Vừa bước vào kinh thành, liền nhìn thấy hoàng cung đã bị bao vây trùng trùng điệp điệp, mặc dù dân chúng ra đường rất ít, nhưng vẫn chưa xuất hiện tình cảnh đổ máu vô cùng thảm khốc. Cũng may, Đệ Ngũ Uyên chưa hoàn toàn bị cơn giận che mắt.
Tựa vào tay vịn lầu ba của một quán trọ gần hoàng cung, nhìn binh mã vây kín bên ngoài hoàng cung, Thất Thất không khỏi âm thầm kêu khổ, cuối cùng họ vẫn chậm một bước, hiện giờ như vậy, bảo bọn cô phải mang Cố Cẩn Hi đi như thế nào? Đưa tay, chọc chọc Vạn Giang Hồng cải trang thành một ông già tóc bạc, “Bây giờ, làm sao đây?”
Vạn Giang Hồng buông tay, “Chịu thôi, tuy ta có thuốc mê, nhưng binh mã nơi đây quá nhiều, căn bản không đủ, hơn nữa, hiện giờ bọn họ luôn trong trạng thái cảnh giác, mang một người ra ngoài, nàng hiểu rõ chứ.”
“Chẳng lẽ không còn cách khác?”
“Ai, nếu lúc trước ta trộm đi bản đồ ám đạo hoàng cung thì tốt rồi. Vậy đơn giản hơn nhiều.” Vạn Giang Hồng ảo não.
“Bản đồ địa đạo?” Thất Thất trầm tư, chẳng lẽ là lần Lạc Nhan Cơ vào trộm hoàng cung, ban đầu bởi vì lúc đó cô bị sự thật Nhan Lạc là Lạc Nhan Cơ đả kích ghê gớm, nên không hỏi nhiều. Chẳng lẽ lần đó chị ấy đi trộm bản đồ địa đạo?
Nhìn bên ngoài cửa cung, thi thể vương đầy, y không chịu nổi dùng tay vuốt vuốt lông mày, thở dài nói, “Nhìn tình thế hiện nay, chống đỡ không quá hai ngày.”
Nghe thấy vậy, bàn tay Thất Thất đang đặt trên tay vịn không khỏi siết chặt, một luồng cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, bóp chặt cổ cô, đến hít thở cũng khó khăn.
Đệ Ngũ Chiêu im lặng nãy giờ liếc nhìn bàn tay nắm chặt của cô, bất thình lình mở miệng, “Em biết cách tiến vào hoàng cung mà không gây động tĩnh.”
“Thật không?” Như thể người chết đuối đột nhiên nổi lên mặt nước, hi vọng trong mắt Thất Thất hiện lên rõ rệt, nhưng sau khi phấn khởi, đột nhiên có một nỗi nghi hoặc rất lớn. Tiểu Chiêu, sao nó lại biết chứ? Chuyện này đối với môt đứa bé tám tuổi mà nói, có kỳ quái quá không?
Vạn Giang Hồng cũng không khỏi híp mắt, nhíu mày, “Từ lâu đã nghe nói Hoàng đế Đại Mạch có thói quen tuyển chọn tai mắt bên trong đại thần. Mà nội tế bên người Đệ Ngũ Uyên không phải ai khác mà chính là nhóc?”
Đệ Ngũ Chiêu cũng không giải thích, vô cùng thản nhiên trả lời, “Không sai.”
“Căn cứ vào tình hình trước mắt để đánh giá, dường như nhóc chẳng phát huy chút tác dụng nào của một nột tế cả.” Vạn Giang Hồng tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt thằng bé, tuy rằng y rất ghét Đệ Ngũ Chiêu cứ quấn lấy Nghê Thường, nhưng mắt thấy nó cứ như vậy mà tìm đường chết, lại không đành lòng, “Nhóc không sợ, mỗi tháng đến đợt, cổ độc sẽ phát tác ư?”
“Cổ độc?” Bấy giờ Thất Thất mới ý thức được có điều gì không đúng, quay đầu sang, nhìn ánh mắt Đệ Ngũ Chiêu không chút nao núng, “Tiểu Chiêu, chuyện này là thật sao?”
