Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó đã trôi qua một tuần, vừa đúng thời hạn Thánh Y đến học viện Vân Khải thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sáng sớm, khi ánh dương vừa ló dạng không lâu, những giọt sương trên lá còn chưa kịp hòa tan cùng thiên nhiên thì Thánh Y đã thức dậy. Cô có chút chờ mong khi đến học viện, vì dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô vẫn chưa từng đến trường học một cách công khai như vậy.
Bản thân là một sát thủ giết người, kiếp trước Thánh Y luôn bị huấn luyện và nuôi dạy dưới lòng đất, một nơi quanh năm suốt tháng không có ánh mặt trời soi rọi mà chỉ có không gian tĩnh mịch được thắp lên nhờ ánh sáng le lói của những ngọn nến yếu ớt.
Kiếp này thì lại được dạy bảo như một tiểu thư khuê các không dám ra ngoài gặp mặt người lạ nên cũng chỉ đành bỏ lỡ ham muốn đến học viện như người bình thường.
...
Đồng phục của học viện Vân Khải ngoại trừ vest, váy xếp và caravat là màu xám thì chỉ có áo sơ mi là màu trắng và giày tự do.
Thánh Y đứng trước gương chỉnh sửa trang phục của mình, dung nhan đã sớm khuynh thành bây giờ lại càng thêm năng động, tràn đầy sức trẻ.
Chuẩn bị xong tất cả, cô liền xuất phát đến học viện.
...
Đúng là tận mắt nhìn thấy thì đúng sự thật. Mọi người thường hay nói học viện Vân Khải rộng lớn nhất thành phố nhưng cô chưa tin lắm, ở đây có biết bao công ty, biệt thự, điển hình là Lạc Gia, rộng lớn đến mức dùng cả một ngày không biết đã đi hết chưa. Chẳng lẽ những nơi đó đều nhỏ hơn một học viện? Cô không tin!
Nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã bị đánh sập hoàn tòan. Học viện Vân Khải phải nói lần ngoài sức tưởng tượng của cô, nó quả thật là rộng hơn cả Lạc Gia.
Cả học viện phân làm ba khu: A, B và C.
Khu A là để dành cho việc giảng dạy gồm ba cấp một, hai và ba. Được trang bị những dụng cụ dạy học tiên tiến nhất, giáo viên toàn là những giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng trong ngành. Đãi ngộ này chắc chỉ có ở học viện Vân Khải mà thôi.
Khu B là nơi nghỉ ngơi và ăn trưa của các học viên sau những giờ học căng thẳng. Thức ăn luôn được nấu bởi đầu bếp của nhà hàng năm sao danh tiếng, thông thạo cả món Trung lẫn món Âu đầy dinh dưỡng, bảo đảm an tòan sức khỏe cho các học viên.
Cuối cùng là khu C, một phần ở đó dành cho giáo viên và hội đồng của học viện. Phần còn lại là sân bóng rổ, bóng đá, cầu lông..và hội trường khi hợp báo việc quan trọng nào đó.
Sân sau của học viện chính là một khu rừng thu nhỏ, tràn ngập cây xanh và không khí trong lành, còn có cả suối nước nóng. Nhưng nơi tuyệt vời như thế đâu phải ai cũng vào được, ngoại trừ những thành phần được đặc cách.
Nói đến đây không thể không nói đến sự phân chia cấp bậc của học viện. Quý tộc và dân thường tất nhiên không thể sống chung cùng một địa vị, đó là chuyện luôn xảy ra từ xưa đến nay.
Quý tộc ở đây chính là chỉ những thành phần tiểu thư, công tử của giới thượng lưu hay người thừa kế của một tập đoàn nào đó nằm trong top . Cũng có thể là do thân phận "con ông cháu cha" nên bọn họ được xếp vào cấp Diamond, hưởng những đãi ngộ cao hơn người khác.
Những học sinh giỏi có gia thế khá giả thì xếp vào hàng Ruby.
Những học sinh khá có gia thế tàm tạm thì xếp vào hàng Gold.
Còn dân thường ở đây chính là chỉ những học viên không có quyền thế, vào học viện bằng học bổng nên được xếp vào cấp Silver, đãi ngộ ít nhất trong các cấp bậc, chuyện bị khinh thường, chà đạp luôn xảy ra như cơm bữa đối với những học viên này.
Còn một thành phần nữa rất nổi tiếng ở học viện Vân Khải, được tất cả các học viên yêu mến và hâm mộ, đó là S.C - Special Class.
