Nữ Phụ Truyền Kỳ

chương 33: tâm ý của anh tôi không cần (10k vote)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một bên là nữ thần thánh thiện trong sáng, một bên là nhân vật phong vân nhất học viện Vân Khải hiện tại, hai người đứng cạnh nhau trò chuyện thật khiến người khác chói mắt không thôi!

Thật xứng với câu "kẻ tám lạng, người nửa cân" a.

"Mình có thể gọi cậu là Song Song không?"

Lạc Du bày ra bộ mặt dễ thương nhằm tiếp cận ai đó.

"Ngược lại bạn có thể gọi mình là Du Du cũng được."

Lại là tuyệt chiêu này, Thánh Y thầm khinh bỉ chiêu trò làm quen rẻ tiền này của nữ chủ, nếu cô nhớ không lầm thì trò này Lạc Du đều sử dụng với bất kỳ nam chủ nào trong truyện và ngay cả nam phụ cũng được "hưởng" sự làm nũng nhàm chán đó. Nhưng các nam chủ lại không thấy chán mà càng muốn độc chiếm Lạc Du hơn nữa, bọn họ càng ghen khi cô ta sử dụng trò đó với người khác dù là nam hay nữ.

Đúng là bàn tay vàng có khác! Nữ chủ dù có làm sai thì vẫn có hàng ngàn hàng vạn lý do bao che thôi mà.

Bây giờ chính mình được "hưởng" vinh dự đó, Thánh Y không biết nên vui hay buồn đây?

"Được."

Lạc Du, cô muốn diễn cảnh "bạn bè tốt" thì tôi đây sẽ bồi cô tới cùng!

"Vậy Song Song, cậu đang mua thức ăn cho ai vậy?"

Không biết phải nói Lạc Du ngu ngốc hay thông minh nữa. Nếu là người bình thường nghe cô ta hỏi như vậy thì sẽ nghĩ là cô ta ngây thơ quan tâm bạn bè nhưng với một người ôm cả kịch tình xuyên đến như Thánh Y thì liền hiểu ngay Lạc Du có ý gì.

Thánh Y hiện giờ đang là thành viên của S.C, người có thể khiến cô tự thân phục vụ chỉ có bản thân cô hoặc một thành viên khác. Nhưng hiện tại trông Thánh Y rất khỏe mạnh trong khi lúc nãy cô đã bảo với đầu bếp lấy thức ăn cho người bệnh, suy ra đáp án chỉ có thể là mua cho một thành viên đang bệnh khác của S.C mà thôi.

Hàm ý trong câu nói của Lạc Du tất nhiên là muốn hỏi đến thành viên kia của S.C, ý muốn biết thêm thông tin từ Thánh Y để thực hiện kế hoạch cho tương lai tươi sáng của cô ta.

Nữ chủ quả nhiên cao minh!

Thánh Y tuy hiểu nhưng lại không biết ý đồ của Lạc Du nên cô vẫn lựa chọn nói ra, dù sao tin tên Bạch Hàn Vũ đó nằm liệt giường cũng không có gì to tát, ít ra cô cũng có chút vui khi chuyện xấu của tên đó truyền ra ngoài.

"Là mua cho một người bạn cùng lớp."

"Là thành viên của S.C sao?"

Nữ chủ chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh tiếp tục hỏi thăm.

"... Ừ."

Không biết não của nữ chủ có bị úng nước hay không? Cô bảo mình học ở S.C, cô bảo mình mua đồ cho bạn cùng lớp, vậy mà nữ chủ lại hỏi một câu hết sức tàn phá trí tuệ như vậy.

"Bạn ấy bệnh gì vậy? Có nặng không?"

"Tên đó là bị người khác đánh, không nặng lắm đâu."

Giọng nói của Thánh Y tuy không lớn nhưng lúc này cả nhà ăn đang im phăng phắc, tất nhiên ai cũng nghe rõ từng từ mà cô nói.

