Nữ Phụ Vs Tác Giả

chương 48: tước thư lại xuất hiện, tin nghê thường qua đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hử?” Thất Thất và tiểu Chiêu đang dìu đỡ lẫn nhau toan rời khỏi, đột nhiên phát hiện vết sẹo trên trán của gã áo đen trên đất có chút quen quen, “Tiểu Chiêu, đợi chút.”

Cúi người xuống, đưa tay vén mở tấm vải rách trên mặt gã áo đen kia, để lộ khuôn mặt hôm nay vừa gặp qua.

“Tên này là tiểu nhị?!” Thất Thất kinh ngạc, nhìn Đệ Ngũ Chiêu, “Chuyện gì thế này?”

Đệ Ngũ Chiêu lắc đầu, “Bây giờ còn muốn trở về không?”

“Thôi, dù sao trong bọc của chị cũng chẳng có thứ gì đáng giá, chúng ta vẫn không nên mạo hiểm.” Thất Thất thở dài, “Chi bằng chúng ta về phủ Thừa tướng trước. Chỉ mong có thể có một nơi để nghỉ chân.”

"Ừm."

Bởi vì Đệ Ngũ Uyên tạo phản, phủ Thừa tướng bị phong tỏa. Thừa lúc người xung quanh không để ý, Thất Thất và Đệ Ngũ Chiêu dìu đỡ nhau đi vào từ bên trong ám đạo.

Phủ Thừa tướng rộng lớn là thế, giờ đây lại trở nên hoang vu như vậy. Những cô thị tỳ trước kia đều không thấy bóng dáng. Đã từng là phủ đệ phồn hoa, giờ đây nói là nhà ma cũng không quá.

Trở về thẳng Vân Thường cư, căn phòng ngày xưa ở, bởi vì không có người quét tước trong thời gian dài, bụi bặm phủ đầy. Thất Thất lau qua loa giường nhỏ rồi dẫn Đệ Ngũ Chiêu ngồi lên.

“Tiểu Chiêu, em mở ngăn kéo hình vuông tầng thứ hai chiếc tủ bên kia, bên trong có ít thuốc trị thương.”

“Được.” Đệ Ngũ Chiêu đi tới, lấy ra thuốc trị thương rồi chạy lại.

Chẳng đợi Thất Thất dặn dò, Đệ Ngũ Chiêu đã xé nơ bướm trên cánh tay, dáng vẻ mau chóng kia, đủ thấy được nó đã nhịn bao nhiêu bực bội.

Vừa bôi thuốc cho thằng bé, vừa nói, “Trước khi thương thế của chúng mình lành hẳn, chúng mình nên tạm thời ở đây dưỡng thương đã. Chờ thương thế của em tốt hơn một chút, chị sẽ dẫn em tới quân doanh tìm ca ca em.”

“Ca ca em?” Vừa nhắc tới hai chữ ca ca, trong mắt Đệ Ngũ Chiêu tối đi rất nhiều, toàn thân không ngừng run rẩy, bình thuốc trên tay rơi xuống đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ.

“Tiểu Chiêu, em làm sao thế?” Thất Thất kinh sợ.

Nhưng Đệ Ngũ Chiêu giống như không nghe thấy gì hết, quỳ trên mặt đất, co rúm lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Em xinh lỗi, thật sự xin lỗi, ca ca! Em không hề cố ý, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

“Tiểu Chiêu! Em đừng làm chị sợ!” Thất Thất vỗ vỗ mặt của nó, “Sao vừa nhắc tới anh em lại thành bộ dạng này? Anh em không xảy ra chuyện. Còn cực kỳ vui vẻ, còn có thể tạo phản đấy.”

“Không đúng, là em tự tay giết ca ca, là em dùng chủy thủ giết anh ấy! Thật sự xin lỗi! Em không hề cố ý! Em thật sự không muốn giết anh ấy! Với…” Đệ Ngũ Chiêu vẫn ôm đầu như cũ, không ngừng lẩm bẩm, giống như đắm chìm trong cơn ác mộng không lối thoát.

