Nữ Phụ Thuần Ái Văn

chương 50: lần nữa rơi xuống vách núi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Đoan Vương thái phi lệnh gia đinh trong phủ đến thăm dò tình hình ở Vân Nhạn quan thì chỉ phát hiện dấu vết ẩu đả ban nãy lưu lại, còn kẻ xấu đã đi mất.

Dạ đương nhiên sẽ không ở lại một nơi quá lâu. Lúc này không biết hắn đã mang Nam Cung Nguyệt đi đâu.

Nhưng Tống Giản cảm thấy mình vẫn nên đến đó xem sao, chưa biết chừng Nam Cung Nguyệt sẽ để lại dấu vết hay manh mối gì đó để họ lần theo.

Theo lý, một người bị bắt cóc nhất định sẽ không phối hợp, huống chi còn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Dù Dạ có thể xuất quỷ nhập thần đến đâu cũng tuyệt đối không thể bảo trì tình trạng trên khi mang theo Nam Cung Nguyệt.

Trạm kiểm soát khi ra vào kinh thành đều kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc. Hơn nữa vì số lượng người lớn, Nam Cung Nguyệt rất dễ tìm được cơ hội kêu cứu. Trừ phi bọn họ không đi đường chính...

Nhưng Nam Cung Nguyệt không thể nào thích ứng được với hoàn cảnh ác liệt của các loại đường đi lách léo kia, tốc độ của họ tuyệt đối sẽ không quá nhanh.

Ngay vào lúc gia đinh của Đoan Vương phủ đã đuổi theo tuyến đường chính, Tống Giản vừa đi vừa tự hỏi, bất tri bất giác nàng đã đi xuyên qua cả tòa đạo quan và đến cửa sau.

Nhìn thấy bên ngoài cửa sau là một vách núi, Tống Giản không khỏi hơi sửng sốt.

Nàng theo bản năng muốn chạy qua xem thử, nhưng chưa đi được mấy bước lại chợt nghe thấy từ trong viện phía sau, liên tiếp truyền đến vài tiếng kêu thê lương, thảm thiết.

Đông Phương Ẩn, Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc đều đang ở trong sân. Theo lý mà nói, có Đông Phương Ẩn ở đó, trên phương diện vũ lực hẳn vẫn là có chút bảo đảm, vì thế Tống Giản vô cùng yên tâm, chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến.

Nhưng tình huống hiện giờ là sao đây?

Nàng theo bản năng đứng ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng vẫn như cũ không có manh mối gì. Dù cảm thấy mờ mịt cùng hoang mang cực độ nhưng Tống Giản vẫn xoay người lại, quyết định trở về xem tình hình.

Ngay vào lúc nàng xách váy bước vào đạo quan từ cửa sau, nàng thấy được trong đình viện có một bóng hình cực kì quen thuộc đang đứng. Tống Giản lập tức dừng bước, giật bắn người đến độ suýt chút nữa trái tim ngừng đập...

Tuy nói lúc trước đã quyết định sẽ đi con đường đối lập với Nam Cung Thuần nhưng trong hoàn cảnh không chút chuẩn bị, hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, loại kích thích này quả thật có chút quá lớn.

Không biết có phải vì có võ công thiên hạ đệ nhất phụ trợ hay không, Nam Cung Thuần thoạt nhìn vẫn giống hệt mười sáu năm trước, cũng không có thay đổi bao nhiêu... Ngoại trừ khí chất càng thêm âm trầm, thần sắc càng thêm phóng đãng.

Sau khi hắn nhận được thư Dạ truyền đến liền rời khỏi Ma giáo, đến xem Vân Nhạn quan. Mọi người cho rằng, nơi dưới chân thiên tử là địa phương duy nhất khiến Ma giáo kiêng kị, song họ lại không biết, ở kinh thành hắn đã sớm bố trí rất nhiều bất động sản...

Dạ căn bản không cần mang Nam Cung Nguyệt trốn ra khỏi thành, hắn chỉ cần quang minh chính đại mang nàng tiến vào nội thành liền có thể giấu nàng trong bất kì sân viện nào đó...

Mà sự xuất hiện của Nam Cung Thuần giờ phút này bất quá chỉ là ý tưởng nảy sinh nhất thời, hắn muốn xem thử nơi nữ nhi mình sinh sống mười sáu năm qua trông như thế nào...

Lại không ngờ vừa vặn gặp phải nhóm người của Tống Giản đến kiểm tra hiện trường.

