Editor: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
Nghệ sĩ công tác gặp áp lực dẫn đến nổi mụn là chuyện thường tình, loại tình huống của Ôn Tư Dao lẽ ra chỉ cần đeo khẩu trang khi ghi hình, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng mà người này ỷ vào mình địa vị cao, tâm trạng không tốt nói không quay là không quay, nói đến trễ đến trễ, nói đi là đi, nếu so với hai đại lão là Mục Quân Bạch, Chu Diệc An thì dễ thấy hai người kia tính tình quá cmn tốt.
Tốt đến mức không bao giờ thấy tức giận!
Nhưng bây giờ làm gì được đâu, độ nổi của Ôn Tư Dao còn nằm đó, hơn nữa đoàn đội của cô ta làm việc rất nhanh, lập tức tìm tổ tiết mục để thay cô ta xin lỗi, đồng thời đăng Weibo, đọc giống như vấn đề rất nghiêm trọng —— Trong quá trình ghi hình, Ôn Tư Dao bị dị ứng nặng, có giấy khám bệnh của bác sĩ, bất đắc dĩ phải dừng quá trình quay, rút khỏi《Cuộc sống tươi đẹp của tôi 》.
Fans vừa thấy đã la lên đau lòng, hận không thể chịu thay cô ta.
Việc dừng quay không gây cho Ôn Tư Dao chút ảnh hưởng nào, ngược lại còn bởi vì ‘dị ứng’ mà leo hotsearch, có fans trách tội tổ tiết mục, nói cái gì mà nữ thần trước giờ chưa từng bị dị ứng, sao đi quay chương trình lại bị chứ, bọn họ căn bản không làm tốt công tác bảo vệ nghệ sĩ.
Mấy người nghe thử xem, đây là tiếng người hả?
Làm như bọn họ để Ôn Tư Dao chịu ủy khuất lắm vậy.
Người nên ủy khuất là tổ tiết mục mới đúng đấy.
Làm nhân viên của tổ tiết mục tức đến mức phải cãi nhau với bọn não tàn này, chửi đến mức làm một số người cực kì vui sướng, thần thanh khí sảng. Tống Mính Hi chính là một trong số đó, cô ấy nhờ có anh họ mới dễ dàng tiến vào tổ tiết mục, mà anh họ cô - Triệu Tùng là người quay Tô Trầm Ngư.
Bởi vì toàn bộ hành trình Triệu Tùng đều quay Tô Trầm Ngư, cho nên trong quá trình ghi hình, Tống Mính Hi theo bản năng chú ý Tô Trầm Ngư, thường xuyên thảo luận với đồng nghiệp, hiển nhiên đã trở thành fan số một của Tô Trầm Ngư.
“Tớ thấy Ôn Tư Dao đi rồi cũng tốt, cậu xem, mấy ngày nay cô ta cứ nhắm vào Tô Trầm Ngư, tớ còn lo hôm nay có khi nào hai người họ đánh nhau luôn không.” Đồng nghiệp cãi thắng đám fans não tàn của Ôn Tư Dao, tâm trạng suиɠ sướиɠ, thuận miệng nói.
“Sẽ không đâu, Trầm Ngư nào dám nha.” Tống Mính Hi cảm thán: “Cô cũng thật thảm, ngày đầu tiên tới thì bị Lâm Túc Thiên nhắm vào, kết quả Lâm Túc Thiên vừa khá hơn, lại tới lượt Ôn Tư Dao, hôm nay là ngày cuối, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cô ấy có thảm đâu.” Đồng nghiệp nhìn Tống Mính Hi, bị suy nghĩ ‘đơn thuần’ của cô ấy chọc cười: “Cô gái này rất thông minh đấy.”
Tống Mính Hi: “Tớ đương nhiên biết cô ấy thông minh, cũng rất lợi hại, cảm giác cái gì cũng biết, nhưng tớ là fan cô ấy, nhìn thật sự thảm nha.”
Đồng nghiệp biết cô ấy đang muốn nói điều gì: “Bỏ qua chuyện đó đi, cậu nhớ lại xem, từ lúc bắt đầu quay tới bây giờ, cô ấy có gặp chuyện gì không tốt chưa?”
Tống Mính Hi cẩn thận nghĩ lại, phát hiện đúng thật vậy, Lâm Túc Thiên lúc trước ‘khi dễ’ Tô Trầm Ngư, kết quả ngày hôm sau hai người bọn họ đã làm ‘thân’, đến nỗi làm sao ‘thân’, ngay cả tổ tiết mục cũng không biết, lúc ấy cameraman chưa đi làm.