Cực chẳng đã, Thất Thất lại một đao tay, đánh cho thằng bé bất tỉnh.

“Ai, xem ra phải khẩn cấp đưa em về bên Đệ Ngũ Uyên mới được.” Thất Thất thở dài, từ từ đỡ thằng bé nằm xuống. Cẩn thận băng bó vết thương cho nó thật kỹ, nhảy lò cò ra ngoài, chân này bị trật, không biết lúc nào mới khỏi đây.

Ai......Ban đêm bất chợt nổi gió. Thất Thất khó khăn nhảy lò cò đi đóng cửa sổ, đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước cửa sổ.

Cô hoảng sợ, đang chuẩn bị lùi về phía sau, người nọ đã mở miệng trước, “A tỷ.”

“Hở?” Ra là Dạ Tước Thư.

Thất Thất nương nhờ ánh trắng, quan sát khuôn mặt giống y hệt với cô, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

“Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

Dạ Tước Thư đưa mắt nhìn Đệ Ngũ Chiêu đang nằm trên giường, chân mày bất giác nhíu lại.

Cậu ta cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ là từ tốn nói một câu, “A tỷ, chị ra đây trước đã.” Dứt lời, cậu ta dẫn đầu đi tới tiền viện.

Thất Thất quay đầu lại nhìn xem Đệ Ngũ Chiêu ngủ có ổn không, cẩn thận không phát ra tiếng động nhảy ra ngoài, thuận tiện nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong đình viện, Dạ Tước Thư đối diện với cô, gió đêm phất qua mái tóc dài của cậu, vạt áo tung bay, mang đến vài phần khí thế tiên nhân.

“Cậu… Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Dạ Tước Thư xoay đầu lại, cười khẽ, chẳng qua nụ cười đó chẳng sưởi ấm được tí nào sự lạnh lùng trong mắt, “A tỷ, tại sao chị không ngoan ngoãn ở trong hoàng cung?”

Thất Thất cười mỉa, “Bị đuổi ra ngoài, tôi nào có biện pháp gì nữa.”

“Chị ra ngoài hay không, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.” Dưới ánh trăng, ánh mắt của cậu ta giá lạnh khác thường, Thất Thất không nhịn được rùng mình một cái.

Hồi lâu, không nghe thấy Thất Thất trả lời, Dạ Tước Thư tiến lên, dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô, môi mỏng dán bên tai cô.

“Ngày mai…” Dạ Tước Thư thân thiết nói, “Em sẽ rời Đại Mạch, a tỷ, mấy chuyện lúc trước tạm thời bỏ qua, tuy nhiên, hãy đưa Đệ Ngũ Chiêu về bên Đệ Ngũ Uyên, nhưng phải khẩn trương.”

Gì? Đưa Đệ Ngũ Chiêu về bên Đệ Ngũ Uyên vốn là chuyện cô cần làm, vì sao đột nhiên cậu ta lại đề xuất ra? Có âm mưu gì hay không?

“A tỷ.” Dạ Tước Thư vuốt tóc mai của cô, giống như lơ đãng nói ra, “Lần này nếu làm không được nữa, đến em cũng sẽ tức giận đó.”

Nhìn đôi mắt của cậu ta giống như đang tập trung nhìn con mồi, Thất Thất run lên một cái, “Tôi… Chân phải tôi bị trật, muốn nhanh cũng không nhanh được.”

“Thật ư?” Dạ Tước Thư cúi đầu, nhìn cái chân cô nhấc lên, đột nhiên ngồi thụp xuống, trong tiếng kêu sợ hãi, bắt lấy chân của cô, nhẹ nhàng vặn một cái, chỉ nghe thấy ‘rắc rắc’, rồi cậu ta đứng dậy, “Tốt rồi đấy, a tỷ đừng nên tìm thêm mấy lý do kiểu này nữa.”

