"Nàng...", Đông Phương Ẩn hít sâu một hơi để bản thân không cần quá để ý. Nhưng vừa dời mắt chưa được bao lâu, cậu vẫn không kiềm được quay đầu lại, thấp giọng hỏi, "Nàng đã nói gì?"
Văn Nhân Lạc đáp, "Nàng nói ngươi thật tốt"
"Vậy...", câu trả lời này nghe ra không giống đang cự tuyệt. Đông Phương Ẩn chỉ thấy gương mặt lại hơi nóng lên, cậu dừng một chút, sau đó nhìn thẳng Văn Nhân Lạc, "Vậy huynh nói, 'ta chỉ là muốn thân thể của nàng' là có ý gì?"
"Xem ra, ngươi đã nghe được toàn bộ?"
"Vâng. Ta tin tưởng huynh là đồ đệ của Văn Nhân tiền bối nên tuyệt đối không phải hạng có tâm thuật bất chính. Bằng không, khi nghe huynh nói như vậy, dù cho phải liều mạng, ta nhất định cũng sẽ chém huynh", Đông Phương Ẩn nhìn thẳng vào mắt Văn Nhân Lạc, nghiêm túc nói tiếp, "Cho nên ta còn muốn hỏi một câu, nếu hai người bọn đệ ở bên nhau, huynh có ân cứu mạng ta, từ đó muốn ta đem thân thể của Tống cô nương sau khi nàng chết cho ngươi huynh lại là chuyện như thế nào?"
Lúc này, giọng nói đầy kinh ngạc của Tống Giản truyền đến, "Cái gì là 'nếu hai người bọn đệ ở bên nhau'?"
Nàng rửa chén ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài tựa hồ truyền đến tiếng nói chuyện. Từ sau khi Đông Phương Ẩn tỉnh lại vẫn chưa từng nói gì, nàng vừa định bước ra nhìn, xác định xem có phải là giọng của cậu hay không, và lý do tại sao cậu nói chuyện.
Kết quả, không ngờ nàng lại nghe được một câu trên.
Bởi vì Tống Giản vô cùng nhạy cảm với tám chữ này, cho nên toàn bộ lực chú ý của nàng đều chỉ tập trung vào chúng.
Nàng mở to hai mắt, hết nhìn Văn Nhân Lạc lại nhìn Đông Phương Ẩn, nghĩ thầm, tiến độ giữa họ phải chăng có chút quá nhanh? Họ mới nhận thức mới mấy ngày mà thôi, vậy mà đã đề cập đến việc xác định quan hệ rồi sao?
Tống Giản không nói gì, nhưng mặc dù Văn Nhân Lạc không có năng lực cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ như Nam Cung Tĩnh, hắn dường như cũng nghe được thanh âm trong đầu nàng, "Các ngươi quyết định thực hiện lời hứa hôn ước giữa Văn Nhân sư phụ và Đông Phương sư phụ sao?"
Thấy thế, Văn Nhân Lạc cẩn thận cột lại băng vải trên người Đông Phương Ẩn, sau đó tiến lên kéo tay Tống Giản, mang nàng vào phòng.
"Ngồi yên"
Tống Giản có chút mê mang nhìn hắn, phối hợp ngồi yên.
Văn Nhân Lạc vừa lòng "Ừ" một tiếng nói, "Để ta kiểm tra đầu óc ngươi lần nữa"
"..."
Ngươi kiểm tra đi.
Tống Giản nghĩ thầm, trong thế giới thuần ái văn, nàng không biết đã gặp qua bao nhiêu nhân vật nam, ngay từ đầu vì bị người khác cố gắng ghép đôi mà cảm thấy không tình nguyện. Cuối cùng còn không phải thành CP sao?
"A Lạc", Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Hửm?"
"Ngươi cảm thấy, Đông Phương sư đệ thế nào?"
