Một trận chiến, Thất Thất nhìn thấy vô số binh lính bị thương được khiêng trở về. Mùi máu tanh trộn lẫn mùi cỏ xanh tháng ba, bao trùm lấy bầu không khí có chút ẩm ướt.
Đệ Ngũ Uyên tự mình trở về doanh trướng, rồi trao đổi gì đó với mấy tướng lĩnh, hai ngày qua chưa một lần thấy hắn ra ngoài. Hôm nay trời còn chưa sáng đã dẫn theo tướng lĩnh vượt qua sông, nên có lẽ sắp sửa xác chết chất đầy.
Thất Thất không tiện đi quấy rầy, chỉ một lòng chăm sóc tiểu Chiêu đã tỉnh lại.
“Bọn họ rời đi đã ba canh giờ. Không biết tình hình chiến đấu lúc này như thế nào?” Nhìn mặt sông Khúc Giang phẳng lặng, Đệ Ngũ Chiêu bứt một cây cỏ dại bỏ vào trong miệng, “Dường như nước sông này đỏ thêm một chút rồi.”
Thất Thất đứng ở một bên, cũng ngồi xuống theo, thở một hơi thật dài, “Không biết cá trong nước có thể vì cuộc chiến này mà trở nên béo tốt không nhỉ?”
“Nghê Thường.” Đệ Ngũ Chiêu xoay đầu lại, nghi ngờ hỏi, “Chị nói xem, tại sao phải có chiến tranh? Mọi người chung sống hòa bình không phải tốt sao?”
Về câu nói này, Thất Thất không biết đã đọc được ở bao nhiêu bộ tiểu thuyết nữa, lúc trước chẳng cảm thấy gì, lúc này từ miệng tiểu Chiêu phun ra, chợt cảm thấy mụ Manh Manh tác giả này đúng thật là cái gì xúc phạm được người là viết ngay cái đó.
Đối diện với con ngươi nghiêm túc của thằng bé, Thất Thất hì hì cười, vò rối tóc nó, “Bé con đừng nghĩ mấy thứ này, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi. Những ý nghĩ ngớ ngẩn kia em nghĩ nữa cũng chẳng ra đâu.”
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu một cái, “Em biết chị không biết câu trả lời, chỉ là, mấy lời nhảm nhí đó vẫn nên nói ít đi thì tốt hơn.” Thằng bé đứng lên, phủi phủi y sam, hờ hững liếc cô một cái, “Với cả, em không phải bé con!” Dứt lời, xoay người đi về phía doanh trướng.
“Bộ dạng giận dỗi này không phải bé con thì là cái gì?” Thất Thất bĩu môi, lắc đầu bất đắc dĩ, đang tính theo sau. Lại đột nhiên có một binh lính mặc áo giáp đi tới.
“Phu nhân, đại nhân ra lệnh thuộc hạ dẫn ngài tới gặp người ngay lập tức.”
Thất Thất quay đầu lại, nhìn cách ăn mặc của gã, hình như là một trong những phó tướng của Đệ Ngũ Uyên. Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của gã, chắc hẳn đã phải gấp gáp chạy tới.
“Anh ta tìm tôi có chuyện gì à? Tôi là một cô gái ‘yếu đuối’, cũng chẳng thể giúp anh ta giết địch.” Thất Thất gãi gãi mũi, thản nhiên nói.
“Thuộc hạ cũng không rõ. Kính xin phu nhân xuất phát cùng thuộc hạ qua đó.” Phó tướng kia trả lời đâu vào đấy.
Thất Thất nói một tiếng vô vị, nhìn bóng lưng tiểu Chiêu tiến vào doanh trướng, có lẽ thằng bé cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, “Được rồi, tôi theo anh.”
Ngất lên ngất xuống trên thuyền, lại còn phải ngồi trên lưng ngựa chạy đến hoa mày chóng mặt, cuối cùng cũng gặp được tên đầu sỏ gây nên chuyện.
“Đại thần, nơi chiến trường máu tanh này, anh tìm tới một cô gái yếu đuối như tôi làm gì hả?” Thất Thất tức giận nói, đi thẳng tới chỗ ngồi ở một bên.