Hơi xoay cổ chân, hình như không đau nữa. Thử dùng đầu ngón chân chọc xuống đất, loại cảm giác đau thấu xương kia đã biến mất. Không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, “Đúng là tốt hơn rồi. Cảm ơn!”

“Không cần, a tỷ khách khí với em chẳng phải quá xa lạ rồi ư.” Dạ Tước Thư xoay người sang bên, con ngươi chuyển tới, “Chỉ cần a tỷ đừng quên làm tốt chuyện đã đáp ứng.” Dứt lời, nhẹ nhàng nhảy một cái, liền biến mất trong bầu trời đêm.

Thất Thất trầm trồ, đây thật sự là một quyển tiểu thuyết cao thủ như ruồi.

Chẳng qua… dây chuyền mới rồi trên tay của cậu ta, tại sao giống hệt với dây chuyền trên tay Thập Lý Dạ? Rốt cuộc giữa hai người họ có mối quan hệ gì?

Nhớ tới Thập Lý Dạ thường hay nhắc tới công tử, không phải đang chỉ Dạ Tước Thư chứ?

Nếu như hoàng phi của một nước lớn khác là quân cờ của cậu ta, như vậy… bên trong có phản tặc Đệ Ngũ Uyên, bên ngoài có Đại Yến xâm lăng, chẳng phải Đại Mạch nguy cơ rình rập ư?

Càng nghĩ càng sợ hãi. Cô phải nhanh chóng đi gặp Đệ Ngũ Uyên, cố gắng khuyên anh ta từ bỏ con đường phản loạn.

Nhược điểm của Đệ Ngũ Uyên là gì? Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là Âu Dương Ngữ rồi, nhưng mà…

Hình như Âu Dương Ngữ vẫn đang bị giam lỏng trong hoàng cung, đây không phải muốn để cô lại đi vào hoàng cung lần nữa hả? Thật sự là phiền phức! Hơn nữa, hiện giờ Cố Cẩn Hi rất có khả năng đang là cái nhân cách thứ hai kia.

Nhưng muốn cô trơ mắt nhìn Cố Cẩn Hi và Đại Mạch diệt vong mà chết, cô làm không được!

Không biết thở dài lần thứ bao nhiêu. Thất Thất nhìn ánh trăng rằm trên vòm trời, chợt nhớ tới một người.

Vạn Giang Hồng, nếu như anh ở đây thì tốt thật. Trực tiếp trộm Âu Dương Ngữ ra ngoài, giảm bớt bao nhiêu phiền toái…

Không hay biết, tại Đại Yến xa xôi, ngay lúc này Vạn Giang Hồng đang đứng trong phòng giam, mất hồn vuốt ve chiếc đai lưng được khâu từ lông hồ ly, nói không biết bao lần, “Nghê Thường, Nghê Thường…”

Hôm sau trời vừa sáng, Đệ Ngũ Chiêu tỉnh dậy từ trong cơn mơ, phát hiện không thấy Thất Thất đâu cả, vẻ mặt hoảng loạn lập tức xuất hiện trên gương mặt thằng bé. Không màng đến vết thương trên người, vội vã đẩy cửa định đi tìm.

Ai ngờ, ‘coong’ một tiếng, một chậu nước bị nó đụng rơi xuống đất. Còn cái người biến mất thì ở ngay gần trước mắt.

“Tiểu Chiêu, sao em lại vội vã thế! Chị vất vả lắm mới múc được một chậu nước sạch, lại bị em va đổ.” Thất Thất ảo não.

Đệ Ngũ Chiêu nhìn cô bất mãn bĩu môi, lập tức nhào vào trong ngực cô, chơi vơi nói, “Tỉnh dậy không thấy chị đâu, em tưởng chị đi mất rồi.”

“Đừng lo, còn chưa mang em tới…” Đột nhiên nhớ tới hôm qua vừa nhắc tới một từ ca ca thôi, đã hại thằng bé khổ sở như kia rồi, liền ngừng nói, ậm ừ qua loa, “Ư hừm… chỗ của em, chị sẽ không bỏ đi đâu.”

