"Vậy cuối cùng tôi cần làm gì?"
Lãnh Tuyệt không thèm để ý tới giọng điệu bất hảo của Phong Thương, hắn vẫn hỏi một cách bất cần.
"Rất dễ dàng, chỉ cần anh hợp tác với tôi, một mẻ tóm gọn hang ổ của Lãnh Phi là được. Đến lúc đó, anh "chăm sóc em trai thân yêu" thế nào là chuyện của anh, tôi đưa người đi là chuyện của tôi. Cả hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, okay?"
Phong Thương không hổ danh là con trai của Phong Ngôn, xảo quyệt như người cha của hắn, hắn xem việc cứu người cũng như một hợp đồng giao dịch mà cả hai bên đều có lợi, nhưng cũng hết sức cam go.
Có ai biết được, trong lúc Lãnh Tuyệt xử lí Lãnh Phi thì Phong Thương sẽ thừa cơ kiếm chác chút gì đó?
Hay đến phút cuối, Lãnh Tuyệt trở mặt bắt cả người lẫn Lãnh Phi đi làm con tin, lúc đó Phong Thương vì an nguy của Thánh Y chỉ có con đường đầu hàng.
Mà đầu hàng, là tương đương với cái chết, chẳng những vậy còn trở thành cái gai bị người người phỉ báng khi mất mạng vì một nữ nhân, gây ô nhục cho Phong Gia.
Vậy nên khi quyết định có chấp nhận kế hoạch này hay không là cả một vấn đề to lớn. Điều này khiến Lãnh Tuyệt cau chặt mày, trên mặt đã rút hết vẻ bỡn cợt, hắn nhìn chằm chằm vào Phong Thương.
Mà Phong Thương cũng không yếu thế, hắn cũng đấu mắt cùng Lãnh Tuyệt, chỉ là đôi tay dưới bàn đã nắm chặt lại tỏ rõ sự lo lắng, mất kiên nhẫn của hắn.
Cuối cùng, nụ cười nửa giả nửa thật lại một lần nữa hiện hữu trên môi của Lãnh Tuyệt, hắn chậm rãi phun ra bốn từ:
"Đàm phán thành công"
Câu nói này làm nhiệt độ trong phòng dịu đi đáng kể, đồng thời Phong Thương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy hy vọng cứu được Thánh Y ngày càng to lớn, với năng lực của Phong Thương không phải là không cứu được cô nhưng làm vậy rất nguy hiểm vì không thể đảm bảo rằng Lãnh Tuyệt sẽ không giúp đỡ em trai của hắn. Nên hiện tại Phong Thương mới đàm phán trước với Lãnh Tuyệt để có thể an tâm phần nào đó, còn lại tất nhiên điều động tất cả nhân lực thực hiện kế hoạch rồi.
Lãnh Tuyệt là một con hồ ly thông minh, hắn chắc chắc chỉ biết đến lợi ích, sẽ không vì cái gọi là "anh em trong nhà" mà không hợp tác với Phong Thương để lật đổ em trai hắn.
Như vậy, một giao dịch đã được đàm phán trong âm thầm giữa hai nam chính, mà người được cứu lại là một nữ phụ...
…
Sau khi Phong Thương rời khỏi, Lãnh Tuyệt mới cho gọi Ảnh - thuộc hạ thân tín của hắn đến.
Ảnh quỳ trước mặt Lãnh Tuyệt, bắt đầu báo cáo kết quả đã điều tra.
"Chủ nhân, hôm đó ở nhà hàng Moment quả thật có người họ Lạc cùng đến đó ăn uống, nhưng là đến hai người. Một người là Lạc Thánh Y, người còn lại là Lạc Du, cả hai là đại tiểu thư và nhị tiểu thư của Lạc Gia. Ngoài ra không có bất kỳ ai tên Lạc Song"
"Hửm?"
Lãnh Tuyệt nhướng mày, bảo Ảnh nói tiếp.
"Khi điều tra địa chỉ theo phiếu thông tin thì lại dẫn đến địa chỉ dinh thự của Lạc Gia. Ta có thể suy ra một trong hai tiểu thư họ Lạc đã cố tình điền sai tên để đánh lừa ngài..."
