Edit: Thiên Hy
Beta: Heloaphr
Qua lần thử vừa rồi, Tô Trầm Ngư đã biết chỉ cần là tiếng thét do cô gây ra đều có thể tính thành giá trị tiếng thét, chẳng qua được bao nhiêu điểm là do hệ thống tính toán.
Đồng hồ điểm giờ tối, cái bụng trống rỗng réo lên nhắc nhở Tô Trầm Ngư sao còn chưa ăn cơm. Giờ đã biết cách thu hoạch giá trị tiếng thét rồi nên cô không vội nữa, nhanh chóng tìm khu nhà ăn ở trung tâm thương mại rồi tự thưởng cho chính mình.
Vừa ăn xong thì điện thoại nhận được tin nhắn. Tốc độ làm việc của tài xế quả thật không tồi.
Khóe môi Tô Trầm Ngư cong lên, nói cho tài xế vị trí của mình. Không lâu sau thì tài xế đến.
"Mời anh ngồi." Tô Trầm Ngư mời tài xế ngồi đối diện.
Người tài xế hiểu Tô Trầm Ngư muốn nói chuyện với mình, hắn do dự kéo ghế ngồi xuống.
Hắn không hiểu sao có chút mất tự nhiên, đồng thời cảm thấy đồng cảm với cô gái ngồi đối diện.
Rõ ràng là thiên kim chân chính của Tô gia, vậy mà lại bị người nhà đối xử như vậy, thậm chí còn phải bán trang sức...
Trước kia tài xế không tiếp xúc nhiều với Tô Trầm Ngư, nhưng chuyện hôm nay làm hắn cảm thấy Tô gia không ổn lắm.
Tuy nhiên nơi đó là cái ăn, cái mặc cho cha mẹ, cho dù trong lòng bất bình, hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Cả một buổi trưa đã phiền anh Vương xử lí giúp nhiều việc như vậy, vất cả cho anh rồi. Cảm ơn anh." Tô Trầm Ngư đưa cho Vương Gia Minh một ly nước trái cây.
Vương Gia Minh vội vàng lắc đầu: "Đều là việc tôi phải làm."
Tô Trầm Ngư hơi cười. Cô đổi chủ đề, thân thiết nói: "Tôi nhớ mẹ anh đã phải nằm viện vì bị bệnh. Bà ấy đã khỏe hơn chưa?"
Tô gia không chỉ có một tài xe là Vương Gia Minh, mà Vương Gia Minh bởi vì mẹ bị bệnh nên xin nghỉ một thời gian. Sau đó hắn phát hiện Tô gia muốn đuổi việc hắn nên không đợi mẹ mình xuất viện đã nhanh chóng quay lại làm việc.
Hắn không ngờ Tô Trầm Ngư lại biết chuyện của hắn. Dù sao Tô Trầm Ngư tuy không được Tô gia yêu thích nhưng vẫn là thiên kim Tô gia, còn hắn chỉ là một tài xế nho nhỏ.
"Bà ấy không được khỏe lắm..."
Vương Gia Minh lắc đầu, sắc mặt có chút bối rối, "Bệnh của bà ấy cần nghỉ ngơi một thời gian dài."
Đó là một khoản tiền rất lớn.
Hắn vừa dứt lời liền thấy Tô Trầm Ngư cầm điện thoại lên, sau đó điện thoại của hắn rung lên. Sợ là tin nhắn của Tô gia nên hắn nhanh chóng mở điện thoại ra xem. Vừa nhìn xuống hai mắt hắn đã trừng to.
Tô Trầm Ngư chuyển vào Wechat của hắn hai vạn tệ.
"Nhị tiểu thư..."
Cô gái trước mắt lộ ra biểu cảm ngượng ngùng: "Anh biết tôi ở nhà..."
Cô dừng một chút, "Tôi có thể giúp anh được một chút, đúng lúc anh mới giúp tôi bán số trang sức kia xong. Tiền này là để anh mua cho mẹ anh mua một ít thuốc bổ, hy vọng bà ấy nhanh chóng khỏe lại."
Vương Gia Minh thở dốc. Bệnh của mẹ hắn giống như một cái động không đáy, mà hắn chỉ là một trong mấy tài xế của Tô gia, phụ trách đi lại thường ngày, tiền lương cũng không cao.
Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, hắn bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Nhị tiểu thư muốn tôi làm gì?"
"Đây chỉ là chút tâm ý của tôi..." Tô Trầm Ngư lắc đầu, dùng giọng điệu hâm mộ nói: "Tình cảm giữa anh với mẹ anh rất tốt."
Vương Gia Minh nghĩ đến tình trạng của cô, há miệng thở dốc. Hắn bỗng nhiên có chút xúc động, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư, Tô tổng ở Kim Sắc Loan nuôi một người phụ nữ. Người đó mang thai đã được tám tháng rồi."
Tô Trầm Ngư: "..."
Cô xém nữa cười ra tiếng. Thật sự cô không nghĩ đến Vương Gia Minh lại biết điều như vậy, hắn thế mà nói cho cô loại tin tức này.
Link:
Điều mẹ Tô luôn đắc ý nhất là có một người chồng luôn yêu thương mình, đứa con gái hiểu chuyện và đứa con trai hoạt bát thông minh. Kết quả là người chồng luôn 'yêu thương' mình lại nuôi tình nhân sau lưng.
Chuyện này thật thú vị nha.
Hừm... Nếu có thời gian cô phải lén đi xem mặt của tiểu tình nhân kia mới được. Tặng người kia mấy cái đồ dưỡng thai thật tốt, làm sao an ổn sinh ra em gái hoặc em trai ra là được.
Vương Gia Minh còn nói thêm chút 'bí mật' mà hắn biết. Thấy thời gian không còn sớm, Tô Trầm Ngư quan tâm kêu hắn trở về Tô gia 'chờ lệnh', còn cô tự đón xe trở về chung cư.
Nhân viên dọn dẹp đã rời đi. Tô Trầm Ngư thoải mái tắm rửa, ngoài việc không có ai hầu hạ, mọi mặt khác cô đều ổn.
Cô đắp mặt nạ nằm trên sofa, nhận được tin nhắn từ một luật sư ở Tô gia. Trong tin nhắn có ghi rõ yêu cầu cô điền vào biểu mẫu điện tử liên quan đến đại học C. Sau khi hoàn tất thủ tục, luật sư thông báo ngày mai Tô Trầm Ngư có thể đến đại học C báo cáo.
Xử lí xong Tô Trầm Ngư mới click mở Wechat của người đại diện. Đối phương gửi hơn mười tin nhắn, đại khái kêu cô quay video kể lại sự việc vừa qua, sau đó gửi cho hắn.
Đỗ Dư Chu: 【Nếu sau này cô còn muốn sống trong cái giới này, thì nhân cơ hội kéo độ hot của mình lên đi. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, sau này chắc chắn sẽ thành công. Cô sẽ nhận được thông báo nhanh thôi. 】
Đỗ Dư Chu: 【Nếu cô không muốn thì thôi. 】
Dù sao bị tra nam đào hôn và chị gái cướp hôn phu cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vả lại Tô Trầm Ngư không có chủ kiến, còn Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi lại có đoàn đội đằng sau. Đỗ Dư Chu cảm thấy Tô Trầm Ngư có thể bị 'giải quyết riêng'.
Không nghĩ đến Tô Trầm Ngư lại trả lời: 【Tôi nghe anh. 】
Sau đó nhanh chóng gửi video đến.
Đỗ Dư Chu ấn mở, phản ứng đầu tiên là kinh diễm. Hắn biết Tô Trầm Ngư rất đẹp, nhưng giới giải trí có ai mà không đẹp? Huống hồ trong trí nhớ của Đỗ Dư Chu, khí chất của Tô Trầm Ngư thiên về âm trầm, nếu đặt ở trong nhóm mỹ nam mỹ nữ thì nhan sắc cũng giảm đi vài phần.
Tuy nhiên điều làm hắn kinh diễm ở đây không phải là cách ăn mặc của Tô Trầm Ngư, mà là khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt phiếm hồng, lông mi dài rũ xuống, nước mắt yên lặng chảy. Tất cả đều miêu tả chính xác cái gì gọi là 'hoa lê đái vũ'.
Ánh mắt của cô tràn đầy ưu thương, dễ làm cho người khác cảm động. Đỗ Dư Chu chỉ liếc một cái thôi mà đã đau lòng.
