Edit: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
Con rắn trông đáng sợ cứ như vậy bị Tô Trầm Ngư bắt lại?
Bắt thôi chưa đủ, cô còn nhét luôn vào túi?
Cô thật sự sợ hả?
Trong đầu mọi người không hẹn mà xuất hiện câu hỏi này.
“… Trầm Ngư, em…” Tuy Mục Quân Bạch kiến thức rộng rãi, tính tình trầm ổn, nhưng lúc này cũng cũng cảm thấy tim mình muốn ngừng đập, hắn muốn Tô Trầm Ngư ném cái túi đi mau, quá nguy hiểm, cho dù động tác vừa nãy thoạt nhìn giống như người bị nguy hiểm không phải cô, mà là con rắn độc bị nắm chặt sinh mệnh kia.
Tô Trầm Ngư chỉ vào túi, nhìn mọi người nói: “Nếu đã cho vào túi rồi thì mọi người không cần sợ nữa, bên kia có người dân trong thôn đào khoai lang, lúc này mà thả có khi sẽ làm bọn họ sợ.”
Giọng nói Lâm Túc Thiên hơi khàn: “Tôi thấy cô căn bản không tính thả nó ra.”
Tô Trầm Ngư giả bộ như làm nghe thấy gì, những người khác cũng thế.
Thẩm Tâm Tâm không biết mình có nên tin Tiểu Ngư Nhi thật sự không sợ không, dù sao sau khi ổn định lại, cô ấy cảm thấy cực kì vui, nếu không phải Tô Trầm Ngư nhanh tay bắt lấy con rắn, thì có khi bọn họ đã bị cắn rồi.
Kia là rắn độc đó.
Cực kỳ nguy hiểm.
Là Tiểu Ngư Nhi mạo hiểm tính mạng cứu bọn họ!
Thẩm Tâm Tâm cảm kích Tô Trầm Ngư từ tận đáy lòng, cô ấy theo bản năng nói ra nghi vấn của mình, cũng là câu hỏi mà mọi người muốn biết đáp án: “Tiểu Ngư Nhi, sao em có thể bắt nó vậy?”
Vừa nhanh lại vừa chuẩn, bọn họ nhìn đến hoa mắt, vừa lấy lại tinh thần thì con rắn kia đã bị Tô Trầm Ngư nắm chỗ bảy tấc, không động đậy!
“Em xem nó giống phi tiêu á, nghĩ như vậy là có thể lập tức bắt được rồi.” Tô Trầm Ngư nghiêm mặt: “Cũng rất thành công.”
“…”
Còn có thể như vậy?
Giống như?
Bọn họ suýt chút nữa quên mất Tô Trầm Ngư chính là bậc thầy chơi ‘ám khí’, là người có thể phóng phi tiêu thành vòng trong hồng tâm!
Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng đứng đó, nhút nhát, sợ sệt hỏi: “Còn tiếp tục đào khoai lang không?”
“Không đào nữa.” Mọi người lắc đầu.
Bọn họ nhớ đến câu nói lúc trước của Tô Trầm Ngư ―― “Chỗ này có nhiều loại quả mà rắn thích ăn, không biết có rắn không nữa.”
Sau khi cô nói một lúc thì thật sự có rắn xuất hiện!
Lỡ như sau đó một con nữa tới thì sao?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, ngay cả tổ tiết mục cũng thấy lạnh sống lưng, vội vàng cảnh giác mà nhìn mấy bụi cỏ xung quanh, không dám lơ là cảnh giác.
Bọn họ không có bản lĩnh giống Tô Trầm Ngư, có thể tay không bắt rắn!
Vì thế mọi người về nhà nghỉ, lúc đi còn nhắc những người đang đào khoai lang cẩn thận có rắn, không nghĩ tới mấy người dân trong thôn cũng không sợ, nói ở nông thôn xuất hiện rắn là chuyện quá bình thường.
Người thấy rắn, người sợ, nhưng mà, thật ra rắn cũng sợ.
Khi hai bên thấy nhau, rắn còn chạy nhanh hơn đấy.
Mọi người vừa nghe, ánh mắt không khỏi nhìn vào túi xách của Tô Trầm Ngư…… Như vậy, bọn họ có nên cho rằng con rắn kia thật ra rất thảm???
Trở về nhà nghỉ, tổ tiết mục tuyên bố với các khách mời khác, năm giờ chiều nay Tô Trầm Ngư sẽ phải đi. Bọn họ nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ ―― phải đi?
