn, nhưng vẫn uất ức cầm tay y, xách hồ ly lên, chầm chậm trở về.
Buổi tối, nam tử ôm cô gái ngồi trên nóc nhà, nhìn con đường núi quanh co, cô gái lo âu tựa vào ngực y, “Diêm dúa tướng quân, sao tiểu Minh vẫn chưa trở về?”
“Nghê Thường nương tử, đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ xuống núi tìm nó. Nếu như nó không nói ra lý do, xem ta có đánh gãy chân nó không. Hừ hừ!”
“Diêm dúa tướng quân, nếu chàng dám đánh thằng bé, bản thân nhớ tự giác đi quỳ lên mặt bàn là. Em sinh ra, sao chàng có thể tùy tiện đánh hả.” Cô gái nói vô cùng dịu dàng.
Nam tử mấp máy môi, cực kỳ không cam tâm gật đầu, “Ừm, ta chỉ là nói vậy thôi mà.”
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, nam tử đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống núi tìm con, thằng bé kia lại tự chạy trở về, còn dẫn theo một anh chàng điển trai trở về.
“Mẫu thân! Mẫu thân! Lần trước mẹ nói muốn được ngắm ca ca xinh đẹp, hiện giờ con dẫn theo một tên tới cho mẹ này! Mẹ mau đến xem đi!”
Chàng trai xinh đẹp kia đưa tay xoa đầu thằng bé, vô cùng trìu mến, “Tiểu Minh, đừng gấp, té ngã thì không hay đâu.”
Nam tử nhìn dáng vẻ của chàng trai, nhất thời tối sầm mặt. Thất Thất nghe con trai bảo bối gọi, từ trong nhà ra ngoài, nhìn người tới, không khỏi sững sờ một lúc.
Sau cùng hóa thành một nụ cười thản nhiên, “Đã lâu không gặp.”
(Về phần hai người con của bọn họ, đứa con trai lớn tên là Vạn Giang Minh tuổi, con gái thứ Vạn Giang Phương tuổi.)