Văn Nhân Lạc đang muốn trả lời, Tống Giản liền vội vàng bổ sung, "Ngoại trừ việc 'có bệnh'"
"...", Văn Nhân Lạc dừng một chút mới đáp, "Nếu ngươi muốn cùng hắn ở bên nhau thì nên hỏi ý kiến A Tĩnh, vì dù sao cũng là làm cha nuôi của hắn"
"Sư huynh", ban nãy, khi Văn Nhân Lạc lôi Tống Giản đi, Nam Cung Tĩnh đã lập tức đuổi theo. Nhưng vì thấy hắn chỉ nghiêm túc kiểm tra cho Tống Giản, Nam Cung Tĩnh liền đứng ở cửa không đi vào. Giờ phút này, khi nghe thấy hắn nói vậy, Nam Cung Tĩnh ôn hòa lên tiếng, "Không biết cách ăn nói có thể câm miệng"
Tống Giản nhìn hắn, hơi nghiêng đầu.
Dù lúc nói những lời này, biểu tình Văn Nhân Lạc không có quá nhiều biến hóa, nhưng dùng lời nói đem đề tài chuyển sang người nàng thế này không khỏi có chút giống thẹn quá hoá giận.
Thật giống như khi mọi người nói, "Có phải ngươi thích hắn không? Ngươi cảm thấy hắn thế nào? Các ngươi không phải rất hợp nhau sao?", nhất định sẽ có người tức giận đáp, "Ngươi cảm thấy hắn ổn thì ngươi cùng hắn ở bên nhau đi!"
Là một nữ xứng thuần ái văn giàu kinh nghiệm, đối với loại kịch bản này, Tống Giản chỉ hơi mỉm cười và không hề để trong lòng.
Nàng tiếp tục tìm hiểu hỏi, "Vậy, ngươi cảm thấy Đoan Vương là người thế nào? Ngươi thích Đoan Vương hơn hay thích Đông Phương sư đệ hơn?"
Văn Nhân Lạc kiểm tra xong không phát hiện có điều gì dị thường, điều này khiến hắn có chút không vui nhăn mày. Cảm giác biết rõ có chỗ nào không đúng nhưng lại không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào này, thật sự khiến người khác sốt ruột, bất an.
Hắn không vui đáp, "Vậy ngươi thích giàn hoa tử đằng trong viện hơn hay thích nhánh cây mọc ở khe cửa kia hớn?"
Đều là hoa cỏ mà thôi, làm gì có chuyện phân chia yêu thích nhiều hay ít, hắn thậm chí ngay cả mặt bọn bọ còn nhận không ra.
Tống Giản cũng không nhụt chí, nàng tiếp tục hỏi, "Vậy nếu phải chọn sống cùng một người, ngươi cảm thấy ai sẽ tốt hơn?"
Sống cùng một người?
Văn Nhân Lạc nhìn Tống Giản, khi thấy trên mặt nàng tràn ngập chờ mong không khỏi cảm thấy quái dị trong lòng. Chẳng lẽ, nàng đã quyết định muốn kết làm bạn lữ với Đông Phương Ẩn, hy vọng sau này cậu ta cũng có thể ở lại đây, sống chung với bọn họ?
"Không muốn", chỉ trong nháy mắt, hắn vô cùng thấu hiểu suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh, chán ghét việc có người khác quấy rầy cuộc sống hiện tại. Văn Nhân Lạc quả quyết cự tuyệt, "Ta cảm thấy như hiện tại đã rất tốt rồi"
"Hiện tại? Sống với A Tĩnh sao?"
"Ừm"
Tống Giản không khỏi hơi ngửa người về sau, lộ ra thần sắc suy tư, "Thì ra là thế... Ta hiểu rồi"
Xem ra trước mắt, tuyến CP huynh đệ vẫn là thứ cần củng cố nhất.
Vậy... Chẳng lẽ, Đông Phương Ẩn và Đoan Vương Vũ Văn Tinh có thể ghép thành một đôi?
Đoan Vương sao có thể phát sinh quan hệ với Nam Cung Thuần nhỉ...
Tựa hồ sau khi bắt Đông Phương Ẩn đi, còn đem cậu ngược lên giường, thần y mang theo Nguyệt nhi một đường trốn đến kinh thành. Sau đó, nhờ vào quan hệ của thần y và Đoan Vương thái phi, tạm thời sống nhờ trong Đoan Vương phủ. Tiếp theo Nguyệt nhi bị Đoan Vương nhìn trúng, trêu đùa. Nam Cung Thuần cho người lẻn vào vương phủ, bắt Nguyệt nhi đi, Đoan Vương liền cùng thần y đuổi theo, sau đó đồng thời rơi vào ma chưởng...
