Trên sàn bóng rổ, các thành viên S.C chia làm hai đội.
Đội một gồm Trịnh Lân, Tề Lỗi, Trác Phàm, Cố Huân và Cố Hi.
Đội hai gồm Thánh Y, Lăng Hạ Nhi, Mặc Phi Vân, Cung Khúc và Bạch Hàn Vũ.
"Này Hạ Nhi, nếu có thua thì cũng đừng dụng độc lên người tôi đó"
Bạch Hàn Vũ vẫn chưa tin Lăng Hạ Nhi sẽ thắng nên cậu cố ý nhắc lại lần nữa và...
Cốp!!
"Ai ui!!"
"Cấm cậu ăn nói xui xẻo, nếu cậu còn dám nói lại lần nữa thì dù có thắng tôi cũng không bỏ qua cho cậu."
Lăng Hạ Nhi rất "yêu thương" dặn dò Bạch Hàn Vũ trong khi cậu đang ôm đầu ngồi trong góc vẽ vòng tròn.
Bạch Hàn Vũ cậu chính là không sợ trời, không sợ đất nhưng trong lòng cậu còn có hai người còn đáng sợ hơn trời đất, đó chính là Lam Khuynh và Lăng Hạ Nhi.
Một người âm thầm chỉnh cậu, người còn lại là quang minh chính đại chỉnh cậu. Thật khổ mà!!
Mọi người đều tỏ vẻ đây là chuyện xảy ra thường ngày. Thánh Y cũng hiểu, một Bạch Hàn Vũ chưa hiểu hết sự đời và một Quỷ Bà Bà tu luyện ngàn năm thì phần thắng thuộc về ai chắc không suy nghĩ cũng biết được.
"OK, trận đấu... Bắt đầu!"
...
Một lát sau.
Kết quả, đúng như Lăng Hạ Nhi đã nói trước đó, đội Trịnh Lân thua.
"Không thể tin được"
Tề Lỗi nhìn Thánh Y bằng ánh mắt cực kì sùng bái, hắn là khâm phục từ chân tâm. Dù thể lực và chiều cao của nam và nữ khác nhau nhưng Thánh Y vẫn thắng được bọn họ, điều đó thể hiện tài năng của cô rõ rệt.
Những người khác dù không biểu lộ ra như Tề Lỗi nhưng cũng thông qua ánh mắt mà thấy được, họ là thua tâm phục khẩu phục. Còn về phía đội thắng tất nhiên càng vui hơn, Bạch Hàn Vũ cũng phá lệ cười với Thánh Y một lần.
"Được rồi, đội chúng tôi thua nên sẽ đãi mọi người một bữa, thế nào?"
"Hảo, quyết định như vậy đi"
Mọi người cùng đồng nhất ý kiến và tất nhiên, để làm điều đó thì phải...trốn học!
Sau một hồi chơi mệt mỏi, Thánh Y định sẽ thay đồ rồi mới đi với mọi người nhưng không ngờ vừa quay đầu đã chạm ngay Mặc Phi Vân.
"A"
Cảm giác lạnh ở má phải làm cô giật mình nhưng kịp phát hiện ra đó chỉ là lon nước ngọt, cô khó hiểu nhìn Mặc Phi Vân.
"Cho cậu."
Chạm phải ánh mắt khó hiểu của Thánh Y, hắn liền trả lời.
"Cảm ơn, tôi sẽ mời cậu lon khác."
"Không cần đâu."
"Đừng ngại, mình là bạn mà."
Bạn sao? Trong đầu Mặc Phi Vân cứ quanh quẩn lời nói của Thánh Y.
"Được rồi, đi thôi, mọi người đang đợi đó."
Lời nói của cô nhanh chóng kéo Mặc Phi Vân trở lại thế giới thật.
"Ừm"
Hai người một hỏi một đáp, không khí hài hòa tươi đẹp.
Xa xa..
"Này, đừng chen lấn chứ!"
"Xụyt, các cậu im lặng đi, bị phát hiện bây giờ"
"Biết rồi, biết rồi"
"Lớp chúng ta sắp có hỉ sự rồi đây"
"Không ngờ tên Mặc Phi Vân đó lại chớp thời cơ nhanh như vậy"
"Chậc chậc, chỉ mới gặp chưa được một ngày kà đã... Giới trẻ bây giờ thật là..."
"Ôi, hỏi thế gian tình là gì?"
...
"Mọi người làm gì lâu quá vậy?"
Thánh Y khó hiểu, rõ ràng cô và Mặc Phi Vân ra cuối cùng nhưng lại là người đến sớm nhất. Vậy mọi người đi đâu?
"Tiểu Y à, không có gì đâu, chỉ là Lỗi Lỗi chuẩn bị hơi lâu nên mọi người chờ cậu ta thôi mà."
Lăng Hạ Nhi nhanh nhảu trả lời, nếu để tên Tề Lỗi nói trước thì sẽ bại lộ hết, sao có thể để tiểu Y biết được mọi người là vì nghe trộm Thánh Y và Mặc Phi Vân nên mới đến trễ?
Nhưng người tính không bằng trời tính, Tề Lỗi mặc dù không nói trước nhưng hắn cũng có thể trả lời sau mà.
"A! Đâu có, rõ ràng là chúng ta đi..."
May mắn hắn chưa kịp nói hết nội dung chính thì đã bị đánh hội đồng bởi đồng bọn cùng nghe trộm của mình.
Lăng Hạ Nhi nhìn Tề Lỗi thở dài, quả nhiên người xưa nói đúng:
[Không sợ kẻ thù mạnh như thần, chỉ sợ đồng bọn ngu như heo.]
Chí lý! Chí lý!
Sau đó Lăng Hạ Nhi cũng nhanh chóng đem Thánh Y đang ngơ ngác ra khỏi hiện trường, ở lại chỉ thêm phiền toái thôi.
Còn lại Mặc Phi Vân ở đó đầy suy ngẫm, hắn dường như đã hiểu gì đó...
Chỉ tiếc cho Tề Lỗi ngốc nghếch, cái miệng hại cái thân..
...
Đợi Thánh Y ăn uống xong và về nhà thì đã gần mười hai giờ khuya. Bọn Trịnh Lân vừa đãi vì thua trận bóng rổ và cũng vì chào đón cô - thành viên thứ mười một của S.C.
Tiểu di còn muốn cô ở lại chơi thêm nhưng bọn họ ai nấy đều đã ngà say, uống nữa chắc không biết đâu là đường về. Tửu lượng của Thánh Y cũng không thấp nên bị từ người này đến người kia mời uống mà cũng chỉ đỏ mặt, không có hành động quá khích nào khác chứng tỏ cô vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng vừa vào nhà, Thánh Y chưa kịp bật đèn thì đã bị một vòng tay hữu lực kéo lấy đè lên cánh cửa gỗ làm cô nhíu mày.
Ai?
Không kịp suy nghĩ, môi đã bị chiếm lấy, điên cuồng cắn nuốt như muốn tàn phá tất cả.
"A!"
Người đó bỗng nhiên buông Thánh Y ra.
"Em dám cắn tôi?"
Cô không trả lời, vươn tay bật công tắc đèn gần đó. Đèn sáng bất ngờ làm Thánh Y phải nheo mắt nhưng cô vẫn nhìn thấy được, người vừa cường hôn mình là...
Phong Thương!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương :))
-Gray-