Ngẩng đầu, trông thấy cặp mắt màu tím của hắn giờ đây hiện ra tơ máu, dung nhan vốn anh tuấn, vài ngày ngắn ngủi, đã lún phún râu, nhìn vô cùng tiều tụy.
“Đại thần?” Thất Thất nghi ngờ, “Chỉ vài ngày không gặp, sao anh đã thành bộ dạng như vậy rồi.”
Đệ Ngũ Uyên không trả lời câu hỏi của cô, mím chặt môi mỏng, chần chừ đi tới.
Cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt ngây thơ của cô, đột nhiên có chút không đành lòng, quay đầu đi, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi!”
“Hơ?” Thất Thất không hiểu, tại sao đột nhiên anh ta lại xin lỗi cô? Vừa mở miệng chuẩn bị hỏi, bất chợt phía sau cổ nhói đau, liền ngất đi.
Trước khi hôn mê, không khỏi thầm than khổ, cho tới giờ đều là cô chặt ngất người ta, chẳng ngờ giờ đây phong thủy luân chuyển, cũng có ngày cô bị người khác chặt! Thật sự đau muốn chết!
Đệ Ngũ Uyên đỡ lấy thân thể đang tuột xuống của cô, áy náy thì thầm, “Vì tiểu Ngữ, chỉ đành xin lỗi ngươi. Nếu lần này ngươi có thể tránh thoát được kiếp nạn này, tương lai Đệ Ngũ Uyên ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Đại nhân! Quân địch lại tới tuyên chiến!” Bên ngoài lều có người đến báo, “Xin chỉ thị của đại nhân!”
Dằn lòng, Đệ Ngũ Uyên trầm giọng nói, “Triệu tập binh mã, tấn công thành!”
"Tuân lệnh!"
Phía trên tường thành cao ngất, một cô gái áo trắng bị treo ở nơi đó, nhìn cái bụng nhô cao, chắc hẳn mang bầu tháng thứ tư, thứ năm. Gương mặt cô ấy đau đớn nhìn thi thể đầy đất dưới thành, bật khóc.
Cố Cẩn Hi đi tới bên cô, môi mỏng khẽ nâng, vừa đúng một góc độ chế nhạo, “Ngươi nhìn xem, ngươi trong lòng hắn ta quan trọng biết bao, còn quan trọng hơn cả giang sơn vạn dặm này đấy.”
“Bỉ ổi! Ngươi dùng một cô gái đang mang thai tới uy hiếp người khác, mà không quang minh chính đại đối chiến với Uyên, không phải hành vi của một quân tử!” Âu Dương Ngữ phỉ nhổ, cắn răng nghiến lợi nói, “Lúc trước thích khách ám sát ngươi, ta không nên che chở cho ngươi, để kẻ đó giết chết ngươi mới phải! Giết chết ngươi đi! Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”
“Hừ hừ!” Cố Cẩn Hi không chút nể nang một tay tóm lấy cằm của cô ấy, “Đừng quên, hiện giờ mạng của ngươi vẫn còn ở trong tay trẫm, trẫm muốn ngươi chết như nào, ngươi phải chết như thế!”
“Có bản lĩnh thì giết ta đi!”
“Có rất nhiều cách để giết ngươi, chẳng qua thế nào có lợi với trẫm nhất mới là điều trẫm mưu cầu.” Cố Cẩn Hi khinh thường, “Giết ngươi? Giống như giết một con giun con dế mà thôi, chỉ bằng một câu nói của trẫm.”
“Phi!” Âu Dương Ngữ nhổ một bãi nước bọt qua, nhưng hắn dễ dàng lách mình tránh thoát. Đúng lúc này, dưới thành truyền đến tiếng trống trận, tiếng hô đánh hô giết, còn có tiếng bước chân dồn dập.
Cố Cẩn Hi xoay đầu, nhìn dàn quân đông nghịt cách đó không xa, đạp bụi đất chạy như bay đến. Không khỏi nhếch miệng cười, “Đệ Ngũ Uyên, bây giờ, ngươi đã quyết định xong chưa? Giang sơn hay mỹ nhân, rốt cuộc ngươi chọn cái nào? Trẫm thật sự rất hiếu kỳ đấy.”
