Editor: Béo
Beta: Mộc Tĩnh
Tô Trầm Ngư dựa vào đầu giường nhìn màn hình, tay cầm một cốc nước uống có ga, trước đó cô đã xem qua nội dung phát sóng mùa đầu tiên, chủ yếu là những phân cảnh hài hước, nhưng cô đã không nghĩ rằng tổ chương trình sẽ trực tiếp cắt cảnh ban đầu Lâm Túc Thiên cố ý nhằm vào cô để phát sóng.
Có lẽ là do tổ chương trình cố tình làm vậy, như vậy sẽ khiến cho người xem thấy được thái độ tương phản trước và sau của Lâm Túc Thiên, tăng thêm sự thú vị cho chương trình.
Mùa thứ nhất chia làm hai phần, tổng cộng ba giờ.
Phân cảnh của bảy vị khách mời đều giống nhau, đương nhiên, là một người mới vào nghề, phân cảnh của Tô Trầm Ngư sẽ ít hơn một chút, nhưng những phân cảnh mà tổ chương trình giữ lại của cô đều là tinh hoa.
Phân cảnh riêng thứ hai của cô là cảnh cô giúp Thẩm Tâm Tâm đuổi sâu bọ, tổ chương trình rất có trách nghiệm mà giúp cho con sâu kia lọt vào tầm mắt của người xem, lúc Tô Trầm Ngư bắt lấy nó, màn ảnh quay gần sát vào khuôn mặt của Thẩm Tâm Tâm thể hiện ra vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy, khiến cho khán giả gửi đến một đống bình luận hahaha…
Ở thời điểm này, cảnh bắt sâu của Tô Trầm Ngư cũng không khiến cho người xem nghĩ nhiều, rốt cuộc thì con gái sợ sâu bọ côn trùng đều là những chuyện bình thường.
Cho đến khi cảnh chém đầu gà kia Tô Trầm Ngư xuất hiện, kết hợp với đoạn clip một đám đàn ông không dám gϊếŧ gà, chờ đợi cả buổi mới chỉ dám rạch một lỗ nhỏ trên cổ con gà, xong lại khiến nó vùng vẫy thoát ra bay vào trong bếp, đập vào trước mặt Thẩm Tâm Tâm, rồi đến đoạn Tô Trầm Ngư dứt khoát chặt đầu gà.
Đối lập với nhau xong mới thấy, kỹ thuật chặt gà kia của Tô Trầm Ngư nó kinh khủng thế nào.
Toàn bộ dòng bình luận đều là những âm thanh kinh ngạc.
Sau đó gà không đầu chạy về phía Lâm Túc Thiên, lại bị Tô Trầm Ngư đá văng, mà hình ảnh hắn bị con gà kia dọa cho thét lớn cũng đưa đến một loạt bình luận “đáng đời”.
Bữa tối khó khăn lắm mới hoàn thành lại bị hai con chó phá hỏng, đừng nói các khách mời ở tại hiện trường bị tức giận, người xem nhìn thôi cũng thấy tức, trong đoạn clip còn thêm vào hiệu ứng âm thanh, giúp cho hai con chó vàng lớn kia càng trông dữ tợn, đáng sợ.
Người xem lập tức trở nên khẩn trương, lúc này, trong màn hình, Tô Trầm Ngư lén lút đi đến, giơ lên một con dao phay chĩa về phía chúng.
Hai con chó lớn kêu lên và chạy đi thật nhanh.
Các khách mời ngơ ngác bật ngửa!
Khán giả cũng như vậy!!!
Máy quay cố tình di chuyển đến Lâm Túc Thiên, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt hối hận vì đã chọc phải Tô Trầm Ngư, điều này càng khiến khán giả cười lớn, trên bình luận vừa khen Tô Trầm Ngư giỏi vãi, vừa phân tích động thái tâm lý của Lâm Túc Thiên.
Qua tình huống này, ngày hôm sau, thái độ của Lâm Túc Thiên đối với Tô Trầm Ngư thay đổi °, dường như tất cả đều đã trở nên thông suốt.
Tiếp theo mọi người cùng đi suối bắt cá, Tô Trầm Ngư tưởng rằng ở đoạn này sẽ không có cảnh của mình, không ngờ lại cắt nối đoạn cô chơi đùa con cua vào.
Tô Trầm Ngư xem mà cũng thấy xấu hổ sờ cái mũi, đấy là cô nghĩ tổ chương trình sẽ không cắt đoạn này vào mới thả bay một chút… nhắc mới nhớ, hương vị của nó còn rất ngon.
Chờ đến cảnh cô gϊếŧ cá, Tô Trầm Ngư không nhịn được cười khi nhìn mặt của các khách mời lúc này. Bây giờ mới hiểu lúc cô mổ cá xong tại sao đám đàn ông kia bỗng dưng biểu hiện kì lạ như vậy, hóa ra là bị dọa sợ.