Nam Cung Thuần quả thật có chút kiêng kị với hoàng thất nhưng hôm nay đến đây, bất quá chỉ là mấy tên thị vệ trong Đoan Vương phủ, giết liền giết thôi. Muốn thật sự cản trở hắn, dù cho là Đoan Vương đích thân đến, hắn cũng sẽ không chút nương tay.

Nam Cung Thuần mặc một bộ áo gấm màu tím, dưới chân là thi thể của các thị vệ Đoan Vương phủ, thần sắc lạnh nhạt không quan tâm, đang thong thả dùng khăn tỉ mỉ lau sạch máu tươi trên tay.

Đông Phương Ẩn rút kiếm ra, đứng chắn trước người Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh, thần sắc vô cùng nghiêm trọng... Lúc trước, khi cậu đang trong thời kỳ đỉnh cao cũng không thể giết chết Nam Cung Thuần, ngược lại còn bị đánh trọng thương. Hiện tại thương thế chưa lành nên càng không thể đánh bại hắn.

Nhưng cậu chỉ có thể liều mạng.

Vừa thấy cảnh tượng này, trái tim Tống Giản rung lên... Không phải vì điều gì khác mà nàng đang lo lắng... Thế giới vẫn kéo mọi thứ về đúng cốt truyện gốc sao!?

Trong nguyên tác, là Nam Cung Nguyệt và thần y cứu Đông Phương Ẩn, sau đó gặp phải Nam Cung Thuần đuổi theo truy bắt, cuối cùng Đông Phương Ẩn đơn độc giữ chân hắn, để Nam Cung Nguyệt và thần y đào tẩu, bản thân lại thoi thóp bị Nam Cung Thuần bắt đi, sau đó...!

Hiện tại, ngoại trừ việc Nam Cung Nguyệt biến thành Nam Cung Tĩnh, những tình tiết khác cơ hồ giống nhau như đúc!

Không xong rồi!

Nếu không thể ngăn cản Đông Phương Ẩn bị bắt ở nơi này, mọi cố gắng lúc trước của nàng đều phải thất bại trong gang tấc!

...

Nam Cung Thuần rất có hứng thú, khẽ nhướng mày nói với Đông Phương Ẩn, "Không ngờ ngươi chạy trốn lâu như vậy, còn nhiều lần tránh thoát được sự lùng bắt của thủ hạ ta, cuối cùng ta lại ở nơi này trực tiếp gặp được ngươi"

Hắn không quen Văn Nhân Lạc, cũng không nhận ra Nam Cung Tĩnh. Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm Đông Phương Ẩn, lộ ra một nụ cười khinh miệt, "Vừa hay, ta cũng chán chơi trò mèo vờn chuột này với ngươi rồi. Hôm nay cứ để ngươi chết ở đây cho xong!"

Nhưng lúc này, Nam Cung Tĩnh đã thấy Tống Giản đứng phía sau Nam Cung Thuần. Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, sự sợ hãi trong lòng còn mãnh liệt hơn ban nãy khi nhìn thấy Nam Cung Thuần... Nếu so với việc phải chết trong tay Nam Cung Thuần, hắn càng sợ Nam Cung Thuần sẽ nhìn thấy phu nhân, sau đó lại lần nữa bắt nàng đi.

Hắn nhíu chặt mày, dùng ánh mắt nôn nóng, thúc giục nàng mau chóng chạy đi, không cần nán lại.

Nhưng Tống Giản chỉ lo nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ẩn đang giằng co với Nam Cung Thuần, cảm thấy việc ở lại là công tác yêu cầu, nàng tuyệt đối không thể đi.

Nàng hít sâu vào một hơi, tháo cây trâm lúc trước Nam Cung Tĩnh tặng mình xuống... Đuôi trâm cài vô cùng sắc nhọn, nếu dùng sức đâm, cũng sẽ thành một loại vũ khí hung ác.

Tống Giản nắm chặt cây trâm kia, chậm rãi đi về phía Nam Cung Thuần.

Nam Cung Tĩnh tức khắc đã nhận thấy được ý đồ của nàng, trong phút chốc, hốc mắt hắn như muốn nứt ra, "Phu nhân! Đừng đến đây!!"

Hắn vừa dứt lời, ngay vào lúc Nam Cung Thuần có chút sững sờ quay đầu lại nhìn, đột nhiên ném ra ba bốn viên màu đỏ. Những viên đỏ kia ném đến bên cạnh chân Nam Cung Thuần liền lập tức vỡ ra, tạo nên một màn sương khói trắng xám cực kỳ gây mũi.

"Phu nhân! Chạy đi!!"