Thời điểm quân của Uyên càng lúc càng tiến gần, đột nhiên hắn phát hiện, ở giữa đoàn quân, có một chiếc xe bằng gỗ, trên xe dựng thẳng một cây cột rất cao, trên cây cột có trói một cô gái áo lục. Cố Cẩn Hi híp mắt, người kia là…
Đợi đến khi quân vây dưới thành, hai mắt Âu Dương Ngữ nhìn thẳng vào tướng lĩnh áo trắng ngồi trên con ngựa đen duy nhất giữa thiên binh vạn mã kia, thống thiết kêu lên, “Uyên! Đừng làm chuyện điên rồ! Kiếp này Ngữ có thể gặp được quân, yêu quân, đã là phúc phận tu mấy kiếp rồi, Ngữ không mong được cùng quân đầu bạc răng long, chỉ cầu quân cả đời bình an. Đừng vì Ngữ mà làm ra chuyện sai lầm!”
(Quân ở đây dùng để chỉ người mình thương.)
“Bịt miệng ả lại!” Cố Cẩn Hi nhíu chặt lông mày, phân phó người.
“Dạ. Thần tuân chỉ!” Thành chủ ở bên cung kính nghe theo mệnh lệnh.
Đệ Ngũ Uyên một mình đến dưới chân thành, mắt không rời khỏi Âu Dương Ngữ, “Tiểu Ngữ, nàng đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.”
“Đệ Ngũ Uyên, đồ phản tặc phản bội trẫm, nói đi! Ngươi lựa chọn đầu hàng hay lựa chọn chứng kiến Âu Dương Ngữ chết thảm trên thành hả.” Lửa giận trong mắt Cố Cẩn Hi bốc lên rõ rệt..
“Hừ! Nếu không phải bị ngươi ép buộc, Đệ Ngũ Uyên ta sẽ tạo phản sao? Đời đời Đệ Ngũ thế gia luôn trung thành tuyệt đối với Đại Mạch, ai mà nghĩ tới, Cố thị trong hoàng tộc sao lại có một kẻ ngu ngốc như ngươi chứ, xử oan người trung lương còn giam giữ thê thất của thần dân.” Đệ Ngũ Uyên trợn trừng đôi mắt màu tím, nghĩ tới bản thân một đời vì Đại Mạch, vì vậy mà tận tụy bày mưu tính kế, không ngờ lại rơi vào kết quả như thế này.
“Còn dám ngụy biện! Ngươi nhiều lần phái thích khách tới mưu hại trẫm! Lòng bất chính, trẫm đã sớm nhìn thấu! Đừng nói ngươi không biết tí gì, trong số thích khách còn có lệnh đệ!”
“Bệ hạ, hôm nay bất luận ta nói gì, người đều sẽ không tin. Đệ Ngũ Uyên ta chỉ cầu bệ hạ có thể nhớ chút tình cũ mà thả tiểu Ngữ ra, vậy thì Đệ Ngũ Uyên ta tuyệt đối sẽ điều động tướng lĩnh, không bước qua Khúc Giang nửa bước.” Đệ Ngũ Uyên vừa nói xong, tướng lĩnh ở bên rộ lên.
“Đại nhân! Ngàn lần không được!”
“Đại nhân, xin nghĩ lại!”
......
“Cấm nhiều lời, lúc đầu ta dẫn binh, chính là để cứu tiểu Ngữ, ngoài tiểu Ngữ ra ta chẳng màng tới thứ khác!”
“Ha ha ha ha! Quả nhiên là phu thê tình thâm!” Cố Cẩn Hi đứng ở trên cổng thành, vỗ tay, “Chẳng qua, trẫm vẫn lặp lại câu nói, đầu hàng hay chứng kiến trẫm giết chết Âu Dương Ngữ.”
“Hừ! Đã như thế, bệ hạ, người cũng đừng trách ta!” Đệ Ngũ Uyên hừ lạnh, “Đẩy Cố Nghê Thường lên đứng đầu hàng ngũ.”