Đúng rồi, Tô Trầm Ngư là khách mời trợ lực, chỉ ghi hình tập đầu mà thôi.
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đồng thời có chút luyến tiếc.
Nhưng đây vốn chính là quy trình.
Chu Diệc An đánh tan bầu không khí trầm mặc: “Cũng không phải sau này không gặp nữa, anh kết bạn WeChat với Tiểu Trầm Ngư, về sau có thể tìm anh trai bất cứ lúc nào.”
“Trầm Ngư phải đi rồi, ít nhất phải tổ chức tiệc chia tay, sao lại để em ấy đói bụng được.” Mục Quân Bạch bắt đầu vén tay áo: “Chúng ta đi nấu cơm!”
Xét thấy Tô Trầm Ngư hôm nay là công lớn trình, bán heo, bắt rắn, hơn nữa đợi chút phải đi, cô bị đại gia nhất trí cho rằng ngồi xuống nghỉ ngơi, mặt khác giao cho bọn họ.
Thẩm Tâm Tâm ở với cô.
“Chị Tâm Tâm, em định đi thả rắn, chị đi với em hả?”
“…” Không, chị không định thế: “Ừa!”
Trong lòng Tô Trầm Ngư thở dài, rắn độc là đồ tốt đấy, ban đầu cô muốn lấy nọc độc của con rắn này, cũng không định làm gì nó, chỉ là không muốn lãng phí, sau đó cô nhớ tới đây là xã hội hiện đại, không thể làm như vậy.
Nói đến chuyện này cô hẳn nên cảm ơn cẩu hoàng đế, nếu không phải nhờ hắn, cô cũng sẽ không bị ép học mấy thứ này ――Sở dĩ cô không sợ sâu, nhện, rắn,... mấy con có chứa độc, là bởi vì cô lúc nào cũng nghiên cứu mấy con như thế, để tìm ra một loại độc mãn tính, có thể im lặng xử lý cẩu hoàng đế mà không ai biết cô làm .
Haiz, nhắc đến đều là nước mắt.
“Tiểu Ngư Nhi, em làm sao vậy?” Thẩm Tâm Tâm rất biết nhìn mặt đoán ý, trong giới giải trí này, không biết nhìn mặt đoán ý thì cũng không đủ tư cách làm nghệ sĩ, vừa nãy trong nháy mắt kia, cô ấy cảm giác được Tô Trầm Ngư vừa có chút thất vọng.
“Không có, chỉ là có hơi lo, hay là chúng ta đừng thả nó, dọa sợ người khác thì làm sao.” Vẻ mặt Tô Trầm Ngư chân thành lo lắng: “Dọa người lớn thì không sao, lỡ như dọa đến trẻ con thì sao.” Thẩm Tâm Tâm “…”
Tốt thôi, chắc chắn cô ấy nhìn lầm rồi!
“…Còn có cây cỏ bên đường nữa.”
“Ha…” Lúc này Thẩm Tâm Tâm mới hiểu ra, Tiểu Ngư Nhi đang nói giỡn.
“Em xấu tính ghê á!” cô ấy đánh Tô Trầm Ngư nhẹ một cái.
Tô Trầm Ngư xách túi lên, nói đùa với cô ấy: “Nhớ để ý nha.”
Thẩm Tâm Tâm giống con mèo bị dẫm phải đuôi, nhanh chóng lui về sau.
Tâm trạng Tô Trầm Ngư rất tốt, tìm một bãi đất trống khá xa nhà nghỉ, Thẩm Tâm Tâm vẫn hơi sợ, đứng cách một mét: “Tiểu Ngư Nhi, em cẩn thận một chút, chị sợ lúc em thả thì nó quay đầu lại cắn em!”
Nó dám? Trừ khi nó không muốn sống nữa.
“Tốt rồi.”
Biến cố đột nhiên phát sinh.
Con rắn kia quay đầu, dùng tốc độ cực nhanh cắn lên mu bàn tay trái của Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư “???”
Nó thật sự dám!
Con rắn đen dựng người dậy, mắt nhìn thẳng Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư hình như thấy trong mắt nó có chút đắc ý khi báo được thù.
“A!!!!” Tiếng thét của Thẩm Tâm Tâm vang lên.
【 Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị một trăm điểm từ Thẩm Tâm Tâm.】
Tô Trầm Ngư “…”
Loa yêu dấu, lúc này cậu có thể im lặng, cô cũng không muốn thu được giá trị tiếng thét trong trường hợp này.
