Hàn Tuyết tới vừa đúng lúc khai tiệc. Cô bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người, trong phút chốc, thời gian như ngừng lại rồi tiếp đó là sự xôn xao náo nhiệt. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên chiếc váy màu lam của cô tỏa ra sự thanh nhã đầy quyến rũ, chân váy không bó sát mà xòe rộng, mỗi bước đi dường như khiến người nhìn không thể rời mắt.
Hôm nay tham dự bữa tiệc này, đã phải huy động rất nhiều bảo vệ tới chặn các nhà báo, giới truyền thông quả nhiên nhanh nhạy. Hàn Tuyết nhìn sang người bên cạnh rồi thở nhẹ. Tiêu Ngạo khi nghe thấy cô chuẩn bị tới đây thì liền ngắt điện thoại, bỏ hết công việc đến thuyết giáo cô. Cuối cùng thì anh ta dứt khoát chạy đến đây với cô luôn. Có điều vậy cũng tốt, cô vốn không thích đụng đến rượu, có anh ta đến uống thay, rất tốt.
Tìm một chiếc bàn khuất tầm nhìn cô lặng lẽ ngồi xuống, uống trà, ăn chút điểm tâm. Mấy người kia sau khi chuốc rượu Tiêu Ngạo mới rời đi. Hắn ta lại nhanh chóng trở về ngồi phía đối diện cô. Cô vốn đã quen những hành động chẳng thể lí giải của hắn nên cũng chẳng quan tâm lắm. Chẳng ai biết thứ tình cảm hắn giấu sâu trong tim đang không ngừng nảy nở chính là nguyên nhân của mọi việc. Với năng lực, với gia tộc lừng lấy danh tiếng vừa mới khôi phục của hắn căn bản là không cần ở lại đây, nhưng là nơi đó hắn không thể nhìn thấy cô.
Đằng sau vang lên tiếng giày cao gót cùng tiếng bước chân, mùi hương nước hoa nồng nặc dần tới gần cô. Chẳng cần nghĩ cũng biết người đến là chị gái Tiểu Bạch và...vị hôn phu hữu danh vô thực của cô.
- Tiểu Tuyết lâu rồi không gặp, không ngờ chúng ta lại có thể học chung trường rồi, còn cả Phong Dương nữa, chúng ta sau này sẽ thường xuyên gặp nhau.
Hàn Tuyết đặt tách trà trên tay xuống.
- Chị, hôm nay chị đến cùng Phong thiếu sao? Hai người có vẻ tình cảm không tồi.
Nghe cô nói những lời này bàn tay đang ôm eo Tiểu Bạch của Phong Dương liền nhanh chóng bỏ ra. Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên.
- Đâu có, chị với Phong Dương ca ca chỉ là tình cảm bạn bè thôi mà.
Phong Dương đang cứng đờ cả người cũng liền giải thích.
- Anh với cô ấy chỉ là bạn bè thôi, em chẳng phải mới là hôn thê của anh sao?
Hàn Tuyết lúc này mới chợt nhớ đến cái hôn ước vớ vẩn này, hôn ước này cần phải giải trừ.
Phong Dương vốn định cầm tay cô nhưng chưa chạm vào, một bàn tay khác lại nhanh hơn, gạt tay của hắn ra. Đưa mắt nhìn, ra là Tiêu Ngạo. Trước đây hắn vốn chẳng quan tâm tới mấy tên nam nhân bên cạnh cô nhưng bây giờ nhìn thấy Tiêu Ngạo quả thật có chút ngứa mắt. Hắn lại nhìn cô.
- Phong thiếu, tôi thực không dám làm hôn thê của anh đâu, tôi ghét bẩn lắm.
Nghe lời cô nói, tim hắn như bị ngàn nhát dao đâm không ngừng rỉ máu. Cô chê hắn bẩn, là vì hắn đã dùng đôi tay này chạm vào chị của cô sao.
Thấy mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của mình Mạc Tiểu Bạch vội lên tiếng.
- Mọi người đều là người nhà cả cần gì phải vậy. Chúng ta cùng uống ly rượu được không?
