Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Nhược Giai về nhà, quả nhiên ở phòng khách cô thấy một người đàn ông mặt lạnh ngồi ở sô pha.
Thẩm Tinh nghe thấy tiếng bước chân, anh xụ mặt nhìn Thẩm Nhược Giai bình tĩnh chuẩn bị lên lầu, hoàn toàn không nhìn anh.
- Nhược Giai. - Thẩm Tinh hít sâu bình ổn lại lửa giận trong lòng.
Vốn là tối nay anh sẽ không về nhưng mà anh không yên tâm để Nhược Giai ở nhà. Ai biết khi không có anh quản thì Nhược Giai có đi chơi cùng với đám bạn không đàng hoàng kia hay không?!
Quả nhiên trực giác của anh là đúng, Thẩm Tinh trở về nhà thì không thấy cô đâu, người hầu báo là tiểu thư đi chơi rồi.
- Hả? - Thẩm Nhược Giai nghe thấy anh gọi tên mình, cô dừng bước,vẻ mặt không kiên quay đầu lại.
Đại khái là lại nghe Thẩm Tinh một tràng giáo huấn.
Thẩm Nhược Giai trong lòng thở dài.
- Em ăn cơm chưa?
Nhưng ngoài dự đoán của Thẩm Nhược Giai, Thẩm Tinh chỉ quan tâm hỏi.
Thẩm Nhược Giai sửng sốt vài giây, sau đó trả lời.
- Chưa.
- Vậy ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây,anh đi hâm nóng đồ ăn. - Thẩm Tinh ôn hoà nói,rồi đứng dậy vào phòng bếp.
Vừa nãy Thẩm Tinh đã nghĩ kỹ rồi.
Hiện tại nên dùng phương thức ôn nhu hơn đến gần Nhược Giai, khi đến gần được em ấy thì chậm rãi uốn nắn lại tính cách Nhược Giai.
So với trước kia, không biết vì sao Thẩm Tinh đối với Nhược Giai càng cẩn thận hơn, rất sợ không chú ý chút là quan hệ giữa hai người tan vỡ.
-----------------------
Sáng hôm sau, trường Đông Hoa, lớp A, Thẩm Nhược Giai đeo tai nghe gục đầu xuống bàn ngủ, ở bên cạnh Lam Triết thỉnh thoảng quay sang nhìn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng Thẩm Nhược Giai không chịu được tầm mắt bên cạnh mà phải mở mắt.
- Làm sao? Cậu định nói gì?- Thẩm Nhược Giai cau mày hỏi.
Lam Triết giật mình, cậu gãi đầu rồi hỏi:
- Cậu với Tề Nguyên quen nhau hả? Hay từng gặp qua ở đâu?
- Chưa từng. Sao hỏi vậy? - Thẩm Nhược Giai khó hiểu.
- Thái độ của tên đó ngày hôm qua với cậu, rất ân cần, chăm sóc. - Lam Triết ngữ khí trầm trọng nói.
- Tôi cũng chẳng biết, chắc do mạch não của hắn khác với người thường, không cần quan tâm.- Thẩm Nhược Giai một bộ không để ý.
Hắn chắc sẽ không coi trọng tới vị tiểu thư "cao ngạo, ngu ngốc" như cô. Chắc thế...
Kỳ thực trong lòng cô cũng hoang mang không kém.
- Không, tôi thấy...- Lam Triết nói tới đây thì nghẹn lời, chẳng lẽ cậu nói " Nhược Giai à, tôi thấy cậu đã bị tên điên dõi theo rồi. Đi đường bình an nhé"
Lam Triết buồn bực cầm điện thoại, Thẩm Nhược Giai tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Vài phút sau, Thẩm Nhược Giai cảm thấy một bàn tay lay mình.
- Lại sao nữa? - Cô mở mắt.
- An Vũ Phong là người mà gia đình cậu nhận nuôi nhỉ. Cậu ta đang bị bắt nạt ở sân bóng rổ, trông thật thảm .Có người quay video gửi vào trong nhóm lớp.
Nói rồi Lam Triết giơ điện thoại lên,trong video An Vũ Phong chật vật bị bóng rổ ném vào người.
Thẩm Nhược Giai đứng dậy đi ra khỏi lớp.
- Chờ tớ với! - Đằng sau là Lam Triết vội vàng hô.