Ở cốt truyện gốc, lúc này Đông Phương Ẩn đã bị bắt, cậu và Vũ Văn Tinh sau này cũng bị tóm không có bao nhiêu liên hệ, đương nhiên không nhìn thấy trước được có sinh ra hỏa hoa hay không.
Nếu như vậy... Phải vào trước khi Nam Cung Thuần xuất hiện khiến Đông Phương Ẩn gặp Vũ Văn Tinh mới được.
Sức mạnh của cốt truyện gốc phi thường lớn, nó sẽ luôn đối kháng với những nhân viên công tác có ý đồ thay đổi thế giới, kéo tuyến cốt truyện rối loạn về nguyên gốc. Nếu không thể vào lúc trước khi Nam Cung Thuần xuất hiện sắp xếp tuyến tình cảm khá ổn định cho những nhân vật nam quan trọng đó, rất có thể khi bọn họ vừa nhìn thấy Nam Cung Thuần, lập tức sẽ thoát ly sự khống chế của Tống Giản. Họ sẽ không thèm quay đầu mà nhào về phía Nam Cung Thuần.
Lúc ấy, công tác của Tống Giản sẽ vô cùng bị động.
Nàng không hề quên điểm khó khăn lớn nhất của thế giới này chính là CP của vai chính Nam Cung Thuần thật sự quá nhiều. Mà một khi có bất kì ai nảy sinh tình cảm với Nam Cung Thuần đều sẽ xem là thành công kết hợp CP chính, nhiệm vụ của nhân viên liền thất bại.
Hiện giờ Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc, tựa hồ an toàn một chút. Không tính ám vệ đã tử vong kia, cũng chỉ dư lại Đông Phương Ẩn, Vũ Văn Tinh cùng thánh tăng Vân Chử.
Thánh tăng Vân Chử cũng là nhân vật khiến Tống Giản đau đầu, thậm chí có thể nói, là nhân vật gây đau đầu nhất.
Bởi vì trong kịch bản, khi y lên sân khấu là đang trong lúc "Vân du tứ phương". Bởi vậy Tống Giản hoàn toàn không thể phỏng đoán vị trí hiện tại của y, cũng không thể trước tiên ngăn cản y gặp gỡ Nam Cung Thuần.
Hơn nữa cách y gặp gỡ Nam Cung Thuần cũng khiến nàng ngay cả một phương án cản trở đều không nghĩ ra được. Kịch bản viết, Vân Chử bị một nữ tử khuynh mộ y hạ tình dược, y trốn thoát được, khi một người ở vùng núi hoang vu, tĩnh tâm đả tọa gặp phải Nam Cung Thuần. Sau đó Nam Cung Thuần tựa hồ nhờ Đông Phương Ẩn mà nhận thức được việc mình thích nam nhân.
Hắn thấy Vân Chử diện mạo thanh tú tuấn nhã, liền muốn thử xem bản thân phải chăng thật sự có hứng thú với nam nhân không.
Sau đó, Vân Chử vẫn một mực đi theo Nam Cung Thuần.
Kịch bản không viết hoạt động tâm lý của y hay miêu tả tỉ mỉ tình hình lúc đó, cho nên nàng cũng không biết, y là vì xem nặng "việc đó" nên liền khăng khăng một mực với Nam Cung Thuần hay vì y thấy làm thánh tăng, muốn lấy thân độ người, quyết định muốn khuyên can Nam Cung Thuần bỏ ác theo thiện.
Mặc kệ như thế nào, tuyến cốt truyện của y, gặp gỡ Nam Cung Thuần, phát sinh quan hệ, sau lại luôn theo bên người, thời gian thật sự là quá mức sát sao. Tống Giản nếu muốn ngăn cản tuyến CP giữa y và Nam Cung Thuần, tốt nhất nên trước ngăn chặn y gặp gỡ Nam Cung Thuần.
Bởi vì nàng hiện tại còn không có năng lực ngăn chặn Nam Cung Thuần.