Đệ Ngũ Chiêu an ủi kéo tay Thất Thất, “Đã hơn một tháng trôi qua rồi mà em vẫn không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cổ kia chỉ là dọa người thôi. Nghê Thường đừng lo lắng quá.” Lén lút đảo mắt, mặc dù chính nó cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhất định có liên quan tới cái tên gọi là Dạ Tước Thư. Chẳng lẽ vì để khống chế nó, nên bắt buộc phải giải cổ độc cho nó?
Thất Thất lo lắng nhìn thằng bé một cái, vẫn có chút không yên tâm.
“Nghê Thường, tối nay chúng ta nhanh chóng hành động thôi. Không thể kéo dài hơn được nữa.” Đệ Ngũ Chiêu cười, giống như một đứa bé đơn thuần, bớt đi sự từng trải trong mấy ngày trước, áp mặt vào mu bàn tay của cô, “Đợi đến khi chúng ta cứu được bệ hạ ra, chúng ta cùng rời đi có được không?”
Vạn Giang Hồng nhíu chặt mày, một tay kéo Thất Thất sát vào ngực, bất mãn lườm nó, “Nghê Thường cùng ta rời khỏi là được rồi, nhóc trở về với anh của nhóc đi! Một đứa bé, sao mà đáng ghét thế không biết. Muốn làm kỳ đà cản mũi hả, đúng là không biết xấu hổ.”
Thất Thất liếc nhìn, khinh bỉ. Đệ Ngũ Chiêu mờ mịt. Vạn Giang Hồng trợn mắt giận dữ, bực tức.
Cuối cùng, Thất Thất dắt Đệ Ngũ Chiêu xuống dưới lầu, hoàn toàn phớt lờ một tên nào đó đang đỏ mắt, “Tiểu Chiêu, đi nào, chúng mình xuống dưới ăn cơm trước.”
Ban đêm, hoàng cung.
“Bệ hạ, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chi bằng, đầu hàng trước, đợi ngày sau tìm cơ hội khôi phục lại Đại Mạch.” Trước điện Kim Loan, những đại thần ngày xưa đã không còn bóng dáng, chỉ chừa lại một thống lĩnh cận vệ lớn tuổi, đang quỳ rạp dưới đất, khẩn thiết khuyên nhủ.
Tay phải Cố Cẩn Hi run rẩy, tựa hồ tức giận không hề nhẹ, vung tay lên, gạt hết văn chương trên án kỷ xuống đất.
Một trận ầm xoảng, hắn chỉ đứng lên, vắt tay ra sau, gằn từng chữ nói, “Muốn trẫm đầu hàng, đừng có mơ!”
“Bệ hạ!” Người quỳ dưới đất như có điều muốn nói, lại bị hắn giơ tay lên, ngắt lời.
“Trần thống lĩnh đừng nhiều lời, vẫn nên suy nghĩ thêm kế sách ngăn địch đi, trẫm không muốn nghe ngươi nói mấy điều này nữa.” Dứt lời, Cố Cẩn Hi cất bước rời đi.
Trở về Ngự Thư phòng, đột nhiên nghe thấy có tiếng vang nhỏ bên giá sách, phất tay, đuổi người hầu bên cạnh ra ngoài.
Lúc này mới lạnh giọng nói, “Không ngờ, lúc này rồi mà ngươi còn dám trở lại?”
Tiếng cọ sát nho nhỏ bên dưới giá sách truyền đến. Mắt thấy tường đá đột nhiên nứt ra một cái hốc to, từ trong cái hốc chui ra ba người.
Nhìn thấy rõ người tới, Cố Cẩn Hi luôn hỉ nộ không tỏ không nhịn được cười tự giễu, “Thế nào, muốn nhìn bộ dạng nhếch nhác của trẫm ra sao ư? Nhưng mà, tiếc quá, lại khiến các ngươi thất vọng rồi.”
Thất Thất tiến lên, nhìn vào mắt hắn, vô cùng thẳng thắn, “Tôi không phải muốn cứu anh, chỉ là không muốn nhìn anh trai của tôi chết thôi. Anh muốn chết thì chết đi, đừng lôi anh ấy chết cùng.”
“Ha ha…” Cố Cẩn Hi cười nhạo, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không biết liêm sỉ gọi ‘anh trai’ ư, đồ con hoang ngươi, có tư cách gì?”