---------------------------
- Thật vô dụng, như vậy mà cũng ngã sao? - Một nam sinh châm chọc nhìn An Vũ Phong ngã trên mặt đất.
Người xung quanh mang thái độ xem kịch vui nhìn.
An Vũ Phong đôi mắt lạnh lẽo, cậu cảm thấy đau đớn truyền từ cẳng chân, hiện tại đứng lên có chút khó khăn.
- Chậc, xem ra ở đây thật náo nhiệt.
Một giọng nói vang lên, An Vũ Phong vội ngẩng đầu, cậu thấy Thẩm Nhược Giai ở đó, thiếu nữ đứng ở đấy vô cùng loá mắt.
An Vũ Phong vốn vẻ mặt bình tĩnh nhưng khi Thẩm Nhược Giai xuất hiện, vẻ mặt cậu thay đổi, cậu cúi đầu, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Lại nữa, mỗi lần cậu chật vật thì đều bị cô ta thấy.
Thẩm Nhược Giai nhìn tên nam sinh bắt nạt An Vũ Phong, cô biết hắn, tên Hùng Cường. Mặc dù cô ở trường Đông Hoa hầu hết không ai dám chọc nhưng mà vẫn còn những người có gia thế không kém nhà họ Thẩm hay là đám chó săn của Thẩm Trạch Dương.
Tên Hùng Cường này là một trong chó săn của Thẩm Trạch Dương. Có lẽ là do cô tỏ ý bảo vệ An Vũ Phong, hầu như mọi người sẽ không bắt nạt cậu ta nhưng cũng vì thế mà rước tai hoạ cho cậu ta. Ở trường ai cũng biết quan hệ giữa cô và Thẩm Trạch Dương là vô cùng tồi tệ. Đám đi theo Thẩm Trạch Dương vì lấy lòng thằng em cô nên sẽ nhằm vào cô. Mà "người cô bảo vệ" là đối tượng tốt nhất bị nhắm vào.
Cô vừa tỏ thái độ bảo hộ An Vũ Phong, thì ngay lập tức cậu ta bị bắt nạt, đây là muốn chọc tức cô.
- Thẩm Nhược Giai? Cô đến vì tên này hả? - Hùng Cường tay chỉ vào cậu.
An Vũ Phong ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng mắt cậu.
- Không, tôi chỉ tới đây đánh "chó" mà thôi. - Thẩm Nhược Giai tươi cười.
Hùng Cường còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bụng mình đau đớn, cậu ta thống khổ ôm bụng ngã xuống đất.
- Tôi mới chỉ đá nhẹ thôi, mới thế mà đã ngã rồi sao? - Thẩm Nhược Giai cười giễu cợt, ngồi xuống nhìn cậu ta.
Hùng Cường phẫn nộ ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng muốn mắng gì đó.
Thẩm Nhược Giai sao có thể cho cậu ta cơ hội nói, cô giơ tay tát.
Bốp!
Hùng Cường cả người sững sờ, mặt đau rát.
- Nhớ kỹ, lần sau gặp tôi thì cút đi.
Thẩm Nhược Giai đứng dậy đi về phía An Vũ Phong, thiếu niên ngẩng đầu ánh mắt lạnh băng đề phòng nhìn cô.
Thẩm Nhược Giai thấy cậu ta như vậy, trong lòng cô có chút khó chịu, cô cười lạnh, hơi cong lưng, bế lên An Vũ Phong, còn kiểu ôm công chúa.
An Vũ Phong bỗng nhiên cảm giác mình lơ lửng, cậu sợ hết hồn,cuống quýt ôm lấy cổ của Thẩm Nhược Giai, chợt cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của cô. An Vũ Phong xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn cô.
- Bỏ tôi xuống. - An Vũ Phong nghiến răng nói.
- Im miệng. - Thẩm Nhược Giai giọng nói lộ ra một loại cường thế, không cho cự tuyệt.
An Vũ Phong mím môi, bởi vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng.
Cô ta...thật ác liệt!
Mọi người ở đây đã tròn mắt nhìn, có thiếu nữ hai má đỏ ửng, vẻ mặt kích động nhìn hình ảnh "lãng mạn" này. Nếu không phải ngại quyền uy của Thẩm Nhược Giai, bọn họ đã kích động thét chói tai.
"Aaaaaa, chị Giai ngầu quá! "
"Cặp đôi này ngọt quá!"
