Edit: Kieumachnaf
Beta: Mộc Tĩnh
Cuối cùng, Mẫn thiếu như người 'say rượu phát điên' dưới sự giúp đỡ của tổ chương trình, được khiêng về phòng của mình. Phó Thanh Hứa, Chu Vấn Sâm, Tạ Vân Điềm, cả ba người đều chạy đến xem.
"Ai nha! Tôi gửi ảnh chụp lên nhóm, không thu hồi được, ngày mai Mẫn thiếu tỉnh dậy thấy được ảnh chụp, hắn có tức giận với tôi hay không?" Lúc này, bọn họ nhìn Tô Trầm Ngư ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vẻ mặt ủ rũ.
Trong lòng Tạ Vân Điềm theo bản năng hiện lên một câu: Cô khiến hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hắn cũng chưa phát hỏa, chút chuyện nhỏ này hắn sẽ để trong lòng sao?
Chu Vấn Sâm an ủi cô, nhớ lại dáng vẻ trước kia của Mẫn Tích Chu, nhịn cười nói: "Yên tâm đi, việc này cũng không thể trách cô, tôi nghĩ Mẫn thiếu sẽ không phát hiện đâu."
Tô Trầm Ngư được an ủi, cảm thấy yên lòng, cong mắt nở nụ cười ngọt ngào, sau đó tiễn bọn họ ra khỏi phòng.
Đến khi trở lại phòng, Tạ Vân Điềm mới đột nhiên nhớ tới, lúc ở trong phòng của Tô Trầm Ngư, hình như Chu Vấn Sâm nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thâm ý.
Cô đương nhiên không biết ___ Chu Vấn Sâm từ tổ chương trình biết được, mục đích Mẫn Tích Chu đến ghi hình là vì Tạ Vân Điềm. Kết quả Mẫn Tích Chu gõ nhầm cửa phòng Tô Trầm Ngư, đáng lẽ ra Mẫn Tích Chu nên gõ cửa phòng của Tạ Vân Điềm.
Dù sao phòng của Tô Trầm Ngư và Tạ Vân Điềm chỉ cách nhau hai phòng, Mẫn Tích Chu say rượu rồi gõ nhầm phòng, quả thật rất có khả năng.
Đây là Tô Trầm Ngư bị tai bay vạ gió nha.
Phó Thanh Hứa lấy ra tờ giấy viết tính cách của các khách mời, rồi gạch đi dấu chấm hỏi ở phía sau của Tô Trầm Ngư, viết một câu: Có thù với Mẫn thiếu?
Một trực giác nào đó nói cho anh biết, việc Mẫn Tích Chu say xỉn thật sự không đơn giản như vậy.
Trên người Mẫn Tích Chu quả thật có mùi rượu rất nồng, quần áo cũng lộn xộn, vô cùng phù hợp với dáng vẻ 'uống rượu điên cuồng', tuy vẻ mặt của hắn say rượu, nhưng không có vẻ say rượu. Đương nhiên, là một số người không có dáng vẻ say rượu khi uống say, nhưng ở hiện trường vẫn có rất nhiều điểm đáng nghi.
Có điều Phó Thanh Hứa bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến, Tô Trầm Ngư sẽ đánh Mẫn Tích Chu ngất xỉu. Cho nên, phía sau câu ‘có thù với Mẫn thiếu', anh đặt một dấu chấm hỏi.
Giải mã Tô Trầm Ngư, có lẽ cũng thú vị như ghi lại một bản sao đã giải mã của chương trình tạp kỹ.
Đương nhiên quá trình giải mã sẽ diễn ra lặng lẽ.
Mỗi lần Phó Thanh Hứa tiếp xúc với một người, đều sẽ lặng lẽ giải mã đối phương, đây là thói quen của anh, hoặc có thể nói đó là một chút sở thích nhỏ của cá nhân.
Vì không muốn Mẫn Tích Chu tỉnh rồi lại phát điên, Tô Trầm Ngư thử vẽ mười vòng tròn, viết cho Mẫn Tích Chu một nội dung nguyền rủa, nội dung rất đơn giản, chính là làm cho tên chó điên này, nghĩ rằng mình thật sự say rượu.
Cái này cô chỉ thử nghiệm, không biết có thể thành công hay không, nếu ngay cả hệ thống cũng có thể thêm may mắn, khiến cho đối tượng bị nguyền rủa, đối với chuyện phát sinh vào một khắc nào đó sinh ra nhận thức khác nhau, nói không chừng cũng có thể.