Xem xong video hắn thở dài, xoa đôi mắt phiếm hồng. Trong lòng điên cuồng mắng đôi cẩu nam cẩu nữ Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi.
Trước kia Tô Trầm Ngư cũng chịu không ít oan ức đâu nhỉ?
Cô chưa từng nói cho hắn nghe.
Đúng lúc này, Đỗ Dư Chu nhận được điện thoại từ tầng cao trong công ty, yêu cầu hắn giải trừ hợp đồng với Tô Trầm Ngư.
"Vì sao?!" Hắn lại không đoán được phản ứng này của công ty.
Người đang gọi điện thoại không kiên nhẫn nói: "Không vì sao hết, công ty có quyền tùy ý hủy bỏ hợp đồng, đây là quyết định của công ty. Anh nói cho Tô Trầm Ngư biết, kêu cô ta hai ngày nữa đến công ty kí tên. Với lại đừng quan tâm đến chuyện của cô ta nữa, chuyên tâm lo cho Bội Du đi."
Đỗ Dư Chu tức không nhịn được liền cúp điện thoại.
Nữ diễn viên mà hắn đang quản lí - Bội Du an ủi hắn: "Chu ca, thật ra công ty quyết định rất đúng."
Đỗ Dư Chu nhìn cô ta.
Bội Du chậm rãi nói: "Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi là đỉnh lưu, đoàn đội của bọn họ lại rất mạnh. Chúng ta sao có thể so với bọn họ được? Anh cứ nhìn cách bọn họ hạ hotsearch xuống là biết... Nếu muốn chống đối bọn họ, chúng ta chưa chắc đã thắng, mà bọn họ lại có thêm nhiều biện pháp để đối phó với Tô Trầm Ngư... Tình huống này cứ để Tô Trầm Ngư tự mình xử lí thì hơn."
Đỗ Dư Chu trầm mặc.
Nói thẳng ra công ty không dám đắc tội với Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi. Dù sao bọn họ là một công ty nhỏ, chính bản thân hắn cũng chỉ là một nhân viên làm công, căn bản không có biện pháp thay đổi quyết định của công ty.
.........
Tô Trầm Ngư ngủ dậy liền nhận được điện thoại của Đỗ Dư Chu, nghe hắn nói xin lỗi liên tục. Cũng dễ hiểu thôi, công ty chắc đã bị Tô gia hoặc Cố gia cảnh cáo rồi, nhưng cô nghiêng về Cố gia hơn.
"Chuyện này không liên quan đến anh. Hai ngày nữa tôi sẽ đến công ty kí tên." Tô Trầm Ngư thoải mái nằm trên giường, giọng khàn khàn nói làm cho Đỗ Dư Chu sau khi nghe xong càng thêm tức giận thay.
"Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Anh không cần lo lắng nữa đâu, tôi có thể tự xử lí được."
Cô càng nói như vậy, trong lòng Đỗ Dư Chu càng không dễ chịu. Hắn vội vàng nói xin lỗi rồi cúp máy.
Nói chuyện xong, Tô Trầm Ngư lười nhác ngáp một cái, cô trầm mặc một lát, quyết định thử hiệu quả của 'Vẽ vòng tròn nguyền rủa'.
【Tôi muốn vẽ một vòng tròn. 】
Cái loa lập tức trừ điểm giá trị, sau đó Tô Trầm Ngư nhìn thấy ngón tay trỏ của mình phát ra tia sáng nhẹ nhàng. Cô thử vẽ một vòng tròn thật to trên không trung, vòng tròn lập tức hình thành, ở giữa hiện ra dòng chữ: Vui lòng đọc thầm nội dung lời nguyền.
Thông minh như vậy?
Tô Trầm Ngư dừng một lát rồi nghĩ trong lòng: Nguyền rủa Cố Vị Hi miệng thối, bị táo bón, vừa mở miệng đã làm Tô Thiên Ngữ choáng.
Vòng tròn hiện lên những suy nghĩ trong lòng cô.
Cái loa: "..."
Hai giây sau, dưới lời nguyền của cô hiện lên một ghi chú:
【Lời nguyền có phạm vi nhỏ, nguyền rủa thành công, một vòng tròn có tỉ lệ lời nguyền là %, Cố Vị Hi trong vòng giờ miệng thối, bị táo bón, nhưng không thể khiến Tô Thiên Ngữ bị choáng. 】
Vòng tròn dao động liên tục trong ba giây rồi biến mất.