Tống Giản chần chờ một giây, vào lúc nàng chuẩn bị nghe theo chỉ thị của Nam Cung Tĩnh quay đầu chạy trốn, một thân ảnh cao lớn chẳng khác gì chim ưng, nháy mắt bay đến và nắm chặt cánh tay nàng.

Hắn không chút khách khí nâng tay và gạt phăng đấu lạp của nàng đi. Ngay lập tức một gương mặt tú lệ tuyệt trần, thần sắc hoảng loạn tái nhợt liền hiện ra.

Tống Giản mở to hai mắt, lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu mà nhìn hắn.

Mặc dù suối tóc đen của nàng đã biến thành một mảng tuyết trắng, Nam Cung Thuần trong nháy mắt vẫn có thể nhận ra nàng, "Là ngươi...!?"

Tay hắn không khỏi càng thêm dùng sức, Tống Giản lộ ra nét mặt đau đớn, theo bản năng thống khổ nhíu chặt mày, ra sức giãy giụa.

Nhưng Nam Cung Thuần lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, không hề có ý buông lỏng, "Ngươi còn sống!!"

Thấy khói độc chậm rãi lan tràn đến đây, Tống Giản vội vàng nín thở. Nhưng Nam Cung Thuần lại vui mừng không chút hoảng sợ, chỉ cười lạnh trào phúng nói, "Chút tài mọn nhỏ nhoi"

Ánh mắt hắn dừng trên cây trâm nàng nắm trong tay, như thể nhớ đến một nhát kéo năm đó nàng hung hăng đâm mình, mặt mày tức khắc toát ra hàn ý.

"Xem ra nhiều năm như vậy, ngươi một chút tiến bộ cũng chẳng có"

Chỉ là khi thấy hắn vẫn chấp nhất như thế với mình, Tống Giản ngược lại nhẹ nhàng thở ra, hướng về phía ba người ở bên kia màn sương quát lớn, "Các ngươi chạy mau!!"

Nhất định đừng để Nam Cung Thuần bắt về!!

Nàng vất vả lắm mới sửa được cốt truyện như bây giờ, nếu lập tức toàn bộ sa lưới, nàng coi như phí công vô ích!!

"Ngươi hiện tại còn lo lắng cho người khác?"

Hành động này của nàng hiển nhiên càng thêm chọc giận Nam Cung Thuần. Bất quá, ngay vào lúc hắn cực kì phẫn nộ, thân thể lại bỗng nhiên lung lay một chút, như thể bị ai đó hung hăng đập một gậy lên đầu.

Lúc này, giọng nói Nam Cung Tĩnh cách đó không xa truyền đến qua màn sương khói dày đặc, "Ngươi cho rằng nín thở liền không sao ư? Chất độc này có thể thấm vào thân thể qua làn da. Người càng có nội lực cao cường, trúng độc sẽ càng nặng... Nam Cung Thuần, đây là độc dược ta chuyên môn nghiên cứu cho ngươi đó. Ta từng hy vọng tốt nhất không bao giờ phải tái ngộ ngươi, cũng vĩnh viễn không cần dùng tới nó. Nhưng không nghĩ tới có một ngày thật sự có thể sử dụng ở trên người ngươi... Ngươi nói xem, ta nên cảm tạ trời xanh cho ta cơ hội này hay muốn oán thán một câu 'vận mệnh trêu người' đây?"

Nam Cung Thuần không trả lời, nhưng Tống Giản bỗng phát hiện, ngữ khí và giọng nói của A Tĩnh cư nhiên lại giống Nam Cung Thuần đến thế. Tuy vậy, Nam Cung Thuần như thể vẫn chưa nhận thấy được điểm này, hắn thoạt nhìn không hề phát hiện người đang nói là con hắn.

Hắn dùng cánh tay thít chặt cổ Tống Giản, mặc dù bước chân đã bắt đầu lảo đảo, nhưng lúc hắn lôi kéo Tống Giản ra ngoài, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm kẹp chẳng khác gì gông cùm xiềng xích kia.

Yết hầu của nàng bị bóp chặt tức khắc phát ra những tiếng sặc sụa.

Nghe được tiếng động khác lạ, Nam Cung Tĩnh lập tức hoảng loạn hô, "Phu nhân!?"

Nam Cung Tĩnh vốn tưởng rằng, Nam Cung Thuần sẽ đánh mất hết thảy sức lực nhưng không ngờ, hắn thế nhưng có thể dưới sự ảnh hưởng của thuốc độc, chống đỡ đến được trình độ này.

