_" Này oa nhi như thế nào rồi ca
Hạ Vũ tiến vào sơn động của mình,nàng biết Hạ Vân đã đưa kia tiểu cô nương vào đó
_"Không có gì nguy hiểm cả,nương chỉ cho nàng ta hít chút Thiên Tiên Hoa thôi"
_" Thiên Tiên Hoa ư?
_" Ừ,đây là một loại phấn có tác dụng khiến người ta hôn mê chỉ trong cái nháy mắt,tùy từng loại mạnh yếu của phấn bột này mà đối với người hứng chịu có tác dụng khác nhau.Nghe đồn cảnh giới cao nhất có thể làm phân thân kì bất tỉnh hoặc đóng băng trong mười giây"
_"Mười giây sao,ca ca không đùa Vũ nhi đi,mười giây trong trận chiến cũng đủ đem ngươi tu vi cao thâm lăn lên lộn xuống vài lần đi
_" Ca ca ta có khi nào thì lừa quá nha đầu ngươi không,ta là đang nói tới Thiên Tiên Hoa cảnh giới cao nhất thập cấp,nhưng đến nay cũng chưa người nào luyện chế ra.Nương cho này tiểu oa nhi dùng có lẽ mới chỉ là bán thành phẩm thôi"
_"Bán thành phẩm mà đã đem người ta hôn mê sâu như vậy,cũng thật bất khả tư nghị quá đi"
_"Đúng vậy,Vũ nhi mau đi tắm rửa rồi ra trông nom tiểu oa này đi,ta cũng cần về phòng tịnh dưỡng đã,hôm nay thật nhiều việc rồi" Hạ Vân nói nói,giọng đầy mệt mỏi.Hạ Vũ có cảm tưởng đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca chật vật như vậy,cũng tại nàng cả,nếu nàng cường đại hơn chút...Dường như thấy điều tự vấn của Hạ Vũ,Hạ Vân cười cười xoa đầu nàng
_" Đừng nghĩ nhiều,hôm nay Vũ nhi tốt nhất,nếu không có ngươi nhanh nhẹn nói năng lợi hại,không chừng chúng ta thật không đợi được nương tới mất"
_"Nhưng còn tiểu oa nhi thì ta sẽ tính sao ?
_" Đừng lo,mọi chuyện nương sẽ có cách sắp xếp"
"Ưm....ưm....Sương tỷ...." Đúng lúc này tiếng kêu trong vô thức của tiểu oa nhi vang lên làm hai huynh nguội đều quay lại.Hạ Vũ nhìn nhìn cô bé đang nằm kia,mặt nhăn lại.Có lẽ dù đi vào giấc mộng nhưng những kí ức kinh hoàng khi tận mắt chứng kiến người thân tử thật khó xóa nhòa.Hạ Vũ cảm thấy lòng đầy rối bời.Đối mặt với sự việc vừa rồi,nàng ta có thể lựa chọn cùng thiếu nữ kêu Sương tỷ phớt lờ mà rời đi.Nhưng nàng đã không làm thế mà dừng lại cùng chung chiến trường với mình.Vân ca nói nàng nhanh miệng mới giúp nhặt về một mạng,nhưng thật ra tất cả phải nhờ là đôi tỷ nguội kia.Có lẽ mình cần phải quan tâm nhiều hơn tới này cô bé,coi như vì trả ơn cũng như người này rất đáng được kết giao
_"Ca ca mau về nghỉ đi,nơi này có Vũ nhi rồi..."
_"Được rồi"
Nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa,Hạ Vũ cũng tiến lại đắp thêm chăn cho kia oa nhi,sau đó tiến vào tẩy rửa bụi đường,ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.
Hai ngày hôm sau không khí lại trở về như thường.Nương hai ngày này cũng không ở nhà,nghe Vân ca nói nương đang sửa chữa tất cả lại pháp trận,thêm hai ba cái tấn công cùng phòng thủ các loại.Hạ Vũ nghe vào cũng không hiểu sao nương lại cần làm như thế,dù sao cũng sẽ không có ai mò tới nơi này làm gì cả.Mà hơn nữa nương tu vi cũng đã tới nguyên anh hậu kì,chắc có lẽ dù ma tu hay yêu tu cũng không ngu gì dấn đầu đi trêu chọc,chẳng phải ngại mạng quá dài sao.Trong hai ngày này điều làm Hạ Vũ băn khoăn nhất đó là kia oa nhi.nàng ta đã tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau,nhưng ban đầu là kêu khóc,nháo nháo đòi kia vị thiếu nữ,sau đó lại ngồi im một chỗ thất thần.Điều này làm Hạ Vũ bối rối không thôi,đành phải để nàng ta tự vượt qua vậy.
