Hạ Vũ bước lên cái hồ lô,mặt tái đi.Nàng cũng không nghĩ nương nàng hảo hảo có cái đồ chơi phi hành dạng này.Chỉ thấy nó là là trên mặt đất,chớp mắt lại cất cánh bay cao vút lên không,tỏa ra lớp hào quang nhàn nhạt bao phủ ba người,khiến nó dường như tan vào trong những đám may.Lại nói tốc độ cũng không phải đùa,gió tạt vào mặt khiến nàng đau rát.Hạ Vũ cũng không dám nhìn xuống đất.Nàng nghĩ nếu mình nhìn xuống có lẽ sẽ ngất ngay,không may mà rớt xuống thì quả là chết cũng quá khó coi.Vì sinh mệnh nhỏ nhoi yếu đuối,Hạ Vũ bám thật chặt tay nương,dù sao nàng cũng là lão đại điều khiển, hiển nhiên sẽ không rớt đài rồi.Phi hành với tốc độ như vậy,trăm dặm đến trong nửa tiếng cũng có thể.
Quả nhiên chỉ sau đó không lâu,nàng cảm thấy tốc độ giảm đần,cũng từ cao hạ xuống thấp.Hạ Vũ có thể thấy rõ nơi mình xuống lúc này.Đây là đỉnh một ngọn núi,không khí se lạnh,thi thoảng còn thấy vài gợn mây lướt qua
_"Không sai,không sai,so với ta cảm nhận cũng không khác lắm,xem ra nơi này sẽ là nơi dừng chân của chúng ta"
Hạ Vũ không tin được lời của nương lúc này.Nàng xem cảnh vật xung quanh thật đẹp,nhưng đẹp thì có tác dụng gì không?Nương không định cho nàng ăn sương nằm gió ở đỉnh núi này hai tháng đấy chứ,nếu vậy thật thì cũng không hơn tra tấn nhau nha
_"Nương định ở đây hai tháng ư?"
Hạ Vũ ngượng ngùng hỏi.Nàng chỉ mong nương nói :"ta đến đây để ngắm cảnh".Nhưng xem ra điều này vô vọng rồi
_"Đúng,ta sẽ làm cái động phủ ở đây,lại thêm cái mê ảo trận cùng công kích trận đem dấu đi.Có thể tìm ra chúng ta cũng không dễ."
Hạ Vũ thở nhẹ nhõm.Thì ra là lập động phủ,nàng cũng không cần phải ăn gió nằm sương.Nàng chỉ thấy nương vung tay,mười đạo phù chú óng ánh bay ra,dán lên vách đá,lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trương phù bay đến đâu thì ngay lập tức đá bị biến thành bột vụn.Chỉ sau một khắc,nương mới nói "thu",mười trương phù bay vọt từ trong làn bụi trở về tay nương lại chớp mắt biết mất.Nương lại phẩy tay làm một cơn cuồng phong,cuốn sạch bó lớn bó nhỏ bụi,để lộ ra bên trong một thông đạo tối om.
_"Cần phải bố trí cái mê ảo trận cùng công kích trận,Vân nhi mau bố trí cho ta xem xem,không biết ngươi có hay không chăm chỉ rèn luyện"
_"Vâng"
Hạ Vân đáp,lại quay qua Hạ Vũ
_"Vũ Vũ,xem xem ca ca lợi hại nha"
Nói rồi hắn vung tay,cùng lúc năm mươi viên đá lấp lánh bay ra,chia làm năm màu riêng biệt:đỏ,vàng,lục,lam,nâu,tạo ra năm cánh sao bay vòng trên đầu.Khoảng cách giữa những viên đá dần dần nới rộng,qua một hồi đã bao phủ cả ngọn núi.Lúc này Hạ Vũ lại bắn ra thêm năm viên đá nữa,trông có vẻ nhỏ hơn rất nhiều nhưng xem về màu sắc lại rực rỡ không chỉ gấp bội
_"Tạo"
Kèm theo tiếng hô của Hạ Vân,tất cả viên đá xoay tròn,trộn lần vào với nhau.Chứng kiến cảnh này Hạ Vũ liên tưởng tới khi đánh cái mật mã trong két sắt,thật sự là quá mức phức tạp.Tất cả những viên đá xoay quanh một khắc,lại trở nên đứng yên,xung quanh tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ,lại hòa với nhau thành cái hào quang bong bóng xà phòng bao phủ xuống dưới
_" Thế nào,rất lợi hại đi"
Hạ Vân mặt tràn đầy hưng phấn.Hắn đã tập luyện trận pháp này suốt hai năm qua.Mỗi một loại trận pháp cần hai mươi lăm cái hạ phẩm linh thạch,cái trận pháp hắn vừa ngưng thực ra kia là dựa vào bí pháp gia tộc dùng để kết hợp các trận pháp lại với nhau,uy lực tăng lên thật có thể tưởng tượng.
Hạ Vũ giơ ngón tay cái lên làm biểu tượng được.Nàng đương nhiên là khâm phục,ca ca hắn không chỉ tu luyện thiên tài,lại là cái trận pháp sư,thế gian được mấy cái đâu.
_"Xem ra Vân nhi rất chuyên tâm nha.Có thật nhiều tiến bộ,nhưng nếu như con có thể ngưng thực trận pháp chỉ trong một nén nhang,lại tăng lên vài cái chu thiên nữa,uy lực sẽ có thể tiến đến trung cấp hỗn trận phù trung.Nhưng con đừng vội,mọi thứ cần từ từ,coa kiên trì đến cùng mới có thắng lợi"
_"Dạ,nương"
_"Chúng ta tiến trong động xem sao,tiện tay tu sửa chút chút.Bên ngoài coi như tạm ổn,trận pháp kia dù có là nguyên anh đến cũng có thể chống đỡ một hai"
Nói rồi nương dẫn đầu tiến vào.Hạ Vũ và Hạ Vân theo sau.Chỉ thấy vừa tiếp xúc,cả hang động bừng sáng,chiếu rọi cảnh vật xung quanh.Đây là một cái hang rộng chừng hai mươi mét vuông,phân chia hai bên vách là các cửa khác nhau,có lẽ là phòng của mỗi người,lại thêm ra một bộ bàn đá,trên tường khảm thật lớn mấy biên dạ mịn châu.Hạ Vũ khép không nổi mồm,mấy viên dạ minh châu kia cũng không phải phàm vật,ít ra ở hiện đại nàng cũng chưa có thấy qua viên nào lớn như thế.Lại nói kiến trúc động phủ lại trái ngược hoàn toàn,giản dị đến cùng cực,đến một cái chén uống trà cũng không,nàng lo lắng nàng sau này aex ăn bằng gì nha!Nhưng Hạ Vũ cảm thấy an ủi nhất là mỗi người được một phòng.Cái này có lẽ do nương ý định,chắc muốn mỗi người tự có không gian riêng của bản thân.
_"Vũ nhi,mau lại đây,ta có điều muốn nói"
Nương ngồi xuống cái ghế,ánh mắt phức tạp nhìn nàng.Hạ Vũ hiểu có lẽ nương đã quyết định nói với nàng điều gì đó,hết sức quan trọng.Và sự thật chứng minh ngày hôm nay sẽ thay đổi cả cuộc đời của nàng đi một hướng khác,có vui vẻ phấn khích,lại cũng không thiếu tủi nhục,khổ sở cùng đau thương,chuyện này hãy nói sau....