????
Cứ như vậy biến mất?
Vậy làm thế nào cô biết là nguyền rủa có thành công hay không?
Vừa nghĩ đến trước mắt cô lập tức hiện lên cái 'màn hình' nằm trên không trung, trên hình hiện lên Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ.
Lúc này Tô Thiên Ngữ hình như đã hạ sốt, đang nằm trên giường, Cố Vị Hi bưng chén cháo đút cho cô ta từng muỗng, khung cảnh rất ấm áp.
Khi ăn gần hết cháo, Cố Vị Hi cau mày.
"Làm sao vậy?" Tô Thiên Ngữ nhẹ nhàng hỏi.
Cố Vị Hi cảm thấy bụng đột nhiên nặng trịch, cảm giác muốn 'đi' truyền đến. Hắn cố nhịn nhưng không được: "Anh đi toilet một chút."
Hắn đưa chén cháo cho Tô Thiên Ngữ rồi đứng dậy rời đi.
Tô Thiên Ngữ nhíu đôi mày thanh tú, chóp mũi vừa ngửi được một mùi thối khó chịu nhưng rất nhanh đã biến mất nên cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Năm phút sau, Cố Vị Hi ra ngoài, tay đặt trên cái bụng vẫn nặng trịch như trước, mày nhíu thành chữ xuyên, đứng yên một lát rồi về phòng. Tô Thiên Ngữ lúc này đã ăn xong, định xuống giường.
Chữ Xuyên [川]
"Em vừa mới hạ sốt, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt đi." Cố Vị Hi bước nhanh tới, bá đạo ấn Tô Thiên Ngữ xuống giường.
Đập vào mặt là mùi thối lúc nãy, dạ dày Tô Thiên Ngữ cuộn lên, mặt biến sắc.
"Không thoải mái sao?" Cố Vị Hi không hề hay biết. Thấy sắc mặt cô ta không tốt, hắn vội vàng cúi sát xuống, hơi thở phun lên mặt Tô Thiên Ngữ.
"..."
Lúc này Tô Thiên Ngữ chắc chắn mùi thối kia phát ra từ miệng của Cố Vị Hi. Cô ta nín thở, tựa đầu ra sau miễn cưỡng nói: "Vị Hi, anh đã ăn cái gì thế?"
Mày Cố Vị Hi dãn ra. Nghĩ đến chuyện Tô Thiên Ngữ lo lắng hắn đã ăn hay chưa, hắn nhẹ nhàng cười đáp: "Ăn cháo giống như em thôi."
Hắn cúi đầu định hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn luôn nhớ thương.
Khi hai người sắp chạm môi, sắc mặt Tô Thiên Ngữ lại cực kì khó coi. Cô ta cuối cùng không nhịn được nữa đẩy mạnh Cố Vị Hi ra, nôn hết cháo lúc nãy lên người Cố Vị Hi.
Cố Vị Hi không nhúc nhích.
Lúc Thiên Ngữ đẩy hắn ra, hắn thấy trên mặt cô tràn ngập sự ghê tởm.
Nhưng người trong lòng vẫn quan trọng hơn tất cả. Cố Vị Hi nhanh chóng đỡ Tô Thiên Ngữ dậy, mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vừa mở miệng Tô Thiên Ngữ ngay lập tức ngửi được mùi thối kia.
Cứ lặp lại như vậy, một người không ngừng nói, một người không ngừng nôn.
Cuối cùng Tô Thiên Ngữ suy yếu nói: "...Anh tránh ra."
Thân thể Cố Vị Hi cứng đờ, cắn chặt răng, khuôn mặt hắn lộ vẻ ưu thương.
Cửa bị đẩy ra, Tô Thiên Tập định đi vào thì thấy Cố Vị Hi bước nhanh ra ngoài, cậu thắc mắc: "Anh Vị Hi, chị bị làm sao thế?"
Sắc mặt Cố Vị Hi rất khó coi: "Cô ấy vừa nôn."
Hắn vừa dứt lời thì Tô Thiên Tập lập tức bịt mũi, nhanh chóng lùi lại hai bước. Vẻ mặt cậu không thể tin được nhìn hắn, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: "Anh Vị Hi, sao lúc anh nói chuyện lại có mùi thối thế?"
Cố Vị Hi: "..."