Cuối cùng hệ thống chứng tỏ nguyền rủa thành công.
Tô Trầm Ngư thông qua vòng tròn trắng, nhìn thấy tổ chương trình khiêng đến trên giường, Mẫn Tích Chu an tĩnh được đặt xuống, trên đầu hiện lên một bọt khí, trong bọt khí hiện ra hai chữ 'say rượu' và sau đó được xếp đầy hai chữ 'say rượu', chui vào đầu Mẫn Tích Chu.
Tô Trầm Ngư: "? ? ?"
Cái loa: 【Nương nương, đây là hệ thống chăm sóc hiện ra để thể hiện lần nguyền rủa này thành công như thế nào, xây dựng cho Mẫn Tích Chu ám hiệu tâm lý 'say rượu', sau khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ theo ám hiệu tâm lý này, cho rằng mình say rượu.】
Hoá ra là như vậy.
Cô ngáp một cái, ngả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, nghĩ thầm rằng: Nếu lúc trước ở Thiên Khải quốc, bổn cung có hệ thống nguyền rủa này, chẳng phải đã có thể tùy ý nắm cẩu hoàng đế đó trong lòng bàn tay rồi sao?
Thật đáng tiếc.
Cái loa bày mưu như một gian thần: 【Nương nương, kỳ thật ngài có thể nguyền rủa bản thân mình là ác mộng, trong ác mộng có cẩu hoàng đế trong miệng ngài nói, sau đó có thể ở trong đó ngược đãi hắn!】
Tô Trầm Ngư xoay người: 【Bổn cung ăn no rửng mỡ sao, còn cố ý muốn mơ thấy hắn?】
Sau một lúc, mặt cô không chút thay đổi ngồi dậy: 【Thật ra cũng không phải là không thể.】
Cô lại vẽ mười vòng tròn, sau khi nói xong nội dung nguyền rủa, hệ thống vô tình xuất hiện mấy chữ to: phạm vi nguyền rủa quá lớn, nguyền rủa thất bại.
Tô Trầm Ngư: ". . . . . ."
". . . . . "Cái loa nhanh chóng biến mất khỏi đầu hoàng hậu nương nương.
Rõ ràng nguyền rủa không thành công, nhưng mà sau khi ngủ rồi Tô Trầm Ngư phát hiện mình vẫn mơ thấy cẩu hoàng đế.
Sở dĩ ý thức được đây là giấc mơ, bởi vì cảnh trong mơ này, đã từng thật sự xảy ra.
Đó là ngày Tô Trầm Ngư được phong lên làm hoàng hậu.
Cẩu hoàng đế bảo thái giám bên người đưa sách trong bảo khố tới cho hoàng hậu, lúc đó Tô Trầm Ngư đang ăn dưa hấu ướp lạnh trong tẩm cung, đột nhiên quyển sách trong bảo khố được mang lại đây tặng, ni mãcô sợ tới mức thiếu chút nữa thì đem dưa hấu quăng đi.
() Chữ hán:[尼玛] – Hán việt: [ni mã]: là [阿尼马]-[a ni mã] là phiên âm của "animal" trong tiếng Anh, có nghĩa là súc vật. (Thuộc tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc.)
Nghĩa khác của từ "Nima": là một từ thiêng liêng trong văn hóa Tây Tạng. "Nima" là tên gọi tôn trọng của mặt trời trong tiếng Tây Tạng và nó cũng được dùng làm tên của một người. Từ "Nyma" xuất phát từ bản dịch tiếng Trung của tiếng Tây Tạng, được dịch là: sáng sủa, linh thiêng, và cũng có nghĩa là "mặt trời". Trong tiếng Tây Tạng, "Nyima" có nghĩa là mặt trời và " Dawa " có nghĩa là mặt trăng. (baike.baidu.com)
Một chiêu này của cẩu hoàng đế đến quá đột ngột, lúc đó Tô Trầm Ngư cũng không có suy nghĩ làm hoàng hậu. Vào lúc ấy chúng phi tần tranh đấu quyết liệt, vì muốn tranh ngôi vị hoàng hậu, Tô Trầm Ngư bốn lạng địch ngàn cân, tốn không ít tế bào não mới làm cho các nàng ấy tin tưởng cô thật sự không muốn làm hoàng hậu.