Trong thời gian này,Hạ Vũ cũng không rỗi,nàng lúc này càng ý thức rõ hơn về thế giới tu chân,về tầm quan trọng của sự cường đại.Chính vì vậy ngoài thời gian chăm nom oa nhi,nàng đều dành tâm trí chìm đắm trong thần thức để lĩnh ngộ " Sóng lửa nhiếp nhân".Hạ Vũ có cảm thấy lần ấy nguy hiểm dù cửu tử nhất sinh nhưng đối với tu luyện tác dụng thực không nói chuyện đùa.Ngoài việc tiến vào luyện khí nhị tầng ra,còn lĩnh ngộ thêm "Vọng kì chân",còn cả "Vạn dặm phù"từ ca ca dạy nữa.Hạ Vũ cũng vòng vào qua bảo tháp trong thần thức,bất quá không hề có mấy tiến triển,xem ra chỉ có chiêu thức tiến cấp mới bước đi càng nhiều
_"Vũ Vũ,nương gọi nguội kìa"
Tiếng của Hạ Vân vang lên kéo Hạ Vũ đang chìm đắm trong thức hải ra,nương rốt cuộc đã trở lại
_" Ca ca,nương đã quay về rồi sao"
_" Đúng vậy,Vũ nhi nhanh nhanh qua"
_"Có chuyện gì mà nương gấp như thế"
_" Ca ta cũng không biết,nhanh đi thôi
Hạ Vũ nghe xong cũng nhanh nhanh chạy theo Hạ Vân tiến vào phòng,chỉ thấy Phượng Nghi đang ngồi chính giữa,mắt nhắm nghiền
_" Hai đứa ngồi đi"
_"Nương..."
Hai người cũng nhau ngồi xuống hai bên Phượng Nghi,lúc này mới mở mắt trìu mến nhìn nhìn
_"Hại đứa nghĩ sao về sự kiện này"
_" Ý nương là chuyện bị tập kích ư ?" Hạ Vân ngạc nhiên hỏi
_" Đúng thế,từ chuyện tranh giành miếng ngọc bội,tới bị tập kích,lại tới được cứu trong khu rừng ..."
_" ý nương là...
_" Đúng vậy,rất có thể là một cái âm mưu nào đó,nên ta muốn các con thật cẩn thận,nhất là kia oa nhi"
_"Nhưng mà tỷ tỷ nàng đã chết vì cứu tụi con mà Hạ Vũ phản đối
_" Con nên nhớ trên đời này không thể tin được ai,con phải nhớ đấy,muốn tin ai phải cảm nhận từ trái tim chứ đừng nhìn những gì trước mắt"
_" Nhưng..."
_" Thôi,nương muốn con gọi nàng ta vào đây hỏi cho rõ ràng,dù gì lúc này cũng không có cách nào khác ngoài việc đó"
_" Vâng.."
Hạ Vũ bước nhanh ra phòng,lúc trở lại thì bên cạnh đúng là oa nhi hôm trước,so ra nàng ta tiều tụy đi rất nhiều
_" Ngồi đi" Phượng Nghi chỉ chỉ ý bảo oa nhi ngồi xuống,nhưng nàng ta một mực bám lấy Hạ Vũ liếc liếc,đến khi Hạ Vũ gật đầu mới ngồi.Xem này tình cảnh có lẽ Hạ Vũ là người nàng ta tin tưởng nhất ở đây
_" Con có thể cho ta biết về gia cảnh của con không?"
Phương Nghi cất tiếng hỏi,dù thanh âm hết sức nhọt ngào nhưng ánh mắt lại nhìn sâu vào kia oa nhi đầy tìm tòi cùng đánh giá.Không thể trách nàng đa tâm như vậy,ngươi nếu trải qua một đếm thấy cả gia tộc diệt thảm,ngươi cũng sẽ như vậy cả thôi
_" Ta tên là Thiên Băng Băng,thứ nữ của Băng gia phía nam Đại Thiên Quốc,lần này cùng Sương tỷ trốn đi lên kinh thành chơi chơi,cũng muồn mở ra tầm mắt"
_" Thiên gia ở phía nam sao,ta hình nhe không có nghe tới"Phượng Nghi nói xong mắt càng xoáy sâu vsfo Thiên Băng Băng
_" Ta chỉ là cạ tiểu gia tộc thôi"
_" Cũng thật hay,gia tộc này có thể bồi tài ra một viên kim đan trẻ tuổi...thực tốt"
_" ta Sương tỷ chính là tự hào của cả gia tộc...ô...ô...tỷ ấy không còn nữa,ta đây làm sao giờ" Nói rồi quay qua òa khóc ôm lấy Hạ Vũ. Tất cả cũng không thấy Phượng Nghi mắt chợt lóe,lại cười đến là dịu dàng
_" không cần lo,hay để ta đưa con về lại gia tộc"
Lời này của Phượng Nghi không ngờ lại làm Thiên Băng Băng đang khóc giật bắn
_" Không,không cần,ta không muốn về gia tộc,nếu mọi người bieedt vì ta mà Sương tỷ xảy ra chuyện,ta cũng đừng sống"
_" Nương,nếu nàng ta không có chỗ đi,không bằng để nàng ta lại đây đi"
Phượng Nghi quay lại nhìn thật lâu Hạ Vũ đầy suy nghĩ,sau đó mới gật đầu
_" Vân nhi,cầm thanh bùa này,kiến ra một cái động cho Băng Băng"