Loại độc này có tác dụng cực kì rõ ràng đối với những người có nội lực cho nên giờ phút này, tứ chi của Đông Phương Ẩn cũng bủn rủn vô lực, ngay cả bản thân hắn cũng khó có thể nhúc nhích.

Chỉ có Văn Nhân Lạc, cơ hồ không biết võ công đương nhiên không hề bị ảnh hưởng...

Vì thế hắn chậm rãi đi qua.

Nam Cung Thuần đã nhận ra tiếng bước chân của hắn đang đến gần, tức khắc xoay người lại, đem Tống Giản coi như con tin, gắt gao kẹp vào trong khuỷu tay.

Hắn đã lâu chưa phải chật vật như hiện tại, hơn phân nửa trọng lượng cơ thể đều phải dựa vào lòng Tống Giản để chống đỡ. Nếu ai không rõ chân tướng nhìn vào còn sẽ cho rằng quan hệ của bọn họ cực kì thân mật.

Văn Nhân Lạc trầm giọng nói, "Thả nàng ra"

Nhưng cằm của Nam Cung Thuần lại gắt gao dán sát vào mặt Tống Giản, xúc cảm mềm mại tinh tế kia, là thứ hắn suốt từng ấy năm qua chưa có dịp chạm vào lần nữa.

Nghe vậy, hắn trầm thấp cười nhạo một tiếng.

"Không, đây là đồ của ta"

Hắn nâng mắt, nhìn chằm chằm vào hàng mày nhíu chặt của Văn Nhân Lạc cười lạnh,"Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng tranh đoạt với ta?"

Thấy bọn họ đã từng bước đến gần vách núi, Tống Giản lờ mờ đoán được hắn muốn làm gì...

"Không phải ngươi rất thích nhảy vực sao?", thấy nàng giãy giụa càng thêm dữ dội, Nam Cung Thuần bỗng thả lỏng bàn tay đang bóp chặt yết hầu của nàng ra và đổi thành ôm lấy nàng.

Hắn siết chặt lấy eo nàng, ở bên tai nàng ác liệt cười nói, "Lần này liền bồi ta đi!"

...

"Ngài và nhân vật quan trọng cùng nhau rơi xuống vách núi. Nhân vật quan trọng thành công kích phát định luật 'rơi xuống vách núi không chết', xin kịp thời đóng lại cảm giác đau, tận lực bảo vệ tính mạng của nhân vật quan trọng, chuẩn bị cho sự va chạm mãnh liệt sắp tới. Mong nhân viên công tác duy trì tâm thái tốt đẹp, đối diện với khả năng phải trọng thương trong thời gian dài. Chúc ngài công tác thuận lợi!"

Tống Giản, "..."

Đây là đang chơi trò củ cải ngồi xổmsao?

Nàng thở dài một hơi, sau đó đóng cửa cảm giác đau.

Giải thích trò chơi

. Người chơi chia làm nhiều tổ. Mỗi tổ có thể chỉ có một người, cũng có thể có nhiều người.

. Mỗi tổ sẽ được đặt tên bằng những màu sắc khác nhau. Ví dụ nếu có năm tổ tham gia, sẽ lần lượt đặt tên là củ cải vàng, củ cải trắng, củ cải tím, củ cải xanh, củ cải đỏ.

. Ngẫu nhiên chọn một tổ bắt đầu trò chơi, thành viên của tổ đó sẽ vừa ngồi xổm vừa nói “X củ cải ngồi xổm, X củ cải ngồi xổm, X củ cải ngồi xổm xong Y củ cải ngồi xổm". Nói xong đồng thời dùng ngón tay chỉ tổ củ cải tương ứng.

. Ví dụ tổ củ cải vàng bắt đầu, vậy thành viên trong tổ sẽ vừa ngồi xổm vừa nói “củ cải vàng ngồi xổm, củ cải vàng ngồi xổm, củ cải vàng ngồi xổm xong củ cải tím ngồi xổm”, đồng thời dùng ngón tay chỉ vào tổ củ cải tím.

Nếu củ cải vàng nói ra tên tổ không tồn tại, hoặc củ cải vàng chỉ vào tổ không khớp với tên mình gọi vậy tổ củ cải vàng sẽ bị loại.

. Kế tiếp tổ chế cải tím bắt đầu dựa theo trình tự trên mà tiếp tục trò chơi. Mỗi khi có tổ phạm sai lầm liền dựa theo quy tắc tiến hành loại trừ. Tổ nào trụ đến cuối cùng sẽ giành chiến thắng.

Truyện Chữ Hay