Ngạo Đình vui vẻ nằm ngắm Hiểu Linh say ngủ.
Cô ấy khi ngủ xinh như một thiên thần vậy.
Đôi má hây hây đỏ nổi bật trên nền da trắng như trứng gà.
Đôi môi hơi hé mở.
Hơi thở nhẹ nhàng chứng tỏ giấc ngủ rất sâu.
Ngạo Đình rút điện thoại ra lưu lại những khoảng khắc đáng yêu này của cô ấy.
Vốn định gửi lên nhóm kia để khoe khoang một chút, nhưng Ngạo Đình kịp dừng lại.
Hắn làm như vậy có khác gì bắt chước Cố Thừa Minh chứ.
Lăng Ngạo Đình hắn phải làm cái gì đó đặc biệt hơn khiến bọn hắn nhìn vào phải đỏ mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngạo Đình nở nụ cười yêu nghiệt.
Mỗi ngày thức dậy, hắn sẽ chụp một bức ảnh để thời gian chụp ngày giờ bên dưới.
Qua năm ngày, hắn sẽ gửi vào nhóm.
Đám nam nhân kia ở bên Hiểu Linh sớm hơn hắn là sự thật, nhưng chắc chắn chưa có kẻ nào được ở cạnh cô ấy năm ngày liên tục như hắn.
Đám kia chắc chắn sẽ ghen tị.
Hừ…
Năm ngày trôi qua.
Hiểu Linh dành hoàn toàn thời gian cho hắn.
Đương nhiên sẽ có những lúc cô ấy nói chuyện điện thoại với mấy người kia nhưng cũng không hề đả động tới sự có mặt của Ngạo Đình cùng nhà.
Hẳn là Hiểu Linh cũng muốn bù đắp cho hắn một chút.
Thời gian ấy, bọn hắn cùng ăn, cùng dọn dẹp, chăm sóc vườn rau, chơi với mèo và rất nhiều những điều nhỏ bé khác.
Mọi thứ từng chút một lấp đầy khoảng trống và cảm giác ghen tỵ trong lòng Ngạo Đình.
Nhưng được Hiểu Linh sủng ái là một chuyện, lấy lại vị trí của mình với đám nam nhân của cô ấy lại là chuyện khác.
Đúng ngày thứ sáu, những bức ảnh được đăng lên nhóm.
Ngạo Đình mỉm cười đắc thắng chờ đợi phản ứng của mấy người đáng ghét kia.Bác Minh mặc lại chiếc áo sơ mi, chậm rãi khuy từng cúc áo trong khi Du Nhiên thanh trùng, sắp xếp bộ kim châm cứu của mình.
Du Nhiên nói:
- Anh chú ý vào.
Ăn uống ngủ nghỉ điều độ một chút, hạn chế đồ cay nóng, rượu bia.
Cà phê kiêng được thì càng tốt.
Nếu tình trạng dạ dày của anh còn nặng hơn, tôi phải can thiệp bằng dao kéo đấy.
Khi đấy Hiểu Linh mà biết coi chừng cô ấy lột da anh.
Tôi cũng không thoát được vì dám bao che cho bệnh tình của anh đâu.
Bác Minh khẽ cười đáp:
- Tôi biết rồi.
Giờ anh còn lấy cả Hiểu Linh ra dọa tôi nữa à.
Du Nhiên lừ mắt:
- Ngoài Hiểu Linh ra, anh sợ ai? Cô ấy chỉ chăm chăm nhìn cho một chút đã quắn quéo hết cả lại mà xin lỗi rồi.
Hiểu Linh biết anh bệnh lại đau lòng.
Lúc đó chúng tôi cũng sầu não.
Bác Minh vẻ mặt trầm ngâm vài giây:
- Hưm… để tôi xem xem anh có điểm yếu gì hay tội lỗi gì với Hiểu Linh không nhỉ, khi nào cần còn có cái đe dọa ngược lại.
Du Nhiên nhếch miệng cười nguy hiểm:
- Anh có tin ngay chiều nay, anh sẽ bị xuất huyết dạ dày, phải đẩy vào bệnh viện cấp cứu không? Lúc đó, tội lỗi đều do anh hết.
Hiểu Linh chắc chắn sẽ tin lời tôi nói.
Còn dám đe dọa tôi, anh tới số rồi, Âu Dương Bác Minh.
Đột nhiên, tin nhắn tới hai điện thoại cùng lúc khiến sự chú ý của Du Nhiên và Bác Minh bị phân tán.
Vừa nhìn thấy năm tấm ảnh, ánh mắt Du Nhiên trầm xuống.
Nam nhân chết tiệt Lăng Ngạo Đình.
Hắn ta trở về lúc nào? Sao có thể ở bên cạnh Hiểu Linh năm ngày liền chứ.
