Edit+beta: Linhlady
Hôm nay, Tô Mộc cũng như bình thường dắt Duy Trạch, đến một nơi cách Lang Tộc bộ lạc không xa dắt chó đi dạo, a, không, là sói.
Tô Mộc vẫn cảm thấy Duy Trạch còn là trẻ con, cho nên phải ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, phơi nắng phơi nắng, bồi bổ canxi, rèn luyện thân thể, có như vậy mới nhanh chóng khôi phục thân thể.
"Duy Trạch, chậm một chút."
Tô Mộc đi theo đằng sau Duy Trạch thở hồng hộc gần như chạy chậm, trong miệng nhỏ la lên, nhìn Duy Trạch kia chân ngắn nhanh chóng vận động, chỉ có cái mông là đối diện với Tô Mộc, nhìn qua chẳng khác nào ngựa hoang thoát dây cương, đầu cũng không quay lại hưởng thụ việc chạy nhanh mang đến vui sướng, không có chút ý tứ nào định dừng lại, thật sự là sức sống mười phần.
Nhưng mà! Chuyện gì xảy ra? Duy Trạch giống như càng ngày càng béo! Nhìn cái mông của hắn, nhìn thân hình kia thấy thế nào cũng đều là thịt a! Là cô cho ăn quá nhiều sao? Tô Mộc không khỏi nghĩ lại bản thân mình, kỳ thật cô không biết là, đó là Duy Trạch chính đang khôi phục bộ dáng vốn nên có, cho nên lớn lên rất nhanh.
Mấy ngày nay công việc trong bộ lạc thật sự quá nhiều, cô cũng đã lâu không có mang Duy Trạch đi ra ngoài, cho nên Duy Trạch bị kìm nén đã lâu mới hưng phấn như vậy, Tô Mộc gọi hắn chậm lại, một phần là do cô sợ Duy Trạch gặp phải nguy hiểm gì, mới không cho hắn một mình chạy lung tung.
Mặc dù nguyên chủ có vận động, nhưng là Tô Mộc cô không có a! Ở vài cái thế giới cô đều quá thảnh thơi nhàn hạ, vần như không có cơ hội gì vận động. Ở thế giới tu tiên, cô cũng chỉ là ngày ngày tu luyện, luyện một chút kiếm, cũng không có giống ở đây chạy nhanh quá.
A, đúng, còn có thế giới phụ bản.
Tô Mộc: Thế giới kia căn bản là không cần tính, tới không giải thích được, đi được cũng không biết làm sao, thật sự là đủ!
Tô Mộc vừa dừng lại nghỉ ngơi một lát, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Duy Trạch. Nhìn vào Tô Mộc là hình tượng một người mẹ vì đứa con trai ngốc nghếch mà lo lắng đến vỡ tâm, trong đầu Tô Mọic vừa suy nghĩ như vậy không khỏi cảm thán một phen, mình cũng có hôm nay.
Sau khi ngừng lại lồng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt rồi mới chạm rãi bình thường, Tô Mộc liền một khắc cũng không dừng đi về phía Duy Trạch biến mất. Thật ra cô tuyệt đối không lo lắng Duy Trạch, bởi vì hắn mỗi lần đều là như thế này, cuối cùng lại tự men theo mùi hương Tô Mộc, quay lại tìm cô, cho nên Tô Mộc cũng không quá vội vã đi tìm.
Chạy về phía trước, Tô Mộc không khỏi chậm rãi thả dần động tác, cuối cùng dừng bước chân lại, bởi vì cô phát hiện mình đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Cô không phải là dân mù đường, nhưng mà nhìn qua nhìn lại trước sau đều là cây đại thụ giống nhau, cô bỗng chốc liền mộng bức, cô giống như rời khỏi địa bàn Lang Tộc.
Vừa nghĩ tới, trong lòng Tô Mộc vô ý thức co rúm, bắt đầu khẩn trương lên, nếu như không phải là địa bàn Lang Tộc mà nói, vậy cô có thể sẽ gặp phiền phức.