Xét thái độ của Lâm Túc Thiên đối với Tô Trầm Ngư, cũng không có chuyện qua một đêm đã thích Tô Trầm Ngư đi, chắc chắn có chuyện gì đó khiến Lâm Túc Thiên thay đổi.
Đến nỗi Ôn Tư Dao… cách cô ta đối xử với Tô Trầm Ngư làm người khác không vui chút nào, nhìn bề ngoài thì giống như Tô Trầm Ngư bị cô ta ‘khi dễ’, trên thực tế Ôn Tư Dao đã bị mất đi hảo cảm của các khách mời khác, mà Tô Trầm Ngư phảng phất trở thành ‘em gái cưng’ của những người còn lại, từ thái độ quan tâm của bọn họ đối với cô có thể nhìn ra rất rõ.
Tô Trầm Ngư chỉ dùng hai ngày là có thể chinh phục khách mời kì này, trừ Ôn Tư Dao, cô chính là ăn cả nam lẫn nữ, tưởng tượng như vậy, đúng là lợi hại thật.
“Cô gái này còn nhiều điều thú vị nữa.” Đồng nghiệp kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu nói.
Tống Mính Hi đột nhiên cảm thấy có chút vinh dự.
Cô gái đáng yêu nên làm cái gì mọi người cũng thích!
……
Tô Trầm Ngư trong miệng hai người lúc này đang đi cùng với Chu Diệc An đến nhà một người dân trong thôn mượn xe bán thức ăn, bọn họ đi ra chợ bán đỡ ăn lấy tiền xài, còn có thêm con heo mập kia nữa.
Nhờ Tô Trầm Ngư lấy hành động đổi tình cảm, mọi người đều đồng ý bán con heo mập kia, dùng nó để mua mấy đồ dùng cần thiết khác, như vậy không chỉ có thêm tiền, mà còn dư ra cơ.
Đương nhiên, đồ ăn, trái cây, cá linh tinh cũng bán hết.
Đối với chuyện Ôn Tư Dao ngừng quay, mọi người ăn ý không nhắc tới, giống như cô ta chưa từng xuất hiện.
Người dân trong thôn cực kì nhiệt tình, danh tiếng của Tô Trầm Ngư ở thôn này đã truyền khắp nơi, ấn tượng của người dân đối với minh tinh chỉ dừng lại ở việc quan sát qua TV, giữa bọn họ và nghệ sĩ có một loại khoảng cách mơ hồ, nhưng hôm qua Tô Trầm Ngư vén tay áo giúp cô vợ nhà họ Vương đỡ đẻ khiến bọn họ gần gũi với Tô Trầm Ngư hơn.
Sau khi tổ tiết mục rời khỏi nhà họ Vương thì xe cứu thương tới, mấy bác sĩ thấy đứa bé sinh ra bình an, hơn nữa xử lí rất tốt, cực kì kinh ngạc, còn nói may không đưa lên xe —— đường ở nông thôn rất hẹp, nhiều lối rẽ, thai phụ bị ngã nên mới động thai, nếu đưa lên xe, trên đường xốc nảy liên tục, đối với cả mẹ và con đều không an toàn, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong tình huống này, cho dù đã từng sinh con cũng chưa chắc giúp được vợ nhà họ Vương, có kinh nghiệm sinh và đỡ đẻ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà người đỡ đẻ lại là một cô gái nhỏ… Cho nên, sao cô có thể không nổi tiếng ở cái thôn đó được.
Sau đó Chu Diệc An thấy cô và mọi người vui vẻ đứng nói chuyện với nhau, nói gì mà chỗ nào mua heo, bình thường thì bán được bao nhiêu, ở chỗ này thì có bao nhiêu lò mổ…Mấy vấn đề đó hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hắn đứng bên cạnh cứ giống như đồ dư thừa…Bán con heo thôi mà phiền phức thế?
Lúc này, ống quần hắn đột nhiên bị một bàn tay nho nhỏ nắm lấy, là một đứa bé trai tầm ba bốn tuổi, Chu Diệc An ngồi xổm xuống, tiểu gia hỏa này lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa, nhẹ giọng nói: “Chú ơi, chú có thể giúp cháu đưa kẹo cho chị gái xinh đẹp ở đằng kia không ạ?”
Cậu bé mở đôi mắt to tròn, háo hức nhìn Tô Trầm Ngư, sau đó thẹn thùng thu hồi ánh mắt.
Chu Diệc An buồn cười, đùa cậu bé: “Cháu biết xinh đẹp là gì sao.”