()Bốn lạng địch ngàn cân: hán việt - [Tứ lượng bạt thiên cân]: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý tứ lượng bạt thiên cân không chỉ được áp dụng trong võ thuật.
Tiền lương làm phi khá cao, phần của cung nữ Thái Lâm cũng đủ, một tháng cô chỉ cần ứng phó với tên cẩu hoàng đế hai ba lần, thời gian còn lại thì ăn uống vui vẻ, cuộc sống nhỏ trôi qua tương đối thoải mái.
Con m! nó sách bảo khố của hoàng hậu, cuộc sống yên bình nhàn nhã của cô, xem như đã kết thúc rồi.
Không bao lâu thì đích thân cẩu hoàng đế cũng đến tẩm cung, cười tủm tỉm: "Hôm nay trẫm vì ái phi mà chuẩn bị kinh hỉ, ái phi có thích không?" Lúc ấy Tô Trầm Ngư miễn cưỡng tươi cười, tỏ vẻ sợ hãi, thân thể yếu ớt không gánh nổi vị trí trung cung.
Sau đó cẩu hoàng đế ý vị thâm trường mà nói: "Ái phi cho rằng, ngoài ngươi ra, còn có ai thích hợp hơn để nắm giữ trung cung?"
Tô Trầm Ngư quá quen thuộc với ánh mắt đó, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
Vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, Tô Trầm Ngư đành phải theo tâm tư của cẩu hoàng đế nói, sau đó long nhan đại duyệt.
()Chữ hán [龙颜大悦] Nghĩa đen: Là từ vẻ mặt của hoàng đế, có thể thấy hoàng thượng đang có tâm trạng rất vui vẻ. Ý nói: Hoàng thượng rất vui mừng!
Long nhan: Thời xưa, các nhà nhân tướng học nói rằng trán nhô lên là Long nhan, sau này gọi là khuôn mặt của hoàng đế.
Đại duyệt: Cảm thấy rất hạnh phúc.
Mà bây giờ ở trong mơ, cô còn thuận theo hắn cái rắm?
Tô Trầm Ngư cười lạnh, cầm lấy sách bảo khố nặng trịch của hoàng hậu, hung hăng gõ xuống đầu của cẩu hoàng đế, gõ đến nỗi đầu hắn nở hoa, mặt sưng thành đầu heo.
. . . . .
Một đêm trôi qua, Tô Trầm Ngư tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Đào Đào bước vào phòng nhìn Tô Trầm Ngư, bật thốt lên: "Trầm Ngư, chị . . . . hôm nay trông chị thật xinh đẹp."
Tô Trầm Ngư ngạc nhiên tìm trọng điểm, cô khẽ nâng cằm: "Chẳng lẽ trước kia chị không đẹp sao?"
"Trước kia cũng đặc biệt đẹp, chỉ là hôm nay so với trước kia càng nhiều . . . " Đào Đào nhanh chóng bổ sung: ". . . . .Vui vẻ!"
Khóe miệng Tô Trầm Ngư run rẩy.
Đây là kiểu hình dung quái quỷ gì thế.
Bổn cung có ngày nào không vui?
Đến khi nhìn thấy Mẫn Tích Chu, tâm tình của Tô Trầm Ngư càng tốt hơn.
Tổ chương trình sắp xếp cho các khách mời dùng bữa sáng cùng nhau.
Vẻ mặt phóng túng du͙ƈ vọиɠ của Mẫn Tích Chu. . . . . . Khụ . . . . .Vẻ mặt ngủ không ngon, sắc mặt tiều tụy, dưới mắt là một mảng xanh đậm đặc, cả người tản ra hơi thở chớ đến gần.
"Mẫn thiếu, nghe nói tối qua anh uống rượu, chạy đến phòng Tô Trầm Ngư điên loạn, làm cho Trầm Ngư sợ quá mức. . . . " Người nói chuyện chính là Lưu Huống, không nhìn đến sắc mặt khó coi của Mẫn Tích Chu, cố ý cái hay không nói mà nói cái dở, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "May mà tính tình Trầm Ngư tốt, không so đo với người bình thường."
Chu Vấn Sâm và Tạ Vân Điềm biết thân phận của Mẫn Tích Chu, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn về phía Lưu Huống.
Phó Thanh Hứa không biết thân phận của Mẫn Tích Chu, nhưng đã giải mã người này là phú nhị đại, thân phận đặc thù tới để trải nghiệm. Anh chậm rãi lột vỏ trứng, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy.
