Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Nhược Giai sững người. Cô rùng mình, cảm giác lạnh lẽo dọc theo sống lưng.
Cuối cùng cũng gặp được?
Hắn ta đang chờ đợi muốn gặp mình?
Hắn với "Thẩm Nhược Giai" quen nhau sao?
Thẩm Nhược Giai cố gắng lục lọi đống kí ức mong tìm ra chút manh mối nhưng cô thất vọng. Trong kí ức của "Thẩm Nhược Giai" xác thật là có chuyện cô ta từng gặp Sở Trí Tu, họ gặp ở những bữa tiệc và chỉ chào hỏi vài ba câu đơn giản. Hai người chưa quen biết tới độ Sở Trí Tu phải nói câu đấy.
Chuyện này là sao?
Thẩm Nhược Giai quay cuồng trong đống nghi hoặc.
Thẩm Tinh nhận ra cô thất thần, nhẹ giọng kêu.
- Nhược Giai?
Thẩm Nhược Giai giật mình quay sang nhìn anh.
- Em sao vậy?
Thẩm Nhược Giai khẽ lắc đầu.
Thẩm Tinh nhíu mày, anh đang định nói gì đó thì một giọng nói cắt ngang.
- A Tinh!
Một cô gái xinh đẹp đi đến, mái tóc đen dài lượn sóng đến vai, đôi mắt ánh lên mừng rỡ khi nhìn thấy Thẩm Tinh. Cô mặc một chiếc đầm màu trắng, trông cô dịu dàng nữ tính cùng khí chất thanh cao.
Và Thẩm Nhược Giai nhận ra được rằng cô gái này thích Thẩm Tinh, à không, nhìn ánh mắt và nét mặt của cô ấy thì ai cũng biết được, biểu hiện rõ ràng như vậy mà.
- Yên Nhi. - Thẩm Tinh mỉm cười.
- Cuối cùng thì anh tới rồi. Đây là?- Hàn Yên Nhi ngay lập tức chú ý tới Thẩm Nhược Giai đang đứng bên cạnh anh.
- Là em gái tôi, Nhược Giai. - Thẩm Tinh giới thiệu, rồi anh quay sang nhìn cô. Quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.
Đây là lần đầu anh giới thiệu em gái với người khác,bởi vì Thẩm Nhược Giai sẽ tức giận khi nhắc đến quan hệ anh em này. Và còn vì hai người họ chưa bao giờ đi cùng nhau.
Thẩm Tinh thấy cô không phản ứng gì với câu "em gái tôi", khóe môi anh cong lên.
- Đây là bạn anh. Cô ấy tên Yên Nhi. - Thẩm Tinh nói tiếp.
- Chào chị. - Thẩm Nhược Giai nở nụ cười tươi.
- Chào em, nghe nói A Tinh có em gái, hôm nay gặp em ở đây thì thật tốt quá. - Thái độ Hàn Yên Nhi vô cùng thân thiện.
Hai cô gái nói chuyện với nhau rất vui vẻ như quên mất Thẩm Tinh, được một lúc thì Thẩm Nhược Giai lấy lý do đi vệ sinh liền rời đi. Trước khi đi, cô quay đầu nháy mắt với Hàn Yên Nhi.
Dù sao thì phải để không gian cho hai người chứ.
Chị dâu, cố lên!
Thẩm Nhược Giai đi vào nhà vệ sinh, cô soi gương tự luyến một chút mới ra ngoài.
Nhưng cô không ngờ mình sẽ chạm mặt Sở Trí Tu ngay trước cửa.
- Thật trùng hợp. - Gương mặt điển trai chớm một nụ cười mỉm.
Dù hắn ta có thái độ trông thiện chí thế nào thì cô vẫn cảnh giác lùi về sau một bước. Trái tim trong lồng ngực đang đập nhanh hơn.
Cô đang bất an.
- Đúng thật là trùng hợp. - Thẩm Nhược Giai cũng cười đáp lại.
Đôi mắt đen trong veo như mặt hồ mùa thu nhìn thẳng vào cô, xoáy sâu vào tâm trí. Sở Trí Tu đột nhiên bật cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, giọng điệu nhẹ nhàng xoa dịu nỗi bất an của cô.
- Thôi nào, đừng căng thẳng như thế. Tôi sẽ không ăn thịt em đâu.
- À không, tôi chỉ là...có chút băn khoăn về câu nói vừa nãy của cậu mà thôi. - Thẩm Nhược Giai nhìn hắn, không bỏ sót chút chi tiết nào trên gương mặt hắn.
- Xin lỗi nếu câu nói đó làm em bối rối. Đó là do tôi thật sự rất vui vì gặp được em. - Sở Trí Tu ngại ngùng nói.
Bất kì cô gái nào khi nghe hắn nói vậy thì đều sẽ không biết phải làm sao. Nhưng trong lòng cô chỉ sinh ra một cảm giác quái dị chứ không phải ngượng ngùng.
- Sở thiếu gia, trước kia cậu không như thế với tôi. Đột nhiên cậu lại nhiệt tình vậy, tôi chịu không nổi. - Thẩm Nhược Giai không cười, giọng cô nghe như đang giễu.
- Vậy sao...- Sở Trí Tu chớp mắt.
Chợt hắn tiến lên phía trước, đến gần cô hơn. Bàn tay lạnh như băng của hắn nắm lấy tay cô. Hắn hơi cúi người, đặt một nụ hôn lên tay cô. Sở Trí Tu ngẩng đầu, thưởng thức vẻ sững sờ trên mặt cô.
- Nhược Giai, tôi luôn luôn dõi theo em. Tôi coi em là cứu rỗi của mình...
Giọng nói của hắn xen lẫn thứ tình cảm khó hiểu.
Có mong chờ?
Mong chờ điều gì?
Và cô cảm thấy sự lạnh lẽo lan từ bàn tay hắn đang cầm đến khắp cơ thể. Hệt như có con rắn trườn từ cánh tay rồi đến người, nó quấn chặt lấy cô, không cho cô cử động.
Cô thấy được bóng tối đằng sau thiếu niên, dưới chân hắn là máu và đầu lâu. Thẩm Nhược Giai lùi lại, rút tay về. Cảm giác rùng rợn vẫn còn đó.
Ngay vừa rồi, cô thấy được thứ gì vậy?
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống, xung quanh cô lạnh giá như đang ở hầm băng, trái tim đập rất nhanh, có một âm thanh đang gào thét nói cô chạy khỏi đây.
Chạy!
Chạy đi!
Cô muốn thoát khỏi đây nhưng bàn chân bị đóng đinh tại chỗ, hàng ngàn ý nghĩ xẹt qua trong đầu.
Cứu rỗi? Ý gì?
Sở Trí Tu muốn gì từ mình?
Trên người mình có thứ gì đáng để hắn cư xử vậy?
Là một trò đùa?
Không, không phải.
------------
Lời tác giả :
Hoang mang chứ ? Hihi.