“Lúc trước nếu không phải phụ hoàng vì cứu cha nương ngươi, sao Đại Mạch có thể gặp họa như hiện giờ.”
“Cái gì?” Thất Thất kinh ngạc, chẳng lẽ Cố Cẩn Hi biết rõ chuyện gì? Lúc trước cô ngẫu nhiên phát hiện được thư của Mộ Thập Nhất Nương, đã cảm thấy có một số việc trái ngược với lời Dạ Tước Thư từng kể.
Cố Cẩn Hi liếc sang Vạn Giang Hồng đang bảo hộ Thất Thất ở bên cạnh, tiếp tục mở miệng nói: “Năm xưa Dạ Nam Thành và phụ hoàng là bạn từ nhỏ. Biết được Dạ tộc muốn ngấm ngầm xử tử Mộ Thập Nhất Nương, đành nhờ vả phụ hoàng phái binh diệt Dạ tộc. Rõ ràng là cha ngươi hèn hạ phản bội tộc, thế mà bây giờ người Dạ tộc lại đổ hết thù hận lên vương triều Đại Mạch của ta, nếu như không có cha ngươi bí mật mật báo, ngươi cho rằng, Dạ tộc thật sự diệt dễ vậy sao?”
Thất Thất kinh ngạc, phản bội tộc lại là cha nương cô. Tuy rằng không có tình cảm gì với họ, nhưng nghĩ tới việc cha nương mình đã phản bội lại tộc nhân, có một loại cảm giác tội lỗi nảy nòi. Nếu Cố thị và cha nương cô là đồng minh, vậy người giết chết cha là một kẻ khác. Nói cách khác, những chuyện Dạ Tước Thư đang làm bây giờ, đều sai rồi.
Hơn nữa, cái tên Dạ Hoan kia. Dạ Tước Thư chính là do Dạ Hoan nuôi nấng từ bé, mọi sự tình đều là do Dạ Hoan kể. Nếu như Dạ Hoan biết được chân tướng, Dạ Tước Thư chẳng qua cũng chỉ là công cụ báo thù của gã mà thôi?
Nhìn cô nhíu chặt mày lại, lâm vào suy nghĩ của bản thân, Vạn Giang Hồng vỗ vỗ bả vai của cô, ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn Hi, “Mấy chuyện năm xưa cũ rích đó tạm thời đừng đề cập tới, lần này chúng ta đến đây, chỉ là muốn dẫn ngươi đi.”
“Hừ! Nực cười, trẫm là một đế vương, sao có thể là hạng người ham sống sợ chết chứ! Thà chết đứng, còn hơn sống quỳ.” Cố Cẩn Hi làm như không muốn nghe bọn họ nói thêm, xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa lại bóng lưng cho bọn họ, “Các ngươi đi hết đi, đừng tới đây làm phiền trẫm nữa.”
“Tên mãng phu.” Thất Thất mắng chửi, “Tự tìm cái chết, đúng là ngu ngốc.”
“Dám nói trẫm ngu ngốc! Ngươi chán sống rồi hả!” Cố Cẩn Hi đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt, cắn răng nghiến lợi.
Thất Thất mới không thèm quan tâm, “Tiểu Chiêu điểm huyệt! Diêm dúa vác người! Mau!”
Cố Cẩn Hi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy không thể động đậy. Vạn Giang Hồng chậm chạp đi tới, có chút bất mãn nói, “Mập như con heo vậy, vác nặng lắm.”
Nhưng thoáng nhìn thấy cặp mắt hơi giận dữ của Thất Thất, lập tức chấn chỉnh, “Được rồi, ta vác.” Đối diện với ánh mắt trợn trừng tức giận của Cố Cẩn Hi, nhất thời cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Một tay chặt vào gáy hắn, làm hắn ngất đi, lúc này mới chặn ngang vác hắn đuổi theo gót của bọn Thất Thất.
Ngày hôm sau.
Thất Thất ngồi ở đầu thuyền, nhìn kinh thành dần cách xa, không khỏi cảm thán, “Kinh thành đã thất thủ rồi.”
Vạn Giang Hồng lặng lẽ giam cô vào trong ngực, híp mắt, cười, “Nghê Thường, bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta nên thành thân ở đâu nhỉ?”