Cô ta liền nhanh chóng nhờ mấy người đi lấy rượu. Rượu bưng đến, phục vụ đưa cho Phong Dương một ly, rồi đưa cho cô ta một ly, cuối cùng là của cô. Người phục vụ này đưa rượu theo một quy củ. Rõ ràng đứng gần cô hơn nhưng lại nhất định đưa ly rượu có màu đậm hơn những ly còn lại cho Mạc Tiểu Bạch, nhất định là có vấn đề. Hàn Tuyết Chợt nhớ ra điều gì đó. Ly rượu này có người bỏ thuốc, là người ái mộ phong Dương. Chỉ là hắn lại qua lại với Tiểu Bạch nên người kia mới tìm cách bỏ thuốc vào rượu của Tiểu Bạch. Có điều lần đó Hàn Tuyết cô vì muốn lấy lòng Phong Dương mà uống thay cô ta. Nhưng bây giờ cô sẽ không làm vậy vì cô căn bản chẳng có hứng thú gì với Phong Dương, mà cô cũng không phải hàn Tuyết trước đây.
Mạc Tiểu Bạch lên tiếng.
- Ly rượu này nhất định phải uống cạn.
Nói rồi cô ta có chút do dự nhìn cô rồi uống một hơn cạn ly. Phong Dương tửu lượng cũng không kém liền uống một hơi hết sạch. Chỉ còn mỗi Hàn Tuyết.
Cô không muốn uống lại quay sang Tiêu Ngạo.
- Anh còn được không?
Hắn hiểu ý, cô là muốn hỏi hắn còn uống được không. Hắn nghĩ cô hỏi vậy hẳn là có quan tâm tới hắn. Liền gật đầu đón lấy ly rượu từ tay cô một hơi uống cạn. Thấy ánh mắt có chút không phục của hai người đối diện hắn giải thích.
- Tiểu Tuyết không uống rượu.
Tiểu Tuyết? Gọi có vẻ thân thiết nhỉ? Phong Dương lại càng khó chịu, hắn bỏ đi. Mạc Tiểu Bạch liền nhanh chóng đặt ly rượu xuống vội vã đuổi theo.
Hàn Tuyết lấy từ trong túi sách ra một viên thuốc nhìn có vẻ giống kẹo của trẻ con đưa cho hắn.
- Uống cái này!
-...
Hắn không hỏi liền nhận lấy, cho viên thuốc vào miệng uống một hớp nước.
Lúc này cô mới lên tiếng giải thích.
- Uống xong anh mới giúp tôi đỡ rượu được, bao gồm cả rượu có bị bỏ thêm chút dược liệu.
- Dược liệu?
- Trong số những ly rượu anh đã uống có ly rượu bị bỏ thuốc. Vậy mà không nhận ra, đáng thất vọng.
Nói rồi cô lại tiếp tục ăn điểm tâm. Tiêu Ngạo vốn không có ý hỏi, thuốc của cô đương nhiên an toàn tuyệt đối, nó còn trị giá hơn thuốc của danh y, hắn chắc chắn vì hắn từng chứng kiến cô cứu sống người mà tất cả các bệnh viện nổi tiếng đều kết luận rằng không thể sống quá ba ngày, người đó là mẹ hắn, bà bây giờ đã hoàn toàn khỏi bệnh thậm chí không có di chứng để lại. Điều đó đủ khiến hắn hoàn toàn tin tưởng cô. Bữa tiệc trôi qua khá lâu, chợt người của Phong Gia ồ ạt đi về phía phòng nghỉ ngơi cạch đại sảnh. Tiêu Ngạo cũng thấy. Hàn Tuyết đặt dao dĩa xuống lấy khăn lau miệng.
- Kịch hay đang hồi gay cấn, chúng ta không nên bỏ lỡ.
Nói rồi cô đi về khu vực phòng nghỉ. Tiêu Ngạo không hiểu liền đứng đờ tại chỗ. Không thấy hắn đi theo cô lên tiếng.
- Tôi đi xem náo nhiệt, anh đi không?
Nói rồi cô không chờ hắn trả lời liền bước đi luôn. Hắn cũng biết nên đi hay không, nếu cô thích vậy thì cùng cô xem thôi.
Đến nơi, trước cửa một phòng nghỉ, người của Phong gia đang đứng chặn bên ngoài, không hiểu sao mấy nhà báo, phóng viên kia lại đứng ở ngoài không chịu rời đi. Có người nhìn thấy hàn Tuyết liền hô lên, mọi người liền vây quanh.
- Hàn Tuyết, cho hỏi vì sao vị hôn phu của cô lại vào phòng nghỉ cùng chị gái của cô vậy?
- Chị của cô và Phong thiếu rốt cuộc có quan hệ gì?
- Tình cảm của cô và Phong thiếu thì thế nào?
- Có phải chị cô và Phong thiếu đã nảy sinh quan hệ?
- Hai người sẽ hủy hôn phải không?
- Có người thấy Mạc Tiểu Bạch vào phòng nghỉ, ngay sau đó Phong thiếu cũng vào, cô có biết chuyện này không?