“Sau khi chị đưa em tới chỗ gì đó, chị sẽ rời bỏ em đúng không?”

Thất Thất gật đầu, “Ừ, chị có rất nhiều chuyện cần làm. Dẫn theo em sẽ không tiện.”

“Không muốn, vậy em chẳng đi đâu hết, chúng ta sống luôn ở đây có được không?” Đệ Ngũ Chiêu ôm hông của cô không buông.

“Chuyện này…” Thất Thất lúng túng, “Sau này hãy nói, chúng ta tắm nhanh trước đã rồi đi ăn gì đó.”

Đệ Ngũ Chiêu nghi ngờ nhìn cô, chậm chạp thả tay ra, “Bất luận thế nào, chị cùng không thoát khỏi em được đâu.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thất Thất, tiếp tục nói, “Em nói thật đấy. Còn nữa, em đói rồi.”

Thất Thất:......

May mắn Thất Thất lúc trước ở phủ thừa tướng có thói quen cất giấu tiền riêng. Đào bới hồi lâu dưới tàng cây, rốt cuộc cũng lục ra được đống bạc chôn dưới đất lúc trước.

Moi ra một phần nhỏ, liền dẫn Đệ Ngũ Chiêu đi chợ.

Gặm một cái bánh bao thịt, đột nhiên phát hiện hình như có rất nhiều người vây quanh cửa thành. Thất Thất tò mò, dẫn Đệ Ngũ Chiêu chen vào.

Nhìn nội dung bên trên, Thất Thất giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới. Đêm qua vừa dự tính hôm nay sẽ vào cung tìm Cố Cẩn Hi, nào ngờ, trên thông báo này công bố tin tức cô đã chết.

Còn nói, sau này nếu có kẻ giả mạo công chúa Vân Thường, xác định tội chết.

Như vậy để cô vào hoàng cung thế nào đây?

“Tiểu Chiêu, hình như chúng ta gặp rắc rối rồi.” Thất Thất vài miếng gặm hết bánh bao trong tay.

Đệ Ngũ Chiêu giật giật vạt áo của cô, “Nghê Thường, người trên kia là chị à?”

Thất Thất thở dài, “Tiểu Chiêu, chúng ta không nên nói như vậy trước mặt đông đảo quần chúng nghe không?”

Đối mặt với ánh mắt bao vây tứ phía, Thất Thất cười trừ kéo Đệ Ngũ Chiêu lui ra ngoài.

Xem ra, phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Đại Yến.

“Thiên Tác.” Lạc Nhan Cơ đi vào phòng giam, nhìn Vạn Giang Hồng vẫn bộ dạng ngây ngốc, nhất thời nổi giận, đưa tay lấy ra tờ thông cáo trong ngực ném tới.

“Cố Nghê Thường đã chết.”

Tay Vạn Giang Hồng khựng lại, nhặt lên tờ thông cáo, đọc đi đọc lại hai lần, lông mày nhanh chóng xoắn chặt, rồi đột nhiên giãn ra.

“Tiểu cô mụ, chuyện tiến đánh Đại Mạch, ta đi.” Đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nâng, biểu lộ tâm trạng của y đang rất tốt.

Lạc Nhan Cơ lại lấy làm kinh ngạc, “Cố Nghê Thường chết, ngươi giống như tươi tỉnh hẳn lên?”

Vạn Giang Hồng không mở miệng, chỉ lắc đầu.

Lạc Nhan Cơ thở dài thườn thượt, “Được rồi, ngươi có thể đồng ý tấn công Đại Mạch là tốt rồi, ta sẽ đi bẩm báo hoàng huynh.”

Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Vạn Giang Hồng vuốt ve lông hồ ly bên hông, dịu dàng nói, “Không, nàng ấy chưa chết…”

Truyện Chữ Hay