Nhưng bởi vậy, vấn đề lập tức lại quay về điểm gốc, Vân Chử hiện tại đang ở đâu...?
Không có đầu mối, cũng không hề tiến triển, Tống Giản trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra biện pháp, quyết định tạm thời để sang một bên, vì cũng chỉ có thể làm thế mà thôi. Nàng đành trước chú ý những công tác có thể hoàn thành.
Đông Phương Ẩn và Vũ Văn Tinh.
Đông Phương Ẩn hiện tại chỉ loanh quanh ở sân nhà, xem như đã nắm chắc. Vậy nên như thế nào tiếp cận Vũ Văn Tinh đây?
Khi suy nghĩ của nàng đã bay xa, Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay búng vào băng vải trên trán nàng một cái.
"A Lạc?", Tống Giản chợt hồi thần, nàng bưng trán, không rõ nguyên do nhìn hắn.
"Ngươi hiểu cái gì?", Văn Nhân Lạc nói, "Ta thấy ngươi một chút cũng không hiểu"
Tống Giản chớp mắt nghi hoặc hỏi, "Ví dụ như?"
"Ví dụ như, A Tĩnh thật ra..."
Văn Nhân Lạc đang muốn nói tiếp, đã bị Nam Cung Tĩnh từ xa xông đến, từ sau lưng dùng tay bụm miệng lại.
Nam Cung Tĩnh cười nhìn Tống Giản nói, "Không có gì, phu nhân, ngài không cần quan tâm huynh ấy. Ngài cũng biết, đầu óc sư huynh vốn có bệnh"
...
Vân Nhạn quan.
Nhạn dì ngồi trước bàn, nhấc bút nâng cao cổ tay, thần sắc hoảng hốt. Chờ đến khi nàng hồi thần, chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt đã viết đầy một câu nói, "Chờ ta tóc dài đến eo, công tử cưới ta được không"
Nàng bình tĩnh nhìn chăm chú những lời này, nhìn thật lâu, sau đó đột nhiên hung hăng nhàu nó thành một khối ném xuống đất.
Lúc này, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng.
Đôi giày bó màu đen dừng bên cạnh khối giấy, hắn khom lưng nhặt nó lên, mở ra lẩm bẩm đọc thành tiếng, "Chờ ta tóc dài đến eo... Sao nào, nhiều năm không gặp, hiện tại ngươi thật sự xem mình là nữ nhân sao? Thanh Phượng?"
Dì Nhạn... Không, Thanh Phượng đối với sự xuất hiện của hắn tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn. Hắn thu lại sự nôn nóng cáu giận không thể kiềm chế ban nãy, khôi phục thần sắc bình tĩnh hờ hững, thở dài đáp, "Ta biết, trên đời này nếu có một người có thể tìm được ta thì người đó nhất định là ngươi"
"Ta đã truyền tin cho giáo chủ, ngài ấy đang đến kinh thành. Ta từng cho ngươi một cơ hội, lúc này, ta sẽ không buông tha ngươi nữa"
"Ta biết...", Thanh Phượng thấp giọng đáp xong, nhớ lại ngày hôm đó, sau khi giết chết ám vệ mà Nam Cung Thuần an bàu bên cạnh Nam Cung Nguyệt và mang nàng trốn đi.
Ba ngày sau, Dạ đã đuổi kịp hắn.
Đó là một đêm mưa, Dạ một thân đen nhánh đứng trước mặt hắn giống như một yêu vật có thể khống chế bóng tối.
"Cho ta một lý do", hắn nhìn Thanh Phượng, trong mắt đầy hoang mang cùng khó hiểu, như thể không thể nào hiểu được cũng không thể tưởng tượng được, hắn vì sao lại đột nhiên phản bội, "Hay là, ngươi bị thất tâm phong rồi?"
(Bị điên)
Thanh Phượng biết, có lẽ hắn rất nhanh sẽ chết dưới kiếm của Dạ, hoặc sẽ bị bắt về nhận hết tra tấn.
Nhưng không biết vì sao, hắn một chút cũng không sợ.
"Chúng ta từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành công cụ", Thanh Phượng nói, "Nhưng ngươi từng thử sống như một con người chưa?"