Cái này thì có gì đáng sợ nhỉ?
Đến phân đoạn phỏng vấn các khách mời.
Mọi người đều bị hỏi một vấn đề: Trong các khách mời lần này, họ ấn tượng sâu nhất là ai?
Mọi người đều trả lời: Tô Trầm Ngư!
Tô Trầm Ngư vẫn nhớ rõ, tổ chương trình cũng không hỏi cô vấn đề này mà trực tiếp hỏi liệu hành vi của Lâm Túc Thiên có tạo thành rắc rối đối với cô hay không, tuy nhiên đoạn sau của cô thì không cắt nối vào.
Tiếp tục xem tiếp thì đến đoạn phi tiêu.
Bình luận lại một lần nữa bị spam “vãi chưởng” và “AAA”.
Điện thoại của Tô Trầm Ngư rung lên, cô liếc qua thì thấy là Mẫn Tích Chu gọi.
Tên thần kinh này cũng đang xem chương trình?
Có nên nghe không đây.
Nghĩ một lúc, cảm thấy nghe xem âm thanh tức hộc máu của chó điên cũng rất thú vị, vì thế Tô Trầm Ngư vừa xem chương trình vừa tiếp máy.
“Cô còn biết quay đầu?!”
Nhưng không ngờ rằng chó điên không hề tức điên, ngược lại còn rất phấn khởi.
“Ngày đó ông đây thua không oan!”
Tô Trầm Ngư: “…”
“Tô Trầm Ngư, dạy tôi!”
Hắn lại nói thêm:
“Yêu cầu gì cũng được.”
Tô Trầm Ngư dừng một lúc mới nói: “Mẫn thiếu, tôi sợ anh… không học được nha.”
Mẫn Tích Chu: “…”
“Cô còn cmn chưa thèm dạy, tại sao lại biết tôi không học được!”
Chó điên cuối cùng bị chọc tức, căm tức rống vào điện thoại.
“Tôi không thèm quan tâm, cô tới dạy tôi!”
Hắn cúp máy.
Cùng lúc đó, Phó Thanh Hứa vừa đeo kính vừa ngồi xem xong hai phần của mùa một, vốn dĩ tưởng rằng đã hiểu rõ Tô Trầm Ngư, nhưng lại phát hiện bản thân càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của cô.
Nhưng lại có thể hiểu được tại sao Tô Trầm Ngư có thể khiến cho Kẻ gϊếŧ người ngã sấp chỉ bằng hành động ném giày.
Bằng động tác ném phi tiêu thần kỳ này, thì chỉ ném giày vào cẳng chân có gì khó.
…
Tô Trầm Ngư nhận được một cuộc gọi từ người đại diện Cảnh Điền, tiếng cười của anh từ đầu dây bên kia lớn đến nỗi có thể khiến cho nhà bên cạnh cũng nghe thấy được.
“Tôi có tính toán qua, mà tất cả hot search của kỳ này đều thuộc về cô, tên của cô đã lên đầu hot search, vốn định mua một cái cho cô nhưng bây giờ căn bản đã không cần thiết!”
Anh ta dường như đã nhìn ra tương lai con đường minh tinh sáng lạng thông thuận của Tô Trầm Ngư, sau đó cô sẽ đứng trong hàng ngũ ngôi sao tinh anh, mà anh ta sẽ trở thành người đại diện sáng giá nhất của Kim Tự Tháp này.
“Nhưng chưa thể kiêu ngạo được, đây mới chỉ là bắt đầu, một cái chương trình thế này chỉ có thể tăng độ hot và mức độ nổi tiếng của cô, sau đây mới là trọng điểm, tôi sẽ lựa chọn giúp cô tác phẩm tốt nhất để hợp tác.”
Anh ta cứ thế mà nói không ngừng, Tô Trầm Ngư chỉ đưa ra một điều kiện, mặc kệ là công việc gì, chỉ cần làm ít ăn nhiều là được.
Cảnh Điền tập chung chú ý tiến triển trên mạng, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta, fans của Lâm Túc Thiên đã tràn vào đây mắng Tô Trầm Ngư.
Kỳ trước của chương trình Lâm Túc Thiên bị mắng lên hot search, thái độ của hắn đối với Tô Trầm Ngư có thể nói là ác liệt để hình dung, cho dù lúc cắt ghép chỉnh sửa thêm vào một ít emo đáng yêu cùng âm nhạc để giảm bớt cũng vô dụng.
Nhưng sau này vào phần cuối thì thái độ của Lâm Túc Thiên thay đổi hoàn toàn °, tuy có rất nhiều dân mạng bị hành vi tương phản manh nha này thuyết phục, nhưng tiếng mắng thì vẫn nhiều như cũ.