" Mỹ thiếu niên yếu đuối x thiếu nữ bá đạo. "
Lam Triết nhìn bóng lưng Thẩm Nhược Giai đi xa, vẻ mặt suy tư.
Cậu hình như hóng được một chuyện hay ho. Nhược Giai với An Vũ Phong có lẽ nào...
Giữa hai người có gian tình?
Thẩm Nhược Giai bế An Vũ Phong cả đoạn đường không ai nói chuyện.An Vũ Phong nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, cậu không tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác.
An Vũ Phong thấy Thẩm Nhược Giai cư nhiên đưa cậu tới phòng y tế, sau đó để cậu xuống giường. Cậu còn từ động tác cô ta cảm nhận được cẩn thận ?
Trong lòng cậu hoảng hốt, vì sao lại đột nhiên tốt với cậu?
Thẩm Nhược Giai nhìn cũng không nhìn cậu ta, trực tiếp quay đầu bước ra khỏi phòng.
An Vũ Phong mím môi, thấy cô hoàn toàn không để ý cậu cứ thế mà đi, trong lòng có chút khó chịu và...mất mát?
An Vũ Phong bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.
-------------------------
- Anh Dương, em không có làm sai gì mà! - Hùng Cường hoảng sợ nói, cậu che mặt bị đánh đến tê dại của mình, khoé miệng đã rách ra, máu chảy xuống cằm, đôi mắt sợ hãi nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.
Nhưng mặc cho cậu cầu xin thế nào,bụng vẫn bị trúng một cú đá. Hùng Cường đau tới ôm bụng quỳ rạp xuống đất, Thẩm Trạch Dương chân đạp ở trên đầu cậu, tàn nhẫn mà đè ép xuống.
Hùng Cường thân thể cao to hơn Thẩm Trạch Dương nhưng lại không dám phản kháng chỉ có thể run cầm cập, thống khổ rên rỉ.
Những nam sinh khác có chút sợ cúi đầu, bọn họ toát mồ hôi lạnh không ngừng.
- Không sai, hả? - Thẩm Trạch Dương cười,thanh âm cậu vô cùng dễ nghe.
Nhưng người ở đây không dám thở mạnh.
- Em xin lỗi, em sai rồi! - Giọng Hùng Cường run rẩy.
- Sai ở đâu? - Thẩm Trạch Dương lòng từ bi mà chân không dẫm đầu Hùng Cường nữa.
- Sai ở...- Hùng Cường vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình sai chỗ nào. Rõ ràng cậu vừa nhằm vào Thẩm Nhược Giai, anh Dương chắc hẳn là vui vẻ chứ.
- Sao? Sai chỗ nào?
Thẩm Trạch Dương hỏi lại, giọng cậu như quỷ đòi mạng làm sắc mặt Hùng Cường trắng bệch.
Thẩm Trạch Dương thấy vậy, hừ một tiếng, ghét bỏ đá Hùng Cường.
- Từ hôm nay, không có ai được phép nhằm vào Thẩm Nhược Giai.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhưng khi ánh mắt âm lệ của thiếu niên nhìn qua, họ vội cúi đầu.
- Vâng!
Thiếu niên cười híp mắt, tươi cười khiến người không rét mà run.
-----------------------
giờ tối, nhà họ Thẩm, Thẩm Nhược Giai vừa ra khỏi phòng định xuống ăn cơm thì mở cửa thấy một người dựa lưng vào tường.
Thẩm Trạch Dương nghe tiếng cửa mở,cậu nghiêng đầu, mắt phượng xinh đẹp nhìn cô, giọng nhu hoà gọi :
- Chị.
Thẩm Nhược Giai : ...?
- Đứng đây làm gì? -Cô khó hiểu nhìn cậu.
- Chờ chị để cùng em xuống dưới ăn cơm. - Thiếu niên tươi cười ngoan ngoãn.
Nhưng Thẩm Nhược Giai chỉ cảm thấy rợn tóc gáy. Cô xuống tầng dưới,không thèm để ý tên thần kinh nào đó.
Thẩm Trạch Dương nhìn theo thân ảnh cô, mắt phượng loé lên vẻ nguy hiểm.
- Chị chú ý An Vũ Phong mà lại không chú ý em sao?
Tôi ưu tú hơn tên đó nhiều mà.