-........................
Hàng loạt câu hỏi liên tục được đặt ra, cô không trả lời câu nào, trực tiếp tiến về phía cửa phòng, người của Phong Dương liền đưa tay ra chặn. Cô nhìn họ, chỉ nói một câu.
- Các người muốn tin tức này đăng lên tất cả các trang báo?
Nghe cô nói họ nhìn nhau rồi thu tay lại để cho cô vào. Mở cửa bước vào, cảnh tượng cô thấy là một người thân dính máu, quần áo xộc xệch, bất tỉnh nhân sự. Trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, nam quần áo không chút chỉnh tề, nữ không mảnh vải che thân. Là Mạc Tiểu Bạch và Phong Dương. Nhìn qua cô cũng không ngờ Phong Dương hắn vậy mà rất biết kiềm chế vẫn chưa có đụng chạm tới Mạc Tiểu Bạch, chỉ là cô ta thì lại hoàn toàn mất sự kiềm chế, chủ động đẩy hắn xuống giường. Hàn Tuyết cười mỉa mai, dùng ánh mắt biểu thị sự khinh bỉ liếc hai người rồi bước tới chỗ người nằm dưới đất. Thấy cô bước vào Phong Dương vội đẩy Mạc Tiểu Bạch ra, chỉnh lại mấy nút áo bị tuột
- Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Nghe Phong Dương nói vậy Hàn Tuyết lại càng càng cảm thấy hắn đáng khinh.
- Vẫn còn hơi thở.
Hàn Tuyết nhìn qua thấy hắn vẫn còn thở liền xoay người rời đi. Lướt qua người Phong Dương hắn liền giữ tay cô lại.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra cắt ngang lời của Phong Dương.
- Tiểu Tuyết, tới giờ về rồi.
Người bước vào là Tiêu Ngạo. Thấy anh ta Phong Dương lại càng giữ chặt tay Hàn Tuyết. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh xuống.
- Phong thiếu, vậy là đủ rồi. h sáng mai, tôi sẽ trực tiếp tới Phong gia, tới lúc đó mong anh và chị của tôi cũng có mặt đông đủ.
Nói rồi cô bước ra khỏi căn phòng. Bên ngoài, người của cô cũng tới, kịp thời chặn đám phóng viên. Tiêu Ngạo cho người đưa cái tên toàn thân dính máu kia nhập viện, đồng thời trông chừng hắn khỏi nói linh tinh với đám phóng viên.
Hôm nay coi như có thu hoạch, cô rất vui nha.
Sáng hôm sau, tại biệt thư Phong gia. Một chiếc ô tô cadillac đi thẳng về hướng cửa chính, tới trước cửa, chiếc xe dừng lại. Tiêu Ngạo bước xuống giúp cô mở cửa, người hơi cúi. Hàn Tuyết bước xuống xe, cô mặc một chiếc váy trắng dài tới đầu gối trang trí bằng ren hệt như váy cô dâu khiến người nhìn liên tưởng tới bông tuyết liên tinh khiết mọc nơi đỉnh núi băng quanh năm giá lạnh, có cảm giác không thể chạm tới.
Bước vào căn biệt thự sa hoa. Mọi người đều đến đủ, không thiếu một ai. Phong phu nhân - mẹ của Phong Dương nhìn thấy cô liền nở nụ cười trìu mến.
- Tiểu Tuyết à! Lâu rồi không gặp, cháu dạo này gầy quá. Lại đây cho ta xem thử nào.
Mẹ của Phong Dương là người đề cử mối hôn ước này, bà rất quý cô vì bà là bạn thân của mẹ cô, ngược lại bà vô chẳng có mấy thiện cảm với Mạc Tiểu Bạch và mẹ của cô ta. Bà đối tốt với cô, cô sẽ không động đến bà. Cô tiến đến đón nhận cái ôm thân thiết của Phong phu nhân.
- Chào dì Phong!
Ôm xong, hỏi thăm cũng xong, cô bắt đầu nói đến chuyện chính.
-Dì à! Hôm nay cháu đến là muốn bàn về hôn ước giữa cháu và Phong thiếu.
Vẻ mặt của bà tái nhợt.
- Tiểu Tuyết à! Dì biết trước đây Phong Dương có lỗi với cháu nhưng nó đã biết lỗi rồi, chuyện hôm qua cũng chỉ là hiểu nhầm mà thôi, cháu rộng lượng, bỏ qua cho nó lần này được không?
Hàn Tuyết không nói gì. Dẫu sao bà ấy cũng là người mà mẹ cô tin tưởng. Thấy cô không mở lời, Tiêu Ngạo thay cô lên tiếng.