“Biết chứ ạ!” Tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh, vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm chỉ Tô Trầm Ngư: “Chị ấy là tiểu tiên nữ xinh đẹp.”
Ha, lại cho thêm mấy từ.
“Chú giúp cháu thì có được gì không?”
Dứt lời, Chu Diệc An được cậu bé hôn một cái.
“Này, tiểu fan cho em đấy.” Mọi người ra sân sau đẩy xe ba bánh, Chu Diệc An thuận tiện đưa cục kẹo cho Tô Trầm Ngư.
Thằng bé chạy ra phía sau mẹ nó, ló cái đầu nhỏ ra, kháu khỉnh nhìn Tô Trầm Ngư, mỗi động tác đều cho thấy cậu bé rất ngượng ngùng.
Tô Trầm Ngư nhận kẹo sữa, giang tay nhìn cậu bé: “Mau lại đây.”
Tiểu gia hỏa chạy ‘vèo’ một phát vào phòng.
Tô Trầm Ngư: “…”
Chu Diệc An không chút khách khí bật cười.
Mọi người đẩy xe ba bánh ra, Chu Diệc An đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn mình, xong lại nhìn Tô Trầm Ngư: “Xe này… Ai lái vậy?”
“Anh heo heo, anh không lái ư?” Thiếu nữ trừng con ngươi đen nhánh.
Chu Diệc An: “…Lái chứ.”
Không lái cũng phải lái!
Mọi người cười ha hả: “Đạp chân ga là được, đây là phanh, rất đơn giản, nếu có thể chạy xe điện thì xe này cũng có thể.”
Xe ba bánh màu đỏ rực, bên sườn viết mấy chữ to: Gió Đông ba bánh, tốc hành vô hình.
Khi Chu Diệc An ngồi lên yên xe, cảm giác khí chất của mình thay đổi trong chớp mắt, hắn nghiêng đầu nhìn nhiếp ảnh gia, thành khẩn nói: “Chụp tôi đẹp một chút, đừng hủy hình tượng đó nhé.”
Hắn chạy xe lên đường, xem xe ba bánh coi như xe thể thao, nhìn Tô Trầm Ngư nói: “Lên xe, anh trai đưa em đi chơi.”
Tô Trầm Ngư nhìn hắn, chậm rãi nói: “Em hơi sợ.”
“Sợ cái gì?” Chu Diệc An nói.
“Em sợ anh chạy đâm xuống mương.”
“…” Chu Diệc An cảm thấy bản thân bị xem thường: “Tiểu Trầm Ngư, em tin tưởng anh trai chút đi được không?”
“Được thôi.” Tô Trầm Ngư sảng khoái ngồi bên cạnh hắn.
Ba phút sau ——
Xe ba bánh lăn khỏi mặt đường, nửa phía trước nằm dưới mương, còn lại một chút ở trên, may là chưa lao xuống luôn.
Chu Diệc An dại ra, khi nhân viên công tác chạy tới kiểm tra xem có xảy ra chuyện gì không, nghe hắn mê mang nói: “Sao anh lại vọt đến đây rồi?”
Tô Trầm Ngư bắt lấy giá đỡ, trầm mặc hai giây, nói: “Anh tưởng chân ga là thắng xe.”
Chu Diệc An: “…”
Tổ tiết mục: “…”
Yên tĩnh lạ thường, mọi người có thể tưởng tượng đang có một bầy quạ ạc ạc bay qua.
“Haizz, thôi để em, anh xuống xe đi.” Tô Trầm Ngư thở dài.
Chu Diệc An đáng thương mà xuống xe, đám người của tổ tiết mục tản ra, nhìn Tô Trầm Ngư dịch đến chỗ vừa rồi của Chu Diệc An, ngồi nghiên cứu bảng điều khiển một chút, chợt dùng tốc độ cực nhanh điều khiển xe lùi ra khỏi bờ ruộng, chạy ra giữa đường, làm Chu Diệc An nhìn đến ngây người
Tô Trầm Ngư nhìn hắn vẫy tay.
“…” Gương mặt tuấn tú của Chu Diệc An nóng lên, bình tĩnh, tự nhiên lên xe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, biết rõ còn cố hỏi một câu: “Thì ra Tiểu Trầm Ngư cũng biết lái nha.”
“Em đâu biết.”
“…hả?”
“Mới vừa học thôi.” Hắn nghe thấy âm thanh tim mình bị Tô Trầm Ngư trực tiếp đậm nát: “Rất đơn giản nha.”
Không có sự khác biệt thì sẽ không có tổn thương!