“Người trên thành hãy nhìn cho rõ! Công chúa Cố Nghê Thường của các người hiện giờ đang nằm trong tay ta, ta khuyên các ngươi mau chóng thả tiểu Ngữ, nếu không, ta nhất định cho công chúa các ngươi chịu hình phạt lăng trì.” Đệ Ngũ Uyên rút trường kiếm bên hông ra, chĩa thẳng vào Thất Thất trên cây cột.”
“Hả? Kia là công chúa?”
“Công chúa ở trong tay hắn?”
“Làm sao bây giờ?”
......
“Câm mồm! Kẻ nào còn dám nói bậy, giết không tha! Hoàng muội mất cách đây không lâu, các ngươi đừng vội bị ả công chúa giả mạo này mê hoặc!” Cố Cẩn Hi lớn tiếng trách mắng, rất nhanh, những giọng nói kia biến mất. Nhưng từng binh lính đều cất chứa nghi hoặc đầy mắt.
“Đây là công chúa thật, nếu không tin, vậy ta cũng không còn cách nào khác, cứ nhìn ta cắt từng miếng thịt của công chúa các ngươi như thế nào đi.” Đệ Ngũ Uyên bước từng bước một về phía Thất Thất, trường kiếm trên tay lóe sắc lạnh.
Thất Thất bị tiếng ồn ào xung quanh làm tỉnh, mở mắt, liền nhìn thấy Âu Dương Ngữ đang bị treo trên cổng thành to cao, còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Đệ Ngũ Uyên cầm đao đi tới.
“Đại thần! Anh đang làm cái gì vậy hả?” Thất Thất rụt cổ lại, nhưng toàn thân bị trói, chẳng biết nên trốn đi đâu. Cúi đầu, nhìn chân cách mặt đất chí ít cũng phải hai mét. Không khỏi có chút sợ hãi, “Tôi không đùa với anh đâu, mau thả tôi xuống.”
Đệ Ngũ Uyên chỉ bình tĩnh nhảy lên xe gỗ, áy náy nhìn cô, nhẹ nhàng nói một tiếng, “Thật xin lỗi, ta không thể không làm như vậy.” Trên tay vung lên, liền chặt đứt tóc dài tới eo của cô.
Vung đao chĩa thẳng vào những người ở trên cổng thành, “Các ngươi nhìn cho kỹ, rốt cuộc có phải công chúa của các ngươi hay không!”
“Làm thế nào đây? Nhìn rất giống công chúa điện hạ!”
“Công chúa đang gặp nguy hiểm, tóm lại chúng ta có cứu hay không?”
......
“Câm miệng hết lại cho trẫm!” Cố Cẩn Hi gầm lên, một tay đoạt lấy mũi tên của binh lính bên cạnh, kéo căng dây cung, đầu tên nhắm thẳng vào Thất Thất đang trên cây cột, “Trẫm sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, kẻ kia là giả mạo! Hoàng muội của trẫm đã chết lâu rồi!”
Cố Cẩn Hi chẳng hề lưu luyến thả tay, mũi tên giống như tia sáng, phóng thẳng tới, mắt thấy sẽ đâm vào ngực cô. Tất cả mọi người ngưng thở.
Thất Thất sợ hãi nhắm nghiền hai mắt lại, không ngờ nhân cách thứ hai lại khủng khiếp đến thế.
Đệ Ngũ Uyên cũng sửng sốt, không ngờ hắn dám bắn tên vào chính em gái mình thương yêu. Đợi đến khi hắn nhớ ra phải chặn lại mũi tên thì đã quá trễ.
Vậy mà đau đớn trong dự đoán chẳng thấy xuất hiện, sợi dây chợt nới lỏng, thân thể trượt xuống dưới, nặng nề ngã xuống, vừa vặn rơi vào vòng tay ấm áp.
“Nghê Thường, nhiều ngày không gặp, hình như nặng lên nhiều rồi đó.” Giọng nói quen thuộc mang theo nỗi vui sướng không cách nào nói lên lời, thành công khiến Thất Thất kinh ngạc mở mắt.