- Phong phu nhân, bây giờ tất cả các trang báo đều đang đưa tin rằng vị hôn phu của Đại Minh Tinh Hàn Tuyết là Phong thiếu gia vì muốn hủy hôn mà lên giường cùng Mạc Hàn Tuyết. Tin tức này khiến cổ phiếu công ty giảm mạnh, thậm chí còn ảnh hưởng mạnh đến công việc hiện tại và thanh danh của Hàn Tuyết tiểu thư. Cách giải quyết hiện giờ chính là mở cuộc họp báo nói rằng hai nhà chúng ta trước giờ chưa từng có hôn ước, nhưng để không bị nghi ngờ thì hôn ước này buộc phải hủy. Mong Phong phu nhân xem xét.
Nghe Tiêu Ngạo giải thích tường tận, Phong phu nhân không thể nói lên lời, lại thêm phần tức giận.
- Đứa con trai bất hiếu này, sao con lại ngốc thế, người nên chân trọng lại không chân trọng, Hàn Tuyết yêu con như thế nào chẳng lẽ con không biết. Vậy mà con còn dám dấu cha mẹ qua lại với người khác. Rốt cuộc con muốn thế nào? Có phải con muốn mẹ đau lòng chết phải không?
Anh ta không làm gì được chỉ biết đỡ lấy bà nghe những lời trách móc.
- Mẹ! Là con sai, mẹ đừng vậy mà!
Bất quá anh liền quỳ xuống trước mặt bà, trên đời này người anh người khiến anh phải hạ mình cũng chỉ có mình bà. Thấy con trai quỳ xuống nhận lỗi, bà liền tới gần cô.
- Tiểu Tuyết! Cháu xem nó đã nhận lỗi rồi, cháu tha thứ cho nó một lần được không?
Cô lạnh giọng, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.
- Có một lần thì sẽ có lần sau, trước kia Phong thiếu từng nói cháu không rộng lượng bây giờ cháu cảm thấy bản thân vốn không thể nào rộng lượng.
Ông Phong - cha của Phong Dương lên tiếng.
- Là nó sai ta nhất định nghiêm trị, nhưng hôn ước này là trước khi mẹ cháu qua đời đã cùng Phong gia lập thành, không thể hủy.
Giọng nói nghiêm nghị, đanh thép của ông vang lên khiến bà Phong chấn tĩnh lại. Như đoán trước được sự việc, Hàn Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ kiên định, tiếp lời ông.
- Nếu vậy, cháu sẽ không hủy bỏ hôn ước này...
Nói đến đây, bà Phong thở nhẹ, Phong Dương dường như có thêm vài phần sinh khí mặt có vẻ rất vui. Riêng ông Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, ông biết, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, bởi cô quá thông minh, hoàn toàn khác hẳn với cái dáng vẻ nhút nhát trước kia. Cho đến khi câu sau của Hàn Tuyết cất lên, sắc mặt mọi người lại tái nhợt.
- Có điều Mạc Tiểu bạch sẽ thay thế vị trí của cháu.
Cả căn phòng sa hoa không chút tiếng động, vẻ mặt của mọi người đã biểu đạt cho những gì họ muốn nói. Hàn Tuyết lại tiếp tục câu nói của mình.
- Phong thiếu và Mạc Tiểu Bạch tình đầu ý hợp cháu không còn lý do gì để tiếp tục làm vị hôn thê của Phong thiếu, chi bằng tác thành cho hai người họ, như vậy Phong thiếu sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở cùng chị Tiểu Bạch, cưới chị ấy về, chẳng phải vẹn cả đôi đường?
Một hồi im lặng lại một hồi im lặng. Chẳng ai lên tiếng, bởi họ biết lời cô nói hoàn toàn đúng, quả thật là vẹn cả đôi đường.
Riêng Phong Dương, anh đang không ngừng đấu tranh nội tâm, anh tự hỏi tại sao những lời cô nói ra đều chỉ là muốn hủy hôn với anh, nhưng tại sao nghe những lời đó trái tim anh lại đau tới vậy thậm chí đau tới mức khiến anh muốn rơi lệ. Tại sao? Rốt cuộc tại sao anh lại trở lên thế này? Từ bao giờ Phong Dương lại cần tới Mạc Hàn Tuyết? Chẳng phải người anh yêu là chị của cô sao?