Lạc Du cùng mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Ở đây ai cũng biết S.C là lực lượng đáng sợ như thế nào, từng thành viên đều là tinh anh trong tinh anh được tuyển chọn kĩ lưỡng nhất và đặc biệt là đều có gia thế hùng hậu phía sau họ. Những truyền thuyết về S.C họ đều biết không sót chi tiết nào, S.C đã mang lại danh dự to lớn cho thành phố A này, mặc dù không thấy tận mắt nhưng họ vẫn cảm thấy máu huyết sôi trào thông qua lời kể qua từng thế hệ...

Có thể nói tại học viện Vân Khải này, S.C chính là trời, mỗi thành viên của S.C chính là vua!

Vậy mà bây giờ, một trong những vị vua đã bị ai đó đánh?

Mỗi thành viên như tường thành bất khả chiến bại sao có thể bị đánh đến nỗi không thể đi mua thức ăn mà phải nhờ đến người khác?

Mọi người không ai biết mình đã suy nghĩ quá xa rồi, Bạch Hàn Vũ không đi mua thức ăn là vì cậu ta lười, còn Thánh Y đi mua là vì cô muốn tạ lỗi thôi!

Sau vài giây bàng hoàng, Lạc Du đã lấy lại vẻ bình tĩnh và từ trong mắt mọi người xung quanh, cô ta nhìn thấy sự thắc mắc nhưng không dám bước lên hỏi của bọn họ.

Thật yếu kém!

Trong hoàn cảnh này, nữ thần đứng ra hỏi không phải sẽ tốt sao? Một công đôi việc, vừa lấy được thông tin từ "Song Song", vừa được mọi người cảm kích!

Nghĩ vậy, Lạc Du liền "nhập vai" ngay tức khắc.

"Song Song, ai mà to gan lại dám đụng đến thành viên của S.C vậy?"

"Là tôi."

Âm thanh vang vọng khắp nhà ăn.

Thánh Y tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt hoảng hốt của tất cả mọi người, đúng là thú vị thật!

Cô cầm lấy thức ăn dành cho Bạch Hàn Vũ đã được chuẩn bị xong rồi xoay gót bước đi.

"Đi trước, tạm biệt."

Trận thứ nhất, Thánh Y chiếm thế thượng phong so với Lạc Du.

Khi gần đến phòng y tế của S.C, Thánh Y lại gặp được trợ lý của Phong Thương, trên tay hắn còn cầm theo một carmen loại vừa, dường như đã đứng đợi cô khá lâu.

"Xin chào Lạc tiểu thư."

"Ân, có chuyện gì sao?"

"Chẳng qua là cậu chủ nhà chúng tôi sợ cô ăn thức ăn ở học viện sẽ không quen nên đã chu đáo chuẩn bị một phần cho tiểu thư dùng."

Viên quản lý thầm lau mồ hôi, đây là công sức suốt bốn giờ đồng hồ của cậu chủ, hi vọng Lạc tiểu thư sẽ hiểu được mà nhận lấy.

"Vậy sao, anh vất vả rồi."

Sau đó rất tự nhiên nhận lấy carmen trên tay quản lý.

Viên quản lý có chút bất ngờ, mọi việc dễ dàng hơn hắn nghĩ nhiều a..

Sau khi vị quản lý ra về, Thánh Y vẫn tiếp tục sải bước đến phòng y tế của Dark, chỉ là trên tay cô đã thiếu đi carmen của Phong Thương lúc nãy.

Tại một thùng rác gần đó, chiếc carmen tinh xảo đã yên vị ngay trong đó, vùi lấp đi bao công sức của Phong Thương.

Trên hành lang, âm thanh gót giày va chạm với sàn nhà vẫn vang lên đều đặn chứng tỏ người nào đó vẫn rất bình tĩnh, lòng không gợn sóng.

Chuẩn bị sao?

Phong Thương...

Tâm ý của anh tôi chính là không cần!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết chương :))

Truyện Chữ Hay