Tim rất đau!
“Anh heo heo đừng sợ,” cô giống như cho rằng hắn sợ hãi, vỗ vai hắn an ủi: “Em sẽ không lọt mương đâu, anh cứ yên tâm.”
“…” Nghẹn lời!
Nhưng người khác đang tập trung trong sân sau để chuẩn bị đồ ăn đem bán thì thấy xe ba bánh từ xa chạy lại, Thẩm Tâm Tâm ‘wow’ một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi, đến xe ba bánh mà em cũng biết chạy hả!”
Tô Trầm Ngư dừng xe, nhảy xuống, ngọt ngào cười.
Đúng là vừa đẹp trai vừa ngọt ngào!
Thẩm Tâm Tâm cảm giác tim mình bị bắt trúng rồi.
Mục Quân Bạch cầm sọt đựng đầy trái cây bước lại, nhìn Chu Diệc, thâm ý mà cụp mi, bên kia Lý Địch đã mở miệng: “Anh Chu Chu, sao lại Trầm Ngư lái xe thế? Chức anh trai này xem ra không ngồi được rồi!”
Chu Diệc An chột dạ sờ mũi, nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu nữ: “Là em đòi chạy á.”
Nha đầu này đúng là cho hắn mặt mũi mà.
Chu Diệc An cảm động, nước mắt lưng tròng.
Mọi người cười đùa, đem đồ ăn bỏ lên xe, Tô Trầm Ngư nói: “Đừng vội, chúng ta bỏ con heo vào trước.”
Đúng ha, mượn xe này chủ yếu là để chở heo.
Mọi người cùng nhau đi về phía chuồng heo, Tô Trầm Ngư đi theo sau, tối hôm qua cô vừa mới vẽ mười vòng tròn nguyền rủa, còn chưa biết ‘kinh hỉ’ tiếp theo là gì… Tuy rằng biết sẽ không bị lặp lại giống lần trước, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước, nên——
【Xong rồi xong rồi, bọn họ muốn đem mình đi bán, không, mình không thể đi theo bọn họ, mình sinh ra là heo nơi này, chết cũng là quỷ heo ở nơi này!】
Khi cô cách chuồng heo khoảng năm mét, tai lập tức nghe được âm thanh ‘ụt ịt’, sau đó âm thanh ‘ụt ịt’ tự động được dịch ra trong đầu cô.
“?” Cô dừng bước.
Cái loa tốt bụng giải thích: 【Nương nương, đó là ‘kinh hỉ’ ngẫu nhiên của cô.】
Hiểu được tiếng heo?
“Ủa? Sao con heo này không chịu ra.”
【Không ra! Chết cũng không ra!】
Tô Trầm Ngư bước qua nhìn, con heo mập đứng trong góc, đầu chôn dưới đất, không chịu nhúc nhích.
【Chỉ cần mình không di chuyển, bọn họ sẽ không làm được gì.】
【Mình đúng là một con heo thông minh mà.】
Cho dù mọi người dùng cách gì đi nữa, con heo kia vẫn kiên trì đứng đó.
“Dùng cây đánh thử xem?” Lâm Túc Thiên nói.
“Tiểu Ngư Nhi?” Thẩm Tâm Tâm theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tô Trầm Ngư, người nãy giờ nhìn chằm chằm con heo không lên tiếng: “Em có cách nào không?”
Vì thế mọi người ăn ý nhìn sang cô.
Đối mặt với sáu đôi mắt, sau đó còn nghe con heo mập kia nói【Cô mà dám vào thì mình sẽ tông cô luôn】—— Tô Trầm Ngư khóe miệng hơi hạ xuống.
“Nó không chịu di chuyển…” Cô suy nghĩ, nâng mắt lên nhìn chằm chằm con heo mập, vẻ mặt không đành lòng, chậm rãi nói: “Hay là chúng ta làm thịt nó ở đây luôn, xong rồi đem ra chợ bán?”
Mọi người: “???”
Tổ tiết mục: “?????”
Giây tiếp theo, con heo mập nãy giờ không chịu nhúc nhích đột nhiên cực kì tự giác chạy ra khỏi chuồng heo, dũng mãnh lao lên xe ba bánh.
【Tính đi tính lại, bị bán so với bị gϊếŧ còn đỡ hơn chút, lại còn có thể làm giống nãy một lần nữa.】
“!!!”
Mọi người trừng mắt nhìn con heo siêu tự giác kia, dại ra tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Heo:Làm con heo thông minh trong thế giới loài heo, lúc này đương nhiên phải thức thời QAQ~