Fans của Lâm Túc Thiên sao có thể tiếp tục nhìn idol nhà mình bị mắng thành như vậy, rõ ràng là có người cố ý, bọn họ công kích cô ở rất nhiều mặt, ngoài ra còn có nhưng anti-fans không rõ lai lịch cũng gia nhập vào.
Lâm Túc Thiên có hơn triệu người hâm mộ trên Weibo, Tô Trầm Ngư hơn triệu, một số trong số đó còn là tăng lên sau khi chương trình được phát sóng. Cô chỉ có một chút fans như vậy thì sao có thể đấu thắng được người ta.
Tuy nhiên con mắt của dân mạng sáng như tuyết, mắng nhau được một nửa, người qua đường đều không nhịn được, tưởng mắt mù à.
Hành vi của fans thì chính chủ cần phải chịu trách nghiệm.
Kết quả là, Lâm Túc Thiên càng bị mắng thảm hại hơn.
“Đừng nhìn.”
Người đại diện Ngô Đồng lấy đi điện thoại của Lâm Túc Thiên.
“Lúc trước tôi đã nói rồi, đừng hành động quá mức, cậu còn không nghe…”
Thấy Lâm Túc Thiên cúi đầu trầm mặc, cô ta lại có chút đau lòng, Lâm Túc Thiên từ khi xuất đạo đến bây giờ quá thông thuận, tuy rằng từng bị mắng, nhưng cũng không bị mắng thảm hại như bây giờ.
Nhưng thế cũng tốt, làm như vậy để hắn hiểu rằng hậu quả của việc tùy hứng hành động là phải trả giá không nhỏ.
“Được rồi, ngoại trừ bị mắng ra thì hành vi sau này của cậu cũng có thể được cộng điểm, khái quát lại thì không tính kém cỏi. Còn hành vi của fans thì, nếu đã hưởng thụ chỗ tốt mà họ mang lại thì cũng nên chấp nhận tội thay họ.”
Lâm Túc Thiên vẫn là không nói lời nào, thật ra không phải vì những lời mắng hướng về chính mình kia, ngược lại là những lời nói khó nghe mà fans hắn để lại cho Tô Trầm Ngư.
Hắn cho rằng khi thấy fans mắng Tô Trầm Ngư, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hiện tại… Ngực như bị nghẹn lại, không rõ vì sao nhưng lại rất khó chịu.
“Ngày hôm sau đã xảy ra điều gì giữa cậu với Tô Trầm Ngư, tại sao cậu lại…”
Ngô Đồng khụ một tiếng, đổi “trở nên thông minh” thành “trở nên hòa hợp với cô ấy như vậy?”
Đến bây giờ thì cũng không có chuyện gì là không thể nói, Lâm Túc Thiên thành thật nói: “Bị cô ấy đánh.”
Ngô Đồng: “???”
Chờ Lâm Túc Thiên nói xong quá trình, Ngô Đồng chậm rãi khép lại lại mở miệng ra, lẩm bẩm:
“Nguyên lai là như thế này… Tôi phải cảm ơn cô gái này, đánh rất tốt á.”
Lâm Túc Thiên: “…”
Tô Trầm Ngư căn bản không biết tình hình trên mạng, xem xong chương trình thì tắt ngay máy tính, chui vào trong chăn, một đêm ngủ say.
Ngày hôm sau cô bị tiếng đập cửa đánh thức, giãy giụa chui ra từ trong ổ chăn, ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa.
“Surprise!”
Chu Diệc An mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, đứng bên cửa, tay cầm một bông hồng đỏ, nháy mắt một cái: “Tiểu Trầm Ngư, nhìn thấy anh có vui không này.”
Bang một tiếng, cửa bị đóng rồi.
“Ơ?”
Chu Diệc An ngẩn người, tiểu Trầm Ngư trong trí nhớ anh rất là ôn nhu và đáng yêu nha.
Hai giây sau, cửa lại mở ra lần nữa, hoàng hậu nương nương đã khôi phục xong biểu tình của mình, miệng nở nụ cười như một đóa hoa: “Anh heo heo, chào buổi sáng.”
Chu Diệc An không nhịn được lui một bước, luôn cảm thấy nụ cười này của Trầm Ngư… có chút nguy hiểm…
“Đã là bất ngờ thì anh không có gì ngoài một bông hồng sao?”
Tô Trầm Ngư thở dài.
“Anh heo heo. Hóa ra anh không quan tâm em chút nào.”
Chu Diệc An vừa muốn nói chuyện thì có người đi tới, là Phó Thanh Hứa, sau đó anh liền nhìn thấy biểu tình của Tô Trầm Ngư bỗng nhiên nghiêm túc nói:
“Anh heo heo, anh vừa tới liền gõ cửa nhà em, lại mang theo hoa hồng, để người ta nhìn vào thì sẽ không tốt đâu.”