Ở bên trong thế giới thú nhân, ý thức lãnh địa thập phần nghiêm trọng, tất cả mọi người đều là kiểu ngươi tốt nhất không cần xâm nhập địa bàn của ta, ta cũng vậy không vô duyên vô cớ tiến vào địa bàn của ngươi. Một khi, cho rằng ngươi là có tính công kích, như vậy có thể nghĩ, sẽ phát sinh cái chuyện đáng sợ gì.
Tô Mộc tăng nhanh động tác trên chân, tìm kiếm Duy Trạch, bởi vì Duy Trạch nhận biết đường a! Sẽ manh cô quay về.
Cứ như vậy, Tô Mộc ở trong rừng rậm bắt đầu tìm Duy Trạch.
Cô dùng ngôn ngữ của con người, bởi vì nếu như là dùng thú ngữ, rất có thể bị phát hiện, mà ngôn ngữ của con người chỉ có con người hiểu, như vậy không mang theo bất kì nguy hiểm nào, huống chi tại thế giới này bộ lạc nào có con người ủng hộ thì chắc chắn là bộ tộc cường đại.
Đang di chuyển, Tô Mộc vô tình đến bờ sông. Nguồn nước ở đây không chịu không khí ô nhiễm, vô cùng sánh sẽ mát mẻ, có thể nhìn thấy đáy trong suốt, hoàn toàn không sợ nhiễm chất hóa học, uống còn có chút ngọt.
Thật ra khi Tô Mộc đến nơi này, cảm giác cô hơi say dưỡng(?), cũng may thân thể nguyên chủ tốt, cô có thể thích ứng.
Dọc theo sông ngòi tìm kiếm, Tô Mộc biết rõ Duy Trạch rất thích nơi có dòng suối nhỏ, bên trong này nói không chừng có thể tìm được Duy Trạch.
"Máu?"
Trong không khí thoang thoảng có vị tanh của máu, khiến cô không khỏi nhẹ nhàng lầm bầm lên tiếng, tiếp theo cẩn thật hít thật sâu, lúc này mới chứng minh suy nghĩ trong lòng mình, quả nhiên là máu.
Ở lúc Tô Mộc do dự có nên đi qua hay không, chỉ nghe thấy cách đó không xa tiếng kêu cứu mạng khe khẽ, mới động động chân, hướng chỗ nguồn gốc thanh âm tìm đi.
Lúc đầu cô do dự là đây là thế giới thú nhân, nơi có mùi máu tanh nói không chừng liền có giết chóc, cô sợ hãi, huống chi, lúc này cô chỉ là lẻ loi một mình, khi nghe thấy tiếng kêu cứu, cô mới xác định chỗ đó không có nguy hiểm.
Khoảng cách ngày càng gần, vị máu tanh càng nặng. Chuyện này khiến cho tâm Tô Mộc không khỏi lộp bộp một cái, mùi máu nặng như vậy sẽ hấp dẫn mã tới đây, liền tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Cuối cùng đi đến cái nguồn gốc kia.
Đầu tiên đập vào mi mắt là một vật không rõ toàn thân đều là vết máu loang lổ, bất quá mơ hồ có thể trông thấy là bộ dáng một con hổ, thương thế nghiêm trọng, nếu như không phải là còn có động tác hô hấp phập phồng rất nhỏ, như vậy Tô Mộc còn tưởng rằng nó đã chết rồi.
Chỉ là không biết nó giống như ở ôm vật gì đó, Tô Mộc lại gần vừa nhìn, thoáng nhìn thấy vạt áo.
Cảm thấy kinh hãi, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Vạt áo → đối với thế giới thú nhân trang phục tiên tiến → đến từ thế giới trước → nữ chủ?
Xử lý xong tin tức Tô Mộc, thầm nghĩ, thì ra nữ chủ sớm đã đến cái thế giới này a! Hiện tại nhiệm vụ của cô căn bản không liên quan đến nam nữ chủ, cho nên đối với Tô Mộc đến nói không cần thiết đi quan tâm đến bọn họ.