Họ là một lớp học đặc biệt xuất sắc và có gia thế hiển hách nhất trường. Thông thường khi mọi học viên đăng ký vào học ở học viện Vân Khải thì đều phải làm qua một bài kiểm tra trắc nghiệm trí thông minh, sau đó nhà trường sẽ chọn ra mười hai người có số điểm nằm trong thang điểm đến điểm.
Bất kể bạn thực sự suy nghĩ hay sử dụng "đánh lụi thần công", bất kể bạn giàu có hay nghèo khổ, chỉ cần ứng với thang điểm trên thì bạn sẽ được chọn để học viện bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng đề thi này sinh ra là để lựa hạc trong bầy gà, nên đa số mọi người đều không đạt tiêu chuẩn để bồi dưỡng, khi đó mới thấy được mười hai người của Special Class thông minh và may mắn cỡ nào.
Khi nằm trong mười hai người trọng tâm của học viện, bạn sẽ được hưởng mọi đãi ngộ tốt nhất, chịu nền giáo dục đỉnh nhất, có thể nói là tương lai rộng mở ngay phía trước. Đặc biệt là học viên có hoàn cảnh khó khăn lại càng tha thiết hơn, đó chính là cơ hội đổi đời đối với bọn họ.
Nhưng qua thời gian từng thế hệ học viên, mười hai người kia đa số đều là tiểu thư công tử, thường dân ngày càng thưa thớt dần và sau đó là biến mất, đến nay mười người của Special Class đều nằm trong top các đại gia tộc lớn, có thể thấy các gia tộc đó đang ngày càng cố gắng đào tạo nhân tài để tranh đấu lẫn nhau, bất phân thắng bại.
Lại nhìn thoáng qua áo vest chưa có huy hiệu cấp bậc của mình, Thánh Y khẽ nhếch môi:
"Không biết mình sẽ trôi đến đâu nữa?"
...
Từ giờ cho đến lúc vào lớp còn khoảng một tiếng nữa nên khuôn viên học viện khá thưa thớt, chỉ có vài ba người đi lại. Cô cũng tranh thủ thời gian đi xung quanh học viện thăm quan để tránh về sau đi lạc thì thật là mất mặt.
Đa số những học viên khi nhìn thấy Thánh Y đều hóa đá hoặc chảy máu mũi nên vì sức khỏe của người vô tội, cô đành đi đến khu rừng nhỏ sau học viện - Thiên Lâm để chờ đến khi vào lớp.
Nơi đây không khí trong lành lại không có ai nên cô an tâm ngồi nghỉ dưới gốc cây nào đó chợp mắt một chút. Nhưng chưa sâu giấc thì từ trên đỉnh đầu liền truyền xuống một âm thanh tràn đầy ma mị và không kém phần hoang dã:
"Em có vẻ hạnh phúc hơn khi trốn khỏi tôi?"
Thánh Y lập tức hé mở hắc mâu động lòng người, giọng nói này...
Chỉ có thể là hắn!
Nhưng không kịp để cô thanh tỉnh thêm phút nào nữa, môi cô liền bị lấp đi.
Hắn hôn rất điêu luyện, mọi nơi mẫn cảm của Thánh Y hắn đều biết rõ nên càng thừa thế mà quấy phá. Hắn vào trong khoang miệng, chu du khắp nơi, chơi đùa với chiếc lưỡi đinh hương bé nhỏ khiến hai cánh môi bị hôn đến sưng đỏ, càng thêm câu nhân phạm tội.
"Tiểu yêu tinh này!"
Hắn khẽ mắng.
Lúc này Thánh Y bị hôn đến cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào gốc cây đằng sau nhưng ý thức của cô đã thanh tỉnh chút ít. Ngước nhìn con người gây ra mọi tội lỗi kia, cô tức giận cắn môi dưới:
"Anh.."
Cả nửa ngày cũng không nói được câu nào.
"Có phải em định nói kĩ thuật của tôi rất tốt?"
"Mặt dày."
"Em muốn tôi thực hiện một lần nữa?"
"Sắc lang."
"Nhưng bảo bối à, người ta rất nhớ em nha~"
"Cút."
...
Đằng xa có một người đã nhìn thấy tất cả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương :))
P/s: Mới viết đến chương nhưng không hiểu sao ta đã viết xong chương cuối cùng, còn quá trình ở giữa, ta tạm thời chưa nghĩ ra (=_=").
-Gray-