Chu Diệc An: “…?”
“Anh Phó, chào buổi sáng ~”
Chu Diệc An đen mặt nhìn Tô Trầm Ngư nhiệt tình vẫy tay chào hỏi người đàn ông đang đi tới kia.
“Chào buổi sáng.”
Phó Thanh Hứa dừng lại bước chân.
Tô Trầm Ngư chỉ về Chu Diệc An: “Đây là heo…anh Chu Diệc An, hôm nay gia nhập đoàn phim của chúng ta.”
“Anh heo heo, đây là anh Phó - Phó Thanh Hứa, anh Phó rất lợi hại nha, chúng em đã dựa vào anh Phó để giải mã cuối cùng trong đợt quay trước đấy.”
“Chào anh.”
“Chào anh.”
Hai người bắt tay nhau chào.
Tô Trầm Ngư đứng ở bên cạnh mỉm cười, một người là thanh nhã cấm dục, một người thì phong lưu phóng khoáng, đều là mỹ nhân nha.
Quá đẹp mắt.
Lúc này, Mẫn Tích Chu mạnh mẽ xuất hiện, trên tay mang theo bảng phi tiêu.
Tên thần kinh này vừa xuất hiện, phong cách ở đây lại trở nên sai sai.
“Tô Trầm Ngư, phi tiêu đã có, khi nào thì bắt đầu dạy tôi?”
Mẫn chó điên trực tiếp làm lơ Phó Thanh Hứa và Chu Diệc An, đặt bảng phi tiêu ngay trước mặt Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư rụt rè nhận lấy, khó xử nói: “Mẫn thiếu, chúng ta còn phải ghi hình…”
“Ghi hình với việc cô dạy tôi thì có liên quan gì??”
Mẫn Tích Chu không kiên nhẫn nói:
“Giữa trưa và buổi tối, cô chọn đi!”
Tô Trầm Ngư hơi cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Vậy… Giữa trưa đi.”
Mẫn Tích Chu: “Vậy là được.” Xoay người rời đi.
Chu Diệc An muốn hỏi, nhưng nhìn Phó Thanh Hứa bên cạnh như kiểu đã thấy nhiều nên quen, anh nhịn xuống tò mò, định chờ đến giữa trưa thì tìm hiểu xem.
Chương trình ghi hình đến giữa trưa kết thúc.
Tô Trầm Ngư mượn tổ chương trình bao cát cân, ném cho Mẫn Tích Chu:
“Mẫn thiếu, anh buộc chúng nó vào hai tay hai chân, nơi này không có sân thể dục, tạm thời chạy thang bộ đi.”
Mẫn Tích Chu: “?”
Những người khác: “???”
Tô Trầm Ngư nghiêm túc mà nói:
“Nếu anh muốn tôi dạy phi tiêu cho để về sau có thể đạt tới trình độ của tôi, thì đây là lúc huấn luyện ban đầu… không thích thì cũng không sao đâu.”
Sau đó mọi người chỉ thấy Mẫn Tích Chu âm trầm nhìn xuống bốn bao cát kia, trừng mắt một lúc lâu cuối cùng vậy mà lại buộc nó vào tay chân thật, đến cơm cũng không ăn đã bắt đầu chạy thang bộ.
Bên này thì tổ chương trình chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú trên bàn dài ở đại sảnh, các khách mời ngồi ăn vui vẻ, sự kinh hách khi quay phim cũng bị mỹ thực xua bay.
Cảnh bên kia, Mẫn Tích Chu chạy từ tầng một lên tầng bảy, lại từ tầng bảy chạy xuống tầng một.
“Tô Trầm Ngư, chạy bao lâu!”
“Ban đầu thì… Mười cái đi.”
Sau bảy lần chạy, Mẫn Tích Chu đứng ở cửa cầu thang, đỡ vách tường há mồm thở dốc, cả người dính ướt mồ hôi.
Tô Trầm Ngư vừa uống nước dưa hấu lạnh vừa lại gần quan tâm hỏi:
“Mẫn thiếu, muốn uống nước hay không?”
Mẫn Tích Chu liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đoạt lấy nước dưa hấu ướp lạnh của cô, ực một cái hết bay rồi tiếp tục chạy.
Cầm cốc rỗng Tô Trầm Ngư: “???”
Nước dưa hấu của bổn cung!!!
Bên kia bàn dài, Chu Diệc An không hề cố kỵ ống kính, xoa cằm nói:
“Tên Mẫn Tích Chu, có phải đầu óc có vấn đề hay không?”
Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, hơn nữa rất nặng.
Hết chương .
Hết hàng tồn rồi nha mn. Hẹn mn tuần sau