Chỉ là không có nghĩ đến hôm nay bọn họ ngược lại gặp nhau, mà chuyện này đại khái chính là cô tạo ra hiệu ứng hồ điệp đi, chỉ là không có nghĩ đến dĩ nhiên là phải cứu nam nữ chủ.
Căn cứ theo tình tiết phát triển của chuyện xưa, Tô Mộc phải ở trong một lần hội nghị thủ lĩnh bộ lạc mới gặp được nam nữ chủ, mà không phải như hôm nay gặp phải cảnh tượng này, chật vật không chịu nổi như vậy.
Mà Tô Mộc biết rõ mấy nhân vật chính sẽ có một đoạn sẽ một thú nhân nào đó trong bộ lạc mình hãm hại, lọt vào vòng vây của bộ lạc khác vây công, cũng bởi vì lần đó nữ chủ thái độ đối với nam chủ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô ấy bắt đầu chậm rãi thích nam chủ, có thể là vì lần này, nghĩ thấu nữ chủ trở lại trong bộ lạc sau đó bắt đầu hành trình nhân sinh đặc sắc.
Còn như người cứu nam nữ chủ là ai, trong nội dung truyện không có giải thích rõ. Tô Mộc cũng không so đo, dù sao cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi, cô là thầy thuốc.
Tô Mộc đầu tiên là đem nữ chủ trong lòng nam chủ kéo ra ngoài, liều mạng kéo thật lâu mới đi ra, nam chủ đem nữ chủ ôm thật chặt, Tô Mộc nghĩ thầm, nữ chủ không phải là bởi vì bị thương mà chết, như vậy rất có thể lúc bị nam chủ ôm chết.
Sau khi kéo ra ngoài, mới phát hiện cô ấy thật sự là khéo léo, đối với thế giới thú nhân m nói, đại khái chiều cao mới cm gì đó, trên người còn mặc y phục, chỉ là đã rách mướp, cũng may cô ấy không bị trọng thương, nhưng mà miệng vết thương không ít.
Tô Mộc còn nhớ gần bờ sông thường có thảo dược có thể tiêu độc cùng chữa khỏi miệng vết thương, quả nhiên là có, cô ngẩng đầu nhìn lại, không nói nhiều, một khắc cũng không dừng hái thảo dược, rửa một phen, bỏ vào trong miệng nhai.
Theo động tác bỏ thảo dược của Tô Mộc, khổ sở dần dần tràn ngập ở khoang miệng Tô Mộc, mất khí lực thật lớn, cô mới không có đem thảo dược nôn ra, hiện tại điều kiện chỉ có cái này.
Rửa sạch sẽ miệng vết thương của nữ chủ, Tô Mộc đem thảo dược thoa ở phía trên, kéo y phục nữ chủ xuống giúp cô ấy băng bó lại, thật tốt y phục thành trang phục hở rốn, sau đó đem nữ chủ ôm đến dưới tàng cây cách đó không xa, sau đó trở về xử lý nam chủ.
Nam chủ thương thế so sánh thì nghiêm trọng, tại điều kiện hoàn cảnh như vậy, đối với Tô Mộc mà nói là chuyện rất khó giải quyết, huống chi nam chủ hắn bây giờ là thú thân a, thân hình gấp hai đến gấp ba Tô Mộc a.
Cũng may một chút thương thế nam chủ trên người đã khô khốc, chỉ còn lại vết thương lớn, những dấu vết cắn xé kia khiến Tô Mộc nhìn đều nhìn thấy mà giật mình.
Trước dùng thảo dược nhét vào miệng vết thương nhẹ của nam chủ, cảm nhận được hắn nhẹ run rẩy, sau đó xử lý.
Tô Mộc lúc này mới bắt đầu thu thập địa phương thảm án, dùng nước sông hòa tan vị máu tanh, bận rộn rất lâu, cả người mồ hôi