Những câu hỏi này bắt đầu đặt ra từ ngày cô rời khỏi tầm mắt của anh, từ ngày cô bỏ mặc anh trong căn biệt thự rộng lớn. Anh đã bao lần muốn tìm, muốn đem cô trở lại, muốn cô tiếp tục nói, cười cùng anh. Phải chăng đó chỉ là thói quen của anh? Cuối cùng tới lúc này anh mới dám đưa ra cái kết luận mà anh sợ nhất. Anh yêu cô! Nếu đã yêu, anh có lẽ không nên từ bỏ cô, tuyệt đối không để cô rời khỏi tầm mắt.
- Tôi không chấp nhận!
Mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh. Mọi người đều ngạc nhiên. Là Phong Dương. Mạc Tiểu Bạch vừa tới nhưng cũng nghe được những thứ cần nghe, chiếc túi xách đắt tiền rơi xuống đất.
- Anh nói gì? Sao anh không chấp nhận? Anh không còn thích Tiểu Bạch nữa sao?
Vừa nói nước mắt cô ta đã chảy thành dòng. Ba cô và người vợ mới của ông cũng đến, bà ta lao vào ôm lấy con gái?
- Phong Dương cậu đối sử với con gái tôi như vậy sao?
Một trận cãi cọ xảy ra. Sự việc kể từ lúc Phong Dương lên tiếng tới giờ, hoàn tàn đi lệch khỏi suy đoán của cô. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Không chịu nổi ồn ào, ông Phong lên tiếng.
- Đủ rồi!
Mọi người lập tức im lặng.
- Phong Dương, sự việc lần này là con gây ra, hậu quả con phải gánh chịu. Bây giờ chỉ còn hai con đường. Thứ nhất, xóa bỏ hoàn toàn mối hôn ước này. Thứ hai, kết hôn cùng Mạc Tiểu Bạch, từ nay con không còn bất cứ liên quan gì tới Phong gia, ta cũng sẽ không có đứa con như vậy.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Phong thiếu. Anh ta nhìn về phía Hàn Tuyết, cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản lặng lẽ thưởng trà. hàn Tuyết không quan tâm anh sẽ chọn thế nào bởi mục đích của cô đã hoàn thành.
- Ba....... Con sẽ...... hủy hôn!
Mạc Tiểu Bạch lần này trực tiếp ngồi sụp xuống đất, khóc nức nở, trông vô cùng đáng thương, người nhìn thấy chắc hẳn sẽ không khỏi tội nghiệp thay cô. Chỉ là trong những giọt nước mắt kia lại có lại chứa đựng đó kị, ghen ghét.
Câu mà Hàn Tuyết chờ chính là câu này. Đạt được mục đích, cô đặt tách trà xuống cúi chào rồi bước ra ngoài cửa chính, mọi việc còn lại người của cô tự biết lo liệu. Cánh cửa xe vừa mở, cô định bước vào, một cánh tay vững chắc liền ôm lấy cô. Ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Hàn Tuyết! Em không muốn có người hôn phu như anh tới vậy sao?
Cô cười một tiếng khinh bỉ, đem tay của anh lạnh lùng gỡ ra.
- Hôn phu? Anh không xứng!
Nói rồi cô lên xe, đi xa khỏi ngôi biệt thự. Đám người Mạc Tiểu Bạch bị bảo vệ đưa đi, lúc này Phong Dương mới trở vào. Bên trong ông Phong vẫn ngồi trên sofa dường như đang đợi anh.
- Ba!
- Thích nó mà không biết chân trọng, bây giờ mất rồi, thấy sao?
- Mất rồi thì tìm lại, con không tin con không thể giữ được cô ấy!
Nói rồi anh đi thẳng lên thư phòng. Ông Phong có vẻ hài lòng vì đứa con trai này.
Tại một tòa lâu đài cổ kính nguy nga, trong một căn phòng chống trải, có một chiếc ghế tựa như chiếc ngai vàng cùng một chiếc giường kingsize màu trắng. Một người đàn ông thân hình rắn chắc, khuôn mặt yêu nghiệt khiến người ta không kìm được ham muốn. Hắn có lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen pha chút màu lam, mũi hắn rất cao. Khuôn mặt hoàn hảo khiến người đối diện không khỏi tán thưởng. Dáng vẻ lúc này không phải lạnh lùng, phóng khoáng hay đầy tà khí mà chính là bộ dáng ngông cuồng cao ngạo đầy sát khí tựa như bậc đế vương độc tôn ngang tàn.
Anh vừa nghe báo cáo về Hàn Tuyết, khuôn mặt tựa hồ như đang cười.
- Quả nhiên Tiểu Tuyết rất thông minh!
Nói rồi anh đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ rời đi.
- Nhưng, làm người của tôi, chỉ thông minh thì không đủ!