Đối diện với cặp mắt hoa đào tràn đầy sự dịu dàng, Thất Thất đưa tay bẹo mặt y, mông lung hỏi, “Diêm dúa, sao anh lại đến đây?”
Vạn Giang Hồng gỡ bàn tay đang tàn phá bừa bãi của cô ra, “Nàng không chịu đến, ta không thể làm gì khác đành phải tới tìm nàng. Hơn nữa, đừng gọi loạn tên của ta, Thiên Tác mới là tên thật của ta.”
“Thiên Tác… “ Thất Thất lẩm bẩm nói, “Em vẫn cảm thấy ‘diêm dúa’, ‘tiểu Hồng’ hợp với anh hơn. Hai chữ Thiên Tác, nặng nề quá. Em không muốn đặt hai chữ nặng nề lên lưng anh.”
Vạn Giang Hồng không để tâm cười, “Tùy nàng.”
“Đừng nói chuyện nữa, mau rời đi!” Chất giọng non nớt vang lên ở một bên, bấy giờ Thất Thất mới để ý tới, tiểu Chiêu cũng ở đây, chủy thủy trên tay đặt ngay cổ Đệ Ngũ Uyên.
“Đúng thế.” Vạn Giang Hồng ngồi xuống bế bổng cô lên, ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Cố Cẩn Hi, ở nơi hai quân giao chiến, dáng vẻ nhàn nhã bước ra ngoài.
Thất Thất vùi mặt vào ngực y, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, hơn mấy chục ngàn người nhìn chằm chằm vào, da mặt của cô còn chưa dày tới mức đó.
“Vạn Giang… Anh.” Thất Thất đỏ mặt, cứ như vậy mà gọi y, quả thật không thoải mái bằng việc gọi là diêm dúa. Nhưng mà, Vạn Giang Hồng lại thích thú đến hai mắt sáng trưng.
“Tiểu Chiêu thì sao giờ?” Thất Thất ngẩng đầu, nhìn y, lo âu nói.
“Nàng đừng lo lắng vớ vẩn, thằng nhóc sẽ có biện pháp thoát thân, đừng lúc nào cũng coi nó như một đứa bé con. Đôi khi, nó còn phiền phức hơn người lớn rất nhiều.” Vạn Giang Hồng ấn đầu cô vào trong ngực, “Hiện giờ, chúng ta nhanh chóng nhân lúc nó chưa đuổi kịp, vui chơi một trận thỏa thích mới được!”
Thất Thất gật đầu, lúc này đây, chỉ muốn buông xuôi tất cả, nói cô phóng túng cũng được. Mặc dù cô vẫn luôn là thích gì làm nấy.
Lặng lẽ quay đầu lại, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên chiến trường kia. Đôi mắt hoa đào của Vạn Giang Hồng âm trầm…
Thật ra y đã ẩn núp trong đội quân của Uyên đã hai ba ngày rồi. Đệ Ngũ Uyên nhiều lần đi qua y, cũng không đoán ra được y, nào ngờ, Đệ Ngũ Chiêu chỉ mới liếc mắt đã phá hỏng lớp ngụy trang của y.
Buổi trưa hôm nay, đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu tới tìm y, nói là Nghê Thường có thể gặp phải chuyện không may, nên cùng nó lặng lẽ chạy tới. Hai người bàn bạc, y cứu Nghê Thường, còn Đệ Ngũ Chiêu khống chế Đệ Ngũ Uyên.
Về phần Cố Cẩn Hi, đoán rằng cũng sẽ không ngăn cản bọn họ cứu Nghê Thường, hắn chỉ không muốn Nghê Thường xuất hiện ở chiến trường, trở thành điểm yếu của hắn thôi. Người nào mang Nghê Thường đi, hắn chẳng quan tâm, Bởi vì, hắn là một đế vương, đế vương vô tình.
Mà điểm này, Vạn Giang Hồng y, cả đời này đều không làm được.
Cúi đầu, nhìn cô gái thiu thiu ngủ trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
Chất độc Nghê Thường này đã ăn sâu tận xương tủy, có lẽ đã không còn thuốc nào có thể cứu đươc y nữa rồi.