Tối hôm qua Lưu Huống trở về khách sạn đã gần hai giờ sáng, sau khi đọc được tin nhắn, hắn không khỏi hối hận. Nếu biết Tô Trầm Ngư ra ngoài ăn thịt nướng, hắn sẽ không đến quán bar tìm người, đáng lẽ nên tìm Tô Trầm Ngư, như thế sẽ có cơ hội tăng tiến quan hệ hai bên.
Đến khi thấy Mẫn Tích Chu ngu xuẩn nhét mình vào thùng rác, nhất thời liền vui vẻ, đều là đàn ông, giả vờ gõ nhầm cửa gì chứ. Chỉ sợ Mẫn Tích Chu cũng giống như hắn, cũng có suy nghĩ muốn Tô Trầm Ngư, dù sao với khuôn mặt này của Tô Trầm Ngư, chọc ghẹo trong tay cũng không thiệt.
Cho nên mượn lý do 'say rượu' chạy đến phòng Tô Trầm Ngư, kết quả Tô Trầm Ngư còn nhỏ tuổi lại đơn thuần, căn bản không tiếp hắn, lại u ám suy nghĩ, nói không chừng thằng nhãi này muốn trói buộc Tô Trầm Ngư, cuối cùng bị Tô Trầm Ngư đánh ngất xỉu.
Có thể làm động tác kỹ thuật khó ở trên cao, còn có động tác nhanh nhẹn trói quỷ lại, nên Lưu Huống có lý do để tin tưởng Tô Trầm Ngư, có thể đánh ngất Mẫn Tích Chu, người bị say nên không có chút phòng bị nào.
Không thể không nói, điểm xuất phát của Lưu Huống tuy rằng sai lầm, nhưng kết cục cũng là % nói bừa.
Có suy đoán như vậy, nên lúc này gặp lại Mẫn Tích Chu, Lưu Huống đương nhiên khó chịu, mục tiêu của hắn là Tô Trầm Ngư, kết quả một người mới như Mẫn Tích Chu cũng dám cùng hắn đoạt người.
"Mẫn thiếu, sau này vẫn nên uống ít rượu lại, uống rượu sẽ làm sai việc." Lưu Huống cười đưa tay vỗ vai Mẫn Tích Chu, cố ý kéo ghế trống bên phải Tô Trầm Ngư ngồi xuống: "Trầm Ngư, cô ăn gì thế?"
"Bánh bao kim sa."
Lưu Huống nhìn Tô Trầm Ngư, ánh mắt phảng phất lấp lánh cảm kích, tự cảm giác vừa rồi chính mình giúp cô nói chuyện, làm hình tượng của hắn trong lòng cô lớn hơn không ít. Hắn hơi nghiêng mặt, làm cho góc mặt mình càng thêm đẹp trai: "Cũng chỉ có tiểu cô nương như mấy cô mới thích ăn bánh bao kim sa. . . . ."
Lời nói còn chưa dứt, Mấn Tích Chu đã 'phịch' một tiếng, một vỗ xuống bàn ngay bên cạnh hắn, giọng nói âm trầm giống như một con ác thú sắp lao ra khỏi lồng giam: "Anh tính là cái gì, mà cũng dám giáo dục tôi?"
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ.
"Anh nói cái gì?" Lưu Huống hoài nghi chính mình nghe nhầm, một người mới, mà dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn?
Chu Vấn Sâm nhận thấy có điều không thích hợp, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ mình, đi tới hòa giải: "Mẫn thiếu, Lưu Huống, mới sáng sớm hai người đừng ở đây tập luyện lời thoại của tình huống, giữ lại rồi đến nhà ma luyện tập, đúng lúc có thể dọa 'quỷ' hôm nay.”
Lưu Huống lập tức phản ứng lại với tình huống hiện tại, xung quanh có nhiều camera như thế, hắn thở sâu kìm nén lửa giận, thu hồi ánh mắt, không để ý nữa.
Chu Vấn Sâm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lưu Huống không ngu xuẩn, hiện tại chỉ cần trấn an được Mẫn Tích Chu là tốt rồi, anh ta nghĩ muốn kéo Mẫn Tích Chu đến vị trí bên cạnh mình, Mẫn thiếu không động đậy.
". . . . . "
Mẫn Tích Chu trực tiếp hất Chu Vấn Sâm ra, nắm tay nắm chặt lại rồi đứng lên, Chu Vấn Sâm thầm nghĩ không tốt, nếu đánh nhau, bọn họ sẽ không thể ghi hình!
Nhưng nắm tay kia của Mẫn Tích Chu không vung ra, hắn trực tiếp đến bên trái Tô Trầm Ngư, đó là chỗ ngồi của Tạ Vân Điềm, người phía sau vừa nhìn thấy hắn đến, gần như lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Mẫn Tích Chu.
"Tối hôm qua, tôi thật sự uống say rồi gõ cửa phòng cô sao?" Mẫn Tích Chu khom người, một tay để trên mặt bàn, toàn bộ cơ thể gần như bao phủ Tô Trầm Ngư, ánh mắt của hắn tràn ngập điên cuồng, âm trầm khóa chặt Tô Trầm Ngư.
Sau khi Mẫn Tích Chu tỉnh lại, rõ ràng ý thức được tối hôm qua mình uống rượu.
Sau khi hắn trở về khách sạn từ nhà cô hai, trong ký ức chỉ có hai chữ 'say rượu', những thứ khác cái gì cũng không nhớ.
Hắn uống rượu khi nào chứ?
Không biết.
Hắn tìm Tô Trầm Ngư khi nào?
Cũng không biết.
Nhìn thấy tấm hình mà Tô Trầm Ngư chụp, phản ứng đầu tiên của hắn là: Con m! nó hắn có khả năng làm ra chuyện này à.
Trước kia sau khi uống say, nghe hồ bằng cẩu hữu nói, nếu không có bọn họ ngăn cản, hắn có thể sẽ uống nước trong bồn cầu.
Nhưng đó đều là dựa trên tiền đề hắn mơ hồ có ấn tượng, nhưng đối với tất cả những gì phát sinh vào tối hôm qua, ngoại trừ hai chữ 'say rượu' xuất hiện trong đầu ra, hắn không còn nhớ cái gì khác, thật sự giống như bị hai chữ 'say rượu' tẩy não luôn rồi.
Mẫn Tích Chu một mặt vô cùng tin tưởng tối qua mình uống say, một mặt lại cảm thấy quỷ dị, cảm thấy chuyện này phi thường hoang đường. Luôn cảm giác có gì đó không thích hợp, cả người sắp tách ra thành hai nửa.
"Đúng thế, lúc anh gõ cửa, hoàn toàn nhìn không ra là uống rượu đâu." Tô Trầm Ngư sợ hãi mà nói: "Tôi ra mở cửa, anh liền trực tiếp bước vào, tôi kéo không được . . . . . Sau đó anh bắt đầu ở trong phòng làm ầm ĩ lên, còn nói thùng rác có bảo bối, muốn vào tìm bảo bối, nhất định phải ôm thùng rác trùm đầu rồi chui vào. . . . "
"Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, đành phải chụp hình gửi vào trong nhóm, nhờ các thầy giúp đỡ."
"Không đúng." Mẫn Tích Chu giơ tay vò loạn xạ trên đầu, sau đó đưa xuống cổ: "Ngoại trừ đau đầu, gáy tôi cũng rất đau."
Tô Trầm Ngư nói: "Có thể là anh đội thùng rác lên đầu, rồi dùng sức lắc đầu, cổ vẫn cử động được chứ?"
Ánh mắt của cô chân thành trong suốt, tuyệt đối không có nói dối.
Mẫn Tích Chu: "Ngoại trừ những cái này, còn có gì khác nữa?"
"Bí mật riêng tư này tôi sẽ nói sau với anh, nơi này nhiều người như vậy . . . . . ."
Mẫn Tích Chu gắt gao nhìn chằm chằm cô, cảm thấy không sao cả, mở miệng: "Nói."
Tô Trầm Ngư nhỏ giọng, giọng điệu chần chờ lắp bắp nói: "Anh còn nói . . . . . So với phụ nữ, anh thích đàn ông hơn, đàn ông . . . . . . Ừm . . . . . . Nói trong số các khách mời nam, dáng người của anh Huống là tốt nhất . . . . "
Lưu Huống: "? ? ?"
Lưu Huống: "! ! !"
Mọi người nhìn Mẫn Tích Chu, lại nhìn Lưu Huống, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập quỷ dị.
Bên trong cuộc trò chuyện, lặng ngắt không tiếng động.
Hết chương .