"Ngừng"
Lãnh Tuyệt phát ra âm thanh âm lãnh.
Lừa? Hắn mà lại bị lừa?
Hừ, giọng nói đó, bóng lưng đó vẫn còn in sâu trong tâm trí khiến hắn không thể nào quên được, giống y như đúc của Song nhi.
Hơn nữa hành tung của hắn hết sức bí mật, Lạc Gia sao có thể biết được mà gài bẫy?
Hắn không tin một trong hai tiểu thư của Lạc Gia là cố tình lừa hắn, nhưng họ cũng có ý lừa một kẻ khác...
"Vậy hai tiểu thư của Lạc Gia hiện giờ đang ở đâu?"
"Thưa chủ nhân, đại tiểu thư Lạc Thánh Y vào tuần trước đã bị mất tích trong một trận huyết sát tàn bạo, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích. Còn nhị tiểu thư Lạc Du hiện đang du lịch cùng Hàn Gia Hàn Triệt tại Nhật Bản"
"Vậy à... "
"Chủ nhân, có cần điều tra về nữ nhân mà Phong Thương muốn cứu không?"
"Không cần, dù sao cũng chỉ là vật hy sinh trong trận chiến đẫm máu của cao tầng đất nước này, không cần quan tâm làm gì"
"Vâng"
Lãnh Tuyệt phất tay cho Ảnh lui ra rồi tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại.
Song nhi, Lạc Thánh Y hay Lạc Du, đâu mới là em đây?
…
"Ưm... "
Thánh Y chợt mở mắt, đôi con ngươi lộ vẻ mờ mịt.
"Tỉnh rồi?"
Theo hướng âm thâm phát ra, cô chuyển mắt nhìn thấy Lãnh Phi đang ngồi ở đầu giường, tay hắn đang vuốt tóc cô vén ra sau tai.
Thánh Y theo bản năng muốn lùi ra phía sau nhưng cơ thể lại đau nhức dữ dội, nhất là ở hạ thân, nhất thời, những hình ảnh điên cuồng tối qua lại ùa về trong đầu...
"Trong người em không khỏe, đừng nên cử động nhiều"
Lãnh Phi vươn tay ý muốn kéo chăn đắp lên người cô nhưng cô lại gạt tay hắn sang một bên. Lãnh Phi ngẩn người nhìn cô, còn Thánh Y lại nhìn hắn bằng một ánh mắt không thể tin được, có căm ghét, có phẫn hận...
Cô không ngờ, hắn lại giở thủ đoạn đê hèn tới mức này. Cô không biết nói thế nào, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn chỉ có thể phát ra âm thanh "ú, ớ" không có ý nghĩa, còn trái tim thì lại đau như cắt.
Từ khi xuyên đến nay, cô biến thành cái dạng gì thế này...?
Từ Duật Ca rồi đến Lãnh Phi, không phải chẳng khác loại ấy là bao sao?
Chợt nghĩ đến Lãnh Tuyệt, cô đã dơ bẩn thế này, chẳng phải nếu có thể quay trở lại thế giới cũ thì cũng không xứng với hắn đúng không?
Khi xưa không xứng, bây giờ lại càng không.
Ánh mắt Thánh Y nhìn Lãnh Phi càng thêm thù hận, cô chợt vùng khỏi giường. Mặc cho thân thể đau nhức đến tận cùng, dù sao nỗi đau thể xác làm sao có thể sánh bằng với nỗi đau tinh thần được.
"Cộp"
Đầu Thánh Y đập vào tường thật mạnh ngay khi Lãnh Phi chưa kịp phản ứng, máu từ trán bắt đầu chảy ra nhiều, lăn dài xuống mặt. Còn cô đã ngất xỉu trên sàn sau cú va đập.
Lãnh Phi bàng hoàng chạy thật nhanh về phía cô, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Y... Y... Không sao... Anh xin lỗi mà... Y... "
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương :))
P/s: Ây da lâu rồi mới có chương mới, sắp tới ngược rồi đây:
-Gray-