“Rắc!” Đệ Ngũ Chiêu vốn ngồi câu cá ở một bên cực kỳ vô tội nhìn Thất Thất, “Cái cần câu này yếu quá đi, có thế thôi mà cũng gẫy được.”
Thất Thất nhìn hai đoạn cần câu, thở một hơi thật dài, tất cả đều đã chấm dứt… Về phần Dạ Tước Thư, tuy rằng là em ruột của cô, nhưng đối với người em trai luôn đe dọa cô này, cô cũng chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm. Cậu ta thích gây sức ép thế nào thì cứ việc.
“Nghê Thường…” Đột nhiên một giọng nói dịu mềm truyền ra từ trong thuyền.
Thất Thất quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Cẩn Hi đang vén mành thuyền, dựa vào vách, sáng rực nhìn cô.
Ánh mắt dịu dàng như nước này, ngoại trừ Vạn Giang Hồng thi thoảng để lộ ra, chung quy chỉ có người anh trai kia của cô thôi.
“Ca ca!” Thất Thất cười, đứng lên, vồ lấy hắn, “Nghê Thường nhớ anh muốn chết!”
Cố Cẩn Hi loạng choạng vài bước, cuối cùng ổn định lại thân thể. Vạn Giang Hồng ở một bên thì lại đỏ mắt. Thẳng lưng đi tới, kéo Thất Thất đang treo trên người Cố Cẩn Hi xuống.
Đệ Ngũ Chiêu nhìn sắc mặt tái xanh của Vạn Giang Hồng, không nhịn được ha ha cười. Thằng bé chính là không ưa tên Vạn Giang Hồng này, nhìn y ăn trái đắng, là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Cố Cẩn Hi nhìn vào khoảng trống, tay vẫn lưu giữ nhiệt độ của cô, không khỏi có chút buồn bã, “Nghê Thường, thấy em vẫn khỏe mạnh, anh rất vui mừng.”
“Dạ, Nghê Thường rất khỏe, ca ca, chúng mình cùng đi chu du thiên hạ có được không?” Thất Thất cầm tay Cố Cẩn Hi, làm nũng, “Nghê Thường muốn được ngắm nhìn trời cao biển rộng này, nhưng không có anh, Nghê Thường sẽ rất buồn.”
Cố Cẩn Hi liếc mắt cười, đưa tay, xoa xoa mái tóc cụt ngủn của Thất Thất, đau xót dưới đáy mắt mang theo bóng nước, “Nghê Thường, lần đó, thật sự xin lỗi.”
“Ca ca, đó không phải là anh, hơn nữa, hiện giờ Nghê Thường rất khỏe mạnh, không phải sao?”
“Hừ! Suýt chút nữa là mất mạng rồi.” Vạn Giang Hồng khó chịu hầm hừ.
Đệ Ngũ Chiêu bật cười, đột nhiên bắt đầu đọc luận ngữ, “Tử viết, quân tử hòa hợp với người không nhất thiết phải giống người, tiểu nhân a dua theo người mà không hòa hợp được với người. Tử viết: người quân tử an vui mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không an vui.”
“Tiểu nhân ngươi đang nói cái gì thế!” Vạn Giang Hồng xoay đầu lại, nhìn thẳng vào một tiểu tình địch khác, “Lải nhải rõ lắm, lớn chừng nào rồi mà vẫn chưa thuộc lòng hết luận ngữ hả!”
Đệ Ngũ Chiêu sầm mặt, chuyện đáng hận nhất ở kiếp này chính là nói nó không thuộc luận ngữ. Đứng dậy, vứt cần câu, đi tới sau lưng Vạn Giang Hồng, một cước đá vào bắp chân của y, thở phì phò vào trong thuyền.
“Đồ nhãi con chết dẫm!” Vạn Giang Hồng ôm cái chân bị đá đau, âm thầm mắng.
Thất Thất lắc đầu, kéo Cố Cẩn Hi vào trong thuyền, “Ca ca, chỗ này ồn ào quá, chúng ta vào trong thuyền nói chuyện đi.”
Cố Cẩn Hi gật đầu, ý vị sâu xa nhìn Vạn Giang Hồng một cái, cuối cùng nở nụ cười, vào bên trong thuyền.
Vạn Giang Hồng lẻ loi ở ngoài thuyền hứng gió. Cắn răng nghiến lợi, tất cả đều là kẻ xấu