Con rắn kia giống như biết nó sắp đối mặt với loại người gì, cắn xong lập tức chạy, chắc chắn nó đã sớm nghĩ tới thời khắc này, kết quả vẫn bị Tô Trầm Ngư một chân dẫm lên đuôi.
Cô do dự, lúc sau lại thả ra.
Cũng không thể dẫm chết nó.
“Tiểu Ngư Nhi Tiểu Ngư Nhi, làm sao bây giờ, em bị cắn!!!”
Tô Trầm Ngư ủy khuất nhìn cô ấy: “Chị Tâm Tâm, con rắn cố ý, thật tức giật mà! Sao có thể làm như vậy chứ!”
“…”
“???”
Đây là trọng điểm sao!!!
Trọng điểm không phải là con rắn đáng giận, là em bị cắn kìa!
Thẩm Tâm Tâm vốn dĩ hoảng đến mức không nghĩ được gì, nhưng thái độ của Tô Trầm Ngư làm cô ấy ổn định hơn không ít.
Lúc này tổ tiết mục đang ở trong sân, đi cùng các cô là hai nhiếp ảnh gia, Triệu Tùng là nhiếp ảnh gia đi cùng Tô Trầm Ngư, sợ tới mức suýt ném luôn camera, lập tức thông báo cho tổ tiết mục.
“Lập tức đưa Tiểu Ngư Nhi đến bệnh viện!”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Tô Trầm Ngư ngăn cản bọn họ, cô cúi đầu nhìn dấu cắn trên mu bàn tay, trong lòng muốn băm con rắn kia thành tám đoạn, mỗi đoạn đem đi chiên, rán, hấp, nhưng trên mặt lại vân đạm khinh phong, với một chút sợ hãi và ủy khuất.
Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
“Độc của con rắn này cũng không mạnh, về lấy độc ra là tốt rồi.”
Thẩm Tâm Tâm và hai nhiếp ảnh gia trợn tròn mặt, này này này? Cô nói cái gì? Độc tính không mạnh, lấy ra là tốt?
Là sao? Ý cô là không cần đến bệnh viện?!
“Là tại em không cẩn thận để nó cắn, nếu đến bệnh viện sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho tổ tiết mục.” Tô Trầm Ngư nhìn nhiếp ảnh gia Triệu Tùng nói: “Em sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình đâu.”
“Sau khi bị rắn cắn, có thể thông qua sự thay đổi xung quanh miệng vết thương để xác định độc tính mạnh hay nhẹ” Vẻ mặt ba người như trúng gió đứng nghe Tô Trầm Ngư ‘phổ cập kiến thức’. Cô nghiêm túc, nói: “Con rắn bị em bắt lúc trước có lẽ đã từng bị người ta săn, cho nên nọc độc của nó không nhiều.”
“Vậy làm sao bây giờ.” Thẩm Tâm Tâm ngơ ngác hỏi.
“Về ngâm rượu trắng là được rồi.”
Chờ tổ tiết mục tổ và mấy người đàn ông biết Tô Trầm Ngư khi thả rắn thì bị cắn, một đám sợ không ít, sau đó khi tô tiết mục biết được nguyên nhân Tô Trầm Ngư không đi bệnh viện là do không muốn ồn ào, tránh gây bất lợi cho bọn họ, vẻ mặt bọn họ khiếp sợ, nội tâm chấn động, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Tổ tiết mục lần đầu gặp được nghệ sĩ như vậy.
“Vẫn nên đến bệnh viện đi, như vậy quá nguy hiểm.” Mục Quân Bạch nhìn Tô Trầm Ngư chăm chú: “Nếu xuất hiện vấn đề cũng chậm rồi.”
Chu Diệc An nhíu mày: “Anh cũng đồng ý với Lão Bạch, chúng ta lập tức đến bệnh viện đi.”
Lâm Túc Thiên tưởng tượng ra cảnh tượng Tô Trầm Ngư sau khi trúng độc sắc mặt trắng bệch, sùi bọt mép sợ tới mức không chịu được “Mau đến bệnh viện đi!”
Lý Địch và Nhậm Gia Viễn gật đầu điên cuồng.
Tô Trầm Ngư “…”
Bây giờ đi bệnh viện, nếu gặp độc mạnh thì bổn cung đã vì phát độc mà ngỏm rồi.
Tô Trầm Ngư lập tức đi về phía phòng bếp, những người khác không hiểu lý do, vội đuổi theo, bọn họ thấy cô lấy ra hai cái ly thủy tinh, đổ rượu vào một trong hai, sau đó cô dùng một đôi đũa kẹp lấy tờ giấy, bật lửa đốt rồi bỏ vào ly còn trống.