Bọn hắn còn chưa ai có được phúc lợi đặc biệt đó.
Du Nhiên đứng phắt dậy, tính cầm áo khoác đi ra ngoài thì đột nhiên Bác Minh ngăn cản:
- Dừng lại đã.
Du Nhiên quay lại nhìn Bác Minh:
- Nhìn như vậy anh còn nhịn được?
Bác Minh khẽ cười:
- Tôi đương nhiên cũng không nhịn được.
Nhưng hôm nay chưa phải đẹp ngày để đi.
Du Nhiên đay nghiến:
- Lại còn chờ đẹp ngày.
Thế thì chẳng phải nam nhân kia càng được thế sao? Anh còn định chần chừ đến hôm nào?
Bác Minh ung dung ngồi xuống đáp:
- Ngày mai.
Ngày /.
Du Nhiên ngẩn người:
- Ngày mai?
Bác Minh hỏi lại:
- Anh không phải đã quên ngày / là ngày gì rồi chứ?
Du Nhiên cau mày đáp:
- Sao có thể quên được.
Hôm đó là ngày chúng ta lần đầu tiên tỏ tình cùng Hiểu Linh.
- Chính xác.
Và ngày mai cũng là sinh nhật của Lăng Ngạo Đình.
Bác Minh tiếp lời:
- Anh nghĩ xem.
Hôm nay anh, tôi, Mặc Nghiên và Thừa Minh đùng đùng tới nhà Hiểu Linh sẽ thành cái gì? Hưng sư vấn tội? Hiểu Linh sợ rằng lúc đó sẽ đứng về phía Ngạo Đình.
Cô ấy cảm thấy mình ở cùng Ngạo Đình thời gian này là vì bù đắp nửa năm trời hai người không gặp mặt.
Ngạo Đình rất thiệt thòi trong số chúng ta.
Đến hôm nay chỉ làm Ngạo Đình càng được nước mà thôi.
Du Nhiên lúc này dần bình tĩnh trở lại rồi ngồi xuống.
Hắn đăm đăm nhìn Âu Dương Bác Minh hỏi:
- Vậy kế hoạch của anh là gì?
Bác Minh nhẹ cười:
- Ngày mai, trang phục lịch lãm mang theo hoa quà, cùng nhau tới nhà Hiểu Linh với lý do kỷ niệm một năm ngày chúng ta thổ lộ cùng cô ấy.
Và ngạc nhiên khi thấy Ngạo Đình ở đó.
Sau đó cả đám đề nghị cùng Hiểu Linh làm gì đó để kỷ niệm ngày này.
Anh nói xem Hiểu Linh sẽ cùng chúng ta hay đơn độc cùng Lăng Ngạo Đình đón sinh nhật?
Du Nhiên cân nhắc rồi mỉm cười:
- Hiểu Linh cô ấy chắc chắn sẽ cùng chúng ta.
Mấy ngày này Hiểu Linh đã cùng Lăng Ngạo Đình rồi nên chắc chắn không có lý do gì để từ chối lần đi chơi này.
Ha… ngày duy nhất trong năm đường đường chính chính được ở cạnh Hiểu Linh một mình của Lăng Ngạo Đình bị chúng ta đoạt.
Bác Minh khẽ nhún vai:
- Anh hiểu được vấn đề rồi đó.
Giờ thì gọi cho Thừa Minh và Mặc Nghiên để ngăn bọn họ lại.
Cố Thừa Minh dễ chừng máu nóng xông lên đầu đã chuẩn bị đi rồi đấy.
Du Nhiên mỉm cười, lấy điện thoại gọi một hồi rồi quay sang nhìn Bác Minh đầy ẩn ý:
- Tôi thật sự nhìn được một gương mặt khác của anh rồi, Âu Dương Bác Minh.
Hiểu Linh luôn trêu anh hiền huệ như chính thê khiến cô ấy rất an tâm vì có anh điều hòa mối quan hệ giữa chúng ta.
Nhưng hóa ra Âu Dương Bác Minh cũng tâm cơ, thủ đoạn lắm.
Bác Minh nhẹ đẩy gọng kính cười:
- Làm luật sư tâm tư tỉ mỉ là chuyện đương nhiên.
Nếu Âu Dương Bác Minh tôi không có chút thủ đoạn thì sợ rằng sẽ không thể khiến Hiểu Linh chú ý đến mình trong số những nam nhân xuất sắc vây quanh cô ấy được.
Như nhau cả mà thôi.
Hơn nữa, công việc của chính thê chẳng phải là đảm bảo các thị thiếp không ai quá được sủng ái hoặc bị thiệt thòi sao.
Thị thiếp Lăng Ngạo Đình được sủng ái đặc biệt như vậy cũng đủ rồi..