Hạ Vũ vội vàng đứng dậy đi theo sau.Lần này đi cũng không lâu,chỉ đánh vài cái ngã rẽ thì dừng lại trước một vách đá,đây không phải là đi một vòng để xem cái này đi.Nhưng sự kiện trước mắt mới làm nàng mắt muốn rớt tròng,hai vị dẫn dường cứ thế bước xuyên qua.Nàng đọc vô vàn truyện tu chân,cũng không thấy nói qua có môn công pháp này,nếu không phải vậy chỉ có thể khẳng định đây chính là cái ảo ảnh trận.Nghĩ thế tim đánh cái giật thót,nàng cũng thôi đi nhưng ca ca cũng có chút thành tựu về trận pháp cũng không chút hay biết là lạc vào ảo trận lúc nào,điều này khẳng định đây trận pháp siêu việt hơn so với lúc chưởng quầy dẫn đi qua nhiều lắm.Hạ Vũ cũng không dám chậm trễ,theo Hạ Vân bước xuyên qua theo,nói đùa,lạc hai vị kia sẽ đi loạn đến cái nào cấm chế.
Hạ Vũ đi qua,nhìn tới cảnh vật thật sự bị chấn nhiếp,cái gì pháp trận,cái gì tu vi cao bảo hộ bỏ ra cũng không đủ,trước mắt nàng là hai tòa tháp rất lớn,đồ sộ hoa mĩ không thôi,lấp lánh tựa như dát bạc một loại,thật hiển nhiên đây cũng sẽ là cái pháp bảo trữ vật.Một tháp tên là " vũ kĩ tháp",một tháp là " trang vũ tháp",hiển nhiên một cái về công pháp,một cái về pháp bảo.
_" đây là hai bảo tháp,mọi thứ trong đó đều là địa giai cùng huyền giai công pháp,hai vị cứ tự do lựa chọn"
Nói rồi hai người lùi lại,canh giữ ở cửa khẩu.Hạ Vũ biết đây là cho hai người lựa chọn tự do thoải mái,chẳng lẽ không sợ hai người càn quét hết đi sao,nhưng ngay sau đó nàng bèn xóa ngay ý nghĩ này,chưa kể hai người kia tu vi,kể cả không có họ thì tài năng xuyên qua vài cái trận pháp cũng không dễ rồi,lại nói cũng chỉ có địa giai cùng huyền giai,có quí cũng không đáng liều mạng
_" Ca,vào Trang Vũ tháp đi"
Hạ Vũ đương nhiên sẽ vào " trang vũ tháp" mà không vào " vũ kĩ tháp",nói thật đồ từ thần hồn rớt ra cũng phải từ địa giai đã ngoài đi,cần gì tốn quá tiền đi tiêu hao thứ mình không cần đâu. Hạ Vân cũng chung suy nghĩ này,mắt liếc cũng không thèm liếc bèn hướng kia " trang vũ tháp". Hai người không biết hành động của mình đã làm cho hai người đang đứng gác kinh ngạc không thôi, này đôi huynh nguội có bậc nào xuất thân,ngay cả đến địa giai công pháp cũng chướng mắt?
Hạ Vũ bước vào bảo tháp,mắt đúng là sáng ngời không thôi. Không phải nói quá,đây địa điểm pháp bảo dàn xếp để hai bên phát ra lấp lánh ánh sáng,khiến người ta mắt thực chói. Nằm bên phải chủ yếu là kiếm,đàn,tiêu,...hẳn là tấn công đi,cái còn lại thì ngọc bội,áo choàng,trâm...đương nhiên là phòng thủ rồi.Nàng trong lòng rạo rực,đây đúng là những thứ nàng thiếu lúc này,vội quay sang phía Hạ Vân
_" Ca ca,huynh có đủ tiền không a?"
Hạ Vân nhìn nàng đầy thương yêu,xoa xoa tóc
_" Vũ Vũ,đừng nói một,ngay cả vài món đại ca ta cũng đủ tài năng lấy ra cho ngươi nha"
Hạ Vũ nghe câu này thật là mát lòng mát dạ,có một ca ca là tổng tài quả là nhất kiện vui vẻ.
_" Được,ca nhớ nhé"
Thế là Hạ Vũ lao vào công cuộc tìm kiếm.Cộng cả hai kiếp vào đây là lần đầu tiên nàng có thể tự do mua sắm mà không hỏi giá cả. Lúc trước khi còn ở hiện tại,là một cái cô nhi,tiền ăn học cũng đã là một gánh nặng lớn khiến nàng thời gian rảnh rỗi đều dành cho kiếm việc làm thêm,ăn tiêu đều tiết kiệm,đồ mặc cũng từ các tiệm đồ cũ mà ra. Lúc này được nương thương,ca ca quí khiến nàng càng ngày càng luyến tiếc nơi đây không muốn trở về nữa
Hạ Vũ bận rộn cả một ngày trời tìm tìm kiếm kiếm,luôn đến các xó góc mà nhằm.Đây cũng không phải là do nàng không thích mấy bảo bối ở trung tâm,mà bởi theo các kịch tình bảo bối luôn từ chỗ này mà ra. Nhưng ý tưởng tuyệt vời bao nhiêu thì sự thật lại phũ phàng bấy nhiêu,nàng hầu như lật hết các xó một vòng vẫn chưa tìm thấy cái gì đáng giá,nhìn đến chỉ toàn các tàn phiến hoặc phế bảo bị giảm cấp. Chính vì vậy đây không biết là lần thứ bao nhiêu Hạ Vũ tâm cảm thán : nữ chính vận mệnh không phải là lấp lánh chói mắt bình thường.
Bên cạnh Hạ Vân thấy nàng hành động khó hiểu,cũng đi đến bên cạnh hỏi han
_" không có cái nào vừa ý ư?"
_" không phải,nguội muốn tìm kiếm một món cổ bảo thôi,chẳng phải nói càng cũ càng quí ư?" Hạ Vũ lấp liếm,không lẽ nói từ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết,bảo bối toàn từ đây ra,đây đúng là chuyện không tưởng.Nhưng vào tai Hạ Vân lại là hắn nguội nguội chưa thật rõ sự tình
_" Thế giới này khoing phải cứ cũ là tốt như Vũ Vũ tưởng,nó được chia thành các giai cấp khác nhau,gồm thiên,địa,huyền,hoàng,còn hai thứ khác là tiên cùng thần khí là hai món trong truyền thuyết thôi.Mà sở dĩ có phân chia như thế là bởi độ mạnh yếu của linh khí trong các pháp bảo
_" Linh khí tồn trong pháp bảo?"
_" Đúng vậy,linh khí trong chúng càng đượm nồng,phẩm chất càng cao. Kia gọi là tiên khí bởi có lây dẫn tia tiên linh,đây cũng chỉ xuất hiện trên thiên tầng,ở nơi đây hạ giới muốn có chỉ sợ phải đợi ai đó lúc phi thăng mới tài năng bay ra,còn về thần khí chính là thời hồng hoang mông muội,chúng ta cũng không chưa biết nó thực tồn tại hay không"
Nghe Hạ Vân nói vậy,Hạ Vũ chỉ yên lặng nghe.Khi hắn nói đến thần khí là chưa xác định,nàng chỉ cười khổ.Cười bởi nàng biết thần khí ,tiên khí là có tồn tại.Kia nữ chính Lan Băng Băng chẳng phải có trong tay tiên ngọc không gian sao,sau này được đến tay một kiện thần khí tên Hiên Viên kiếm,mà nữ phụ cũng là bị ngã rớt trong đợt tranh chấp cùng nữ chính ở sự kiện này.Cái này cũng chỉ lướt qua thôi,điều Hạ Vũ quan tâm chính là pháp bảo giai cấp phân chia bởi độ mạnh yếu của linh lực,chẳng phải nàng vừa đến tay bộ công pháp " Vọng kì chân" sao,vậy nhân cơ hội này thử thử đi.Nàng vội vàng lục lọi trong trí nhớ,thấy công pháp diễn tả thật đơn giản,chỉ cần vạn dụng linh lực truyền vào trâm mi,mở ra tâm nhãn,so với " dặm phù quyết" đơn giản hơn rất nhiều.Hạ Vũ thật không biết,đây là từ nàng lĩnh ngộ mà rơi ra,đã trở thành chân chính hợp cùng một thể,hiển nhiên sẽ dễ dàng,còn kia là học tập là phải tự thân tìm tòi nên gian nan lại càng gian nan.Hạ Vũ điều động linh khí,hướng lên mi tâm,chỉ thấy tia linh khí dâng lên tới nơi,nàng ánh mắt nhìn cảnh vật bỗng trở nên thay đổi.Hình đáng mọi thứ vẫn vậy nhưng lại có mờ mờ ánh sáng có đậm có nhạt tụ vào chúng. Qua gần tháng tu luyện,nàng biết đó là linh khí,xem ra những điều Vân ca nói là hoàn toàn đúng. Đậm linh khí là điểm tốt,vậy những nơi mờ linh khí chính là điểm yếu đi,nàng bèn quét mắt về phía Vân ca,chỉ thấy hắn linh khí tối nùng hai tay cùng mi tâm,còn lại đều phân bố đồng đều,xem ra hắn công thủ đều tốt nha.
Hạ Vũ quét mắt nhìn khắp căn phòng,điều làm nàng tối kinh hoảng đó là màu sắc các vật đều tương tự nhau,mà những chỗ nàng càn quét qua lại chính là nơi kém sắc nhất.Hạ Vũ lúc này muốn lật bàn,tiểu thuyết đúng là hố cha người.Nàng bèn buông tha cho mà tiến về phía trung tâm,nơi đây pháp bảo linh khí đúng là nồng hơn nhất tầng,nhưng cũng chính vì tất cả đều như nhau nên nàng thật không biết đâu mới là cái tốt nhất cho bản thân.Đúng lúc này mắt nàng lại quét đến nhất kiện pháp khí làm nàng giật thót.Đó là một miếng ngọc bội lục sắc quang đoàn,cả người toát ra hàn băng lãnh,nhưng dưới linh nhãn của màng chân chính không có linh khí.Được xếp trong bảo trân các chắc chắn không phải là vật thường,lại ẩn chứa không phải linh khí,vây không lẽ..