Tiếp theo, cô úp ly thủy tinh lên miệng vết thương, mọi người theo bản năng nín thở, qua một lát thì thấy máu chạy ra, Tô Trầm Ngư lấy ly thủy tinh ra, cầm ly rượu trắng rửa vết thương.
“Đau quá huhu…”
Đám người đang dại ra lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn Tô Trầm Ngư nước mắt rưng rưng, rốt cuộc cũng hiểu mấy lời Tô Trầm Ngư nói lúc trước là thật, mọi người đều phản ứng không giống nhau.
Thẩm Tâm Tâm nhớ Tô Trầm Ngư nói phải dùng rượu rửa, vừa nói như thế, mấy người đàn ông lập tức chạy lại bồn rửa tay, đổ đầy rượu trắng vào, Thẩm Tâm Tâm đi lấy hai viên kẹo, xé một viên đút cho Tô Trầm Ngư, dỗ dành cô: “Tiểu Ngư Nhi ngoan, ăn một viên kẹo sẽ không đau nữa.”
“Cảm ơn chị Tâm Tâm.” Nhìn thiếu nữ cười làm tim Thẩm Tâm Tâm tan chảy: “Không đau chút nào cả.”
Không biết vì sao khi nhìn thiếu nữ lưu loát xử lý vết thương như vậy, trong lòng mọi người không chịu nổi mà đau lòng, thật ra trong lòng bọn họ hiểu rõ, cô gái này nước mắt lưng tròng là giả, kêu đau cũng là cố ý.
Tổng đạo diễn rất nhanh đã biết chuyện này, xác nhận Tô Trầm Ngư không sao mới yên tâm, sau đó hắn lại biết cô không chịu đến bệnh viện là sợ gây phiền phức cho tổ tiết mục, làm trong lòng hắn thấy đau xót.
Hắn nhanh chóng báo chuyện này cho mấy nhà đầu tư, tên của Tô Trầm Ngư trong thời gian ngắn xuất hiện trong mắt không ít các ông lớn.
Một ông lớn của tập đoàn nổi tiếng nào đó: “Tô Trầm Ngư… đúng là tên hay, nếu như vậy, người chắc cũng không tồi.”
Trợ lý cung kính kể tóm tắt chuyện của Tô Trầm Ngư và Cố Vị Hi, Tô Thiên Ngữ cho người kia.
Nghe xong, tổng giám đốc kia trầm ngâm một lát: “Theo tôi biết, Cố Vị Hi con trai độc nhất của Cố gia, là người thừa kế của tập đoàn Trình Phong, mấy năm nay Trình Phong cũng không ổn lắm, có hôn ước với Cố Vị Hi, hừm, Tô Trầm Ngư là người của Tô gia?”
“Đúng vậy, Tô Trầm Ngư là con gái ruột của Tô Thương Vinh, Tô Thiên Ngữ chỉ là con nuôi.” Trợ lý nói.
Người kia bừng tỉnh: “Tô Thiên Ngữ che giấu thật sâu nha… Xem ra Tô Trầm Ngư ở Tô gia cũng không quá tốt.”
Trợ lý gật đầu đồng ý.
Đại lão nhìn về phía hắn: “Cậu nói xem, nếu tôi đầu tư vào Tô Trầm Ngư thì sẽ thế nào?”
Tô Trầm Ngư được tổ tiết mục thông báo, nói có một nhà đầu tư muốn nhìn thấy cô, bây giờ không đưa cô về trường học được.
“Nhìn thấy tôi có lợi ích gì?” Cô hỏi tổng đạo diễn.
Tổng đạo diễn trầm mặc vài giây, sau đó thành khẩn nói: “ Bạc tổng này tổng giám đốc của tập đoàn Tín Thượng, trong giới có rất nhiều các chương trình và nhãn hiệu lớn do Tín Thượng quản lý, mà mấy cái đó chỉ là một phần nhỏ… Cô có thể được Bạc tổng chú ý, là chuyện tốt.”
Lúc này Tô Trầm Ngư đang nói chuyện riêng với tổng đạo diễn.
Sau đó tổng đạo diễn nhìn thấy thiếu nữ trông mong nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc: “Đạo diễn, ý anh là Bạc tổng muốn bao nuôi tôi?”
Tổng đạo diễn “???”
Tổng đạo diễn “…”
Hết chương .