Bạch Dật trò chuyện một lúc với Thánh Y rồi đi ra ngoài. Còn lại một mình trong phòng, cô lấy chiếc điện thoại ra và gọi cho Lạc Quân. Một lát sau, đầu dây bên kia vọng ra một giọng nói lạnh lùng:
"Về nước rồi à?"
Mặc dù đây là một câu hỏi nhưng trong đó chứa đựng sự khẳng định rằng Thánh Y đã trở về Z quốc.
"Vâng. Con đang ở bệnh viện."
Cô không lạnh không nhạt trả lời
"Ta biết. Sau khi xuất viện thì đến trường học đi."
"Con nghĩ mình không cần đi học nữa."
Cô đường đường đã lấy được bằng đại học rồi tại sao lại phải đi học lại chứ?
"Chỉ cần con đi học thì chiếc ghế phó giám đốc của tập đoàn sẽ thuộc về con."
Câu nói của Lạc Quân làm cho lòng cô hơi xao động. Chiếc ghế phó giám đốc của Lạc thị là ước mơ của bao nhiêu người mà nay cô chỉ cần đi học thì nó sẽ là của cô. Nếu sở hữu được nó thì cô cũng an tâm phần nào khi đấu với nam nữ chính.
Nhưng điều làm Thánh Y thắc mắc hơn cả đó là tại sao Lạc Quân lại bảo cô đi học.
"Con có thể biết lí do không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi trả lời:
"Chuyện đó từ từ con sẽ biết."
"Con còn có một điều kiện nữa?"
Điều kiện này rất quan trọng đối với cô.
"Chuyện gì?"
Giọng nói của Lạc Quân vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng lúc này lại pha lẫn thêm một chút tò mò.
"Con muốn gặp mẹ!"
"Được."
Không ai biết rằng khi nhắc đến mẹ của Thánh Y thì trong mắt Lạc Quân xẹt qua một tia ôm nhu khó thấy.
Sau khi cúp máy, Thánh Y lại nhớ đến người mẹ của mình. Bà là một người phụ nữ dịu dàng hiếm thấy, mái tóc của bà màu đen huyền dài ngang lưng, mắt ngọc mày ngài, mũi cao và đôi môi lúc nào cũng mỉm cười toả nắng. Bà luôn đặt gia đình của mình lên hàng đầu, luôn đảm đang lo toan mọi việc trong nhà.
Nhưng dù hiền dịu đến cỡ nào, sức chịu đựng cao đến mấy thì cũng không ai chấp nhận được chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Sự việc của Trần Tuyết đã làm cho bà nghĩ đến quyết định ly thân và con gái của bà phải sống ở nước ngoài.
Bà đã nhiều lần đến Paris để thăm Thánh Y nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám đến gần vì Lạc Quân đã từng nói với bà rằng:
"Nếu em muốn tốt cho con của chúng ta thì đừng nên đến gần nó, nó cần tự lập và trưởng thành hơn để có thể quản lí Lạc thị lớn mạnh".
Vì câu nói đó mà Thánh Y đã không thể gặp mẹ mình trong sáu năm qua nhưng khi Lăng Quỳnh Đan âm thầm đến nhìn từ xa thì cô đều biết và cảm thấy ấm áp vô cùng.
...
"A"
Bây giờ Thánh Y mới nhận ra chiếc móc khóa điện thoại của mình đã biến mất. Chiếc móc khóa đó là lần đầu tiên cô học may đã làm được, nó đã gắn bó với cô bao năm nay mà bây giờ lại biến mất.
Bỗng Thánh Y nhớ đến lần va chạm với người nọ, chẳng lẽ là đánh rơi lúc đó?
Nhưng dù gì thì nó cũng đã mất, thôi thì đành làm một cái khác vậy.
Sau một tuần ở bệnh viện bị chăm sóc như nằm liệt giường bởi tên Bạch Dật thì cuối cùng Thánh Y cũng được xuất viện. Công việc đầu tiên của cô là dọn đến nhà mới và mua sắm những thứ cần thiết.
Thánh Y không biết rằng có một bóng người vẫn nhìn theo tấm lưng đi khuất dần của cô - đó là Bạch Dật.
Lần này chắc hắn phải tạm chia tay cô bệnh nhân nhỏ này rồi, nhưng chắc chắn hắn sẽ gặp lại cô sớm thôi.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Thánh Y trong vòng một tuần nhưng Bạch Dật cũng đã hiểu sơ con người cô. Một cô gái không a dua, không siểm nịnh và đặc biệt là cô luôn giữ khoảng cách với hắn.
Thật là một người đáng để kết bạn!
...
Nơi Thánh Y ở là một trong những căn hộ trên toà nhà cao nhất thành phố A thuộc Z quốc cũng tương đối rộng rãi.
Căn hộ đều có đầy đủ tiện nghi, phòng dành cho chủ và cũng như cho khách, đặc biệt có một hồ bơi trong nhà.
Trần nhà gắn đèn led có thể thay đổi thành trời sao hay vũ trụ theo ý chủ nhà, toàn bộ căn nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu. Quả là một căn hộ lý tưởng trong tưởng tượng của mọi người!
Đồ đạc của Thánh Y cũng không nhiều, chỉ có vài tủ sách và một số hồ sơ quan trọng mà thôi. Những thứ khác như nội thất, quần áo thì từ từ cô sẽ trang bị sau. Dọn dẹp nhà cũng mất nửa ngày khiến Thánh Y vừa làm xong đã lăn ra đất ngủ bất kể hình tượng.
...
Tại biệt thự Phong gia (Paris).
Một người đàn ông chậm rãi lắng nghe thông tin về "đồ vật thuộc sở hữu của mình". Nếu Thánh Y ở đây thì sẽ nhận ra người này chính là Phong Thương!
Sau khi nghe thư kí kể lại mọi chuyện của Thánh Y trong vài tuần qua, bạc môi mỏng của Phong Thương nhếch lên một hình bán nguyệt hoàn mĩ.
"Bảo bối, em nghĩ rằng về nước thì có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi sẽ cho em biết rằng chủ nhân của em chỉ có thể là tôi thôi! Game start!"
Thư kí Lưu đứng bên cạnh nhìn vị tổng tài lạnh lùng của mình cười nguy hiểm thì liền rùng mình cầu phúc cho Thánh Y.
Lạc tiểu thư, cô hãy tự bảo trọng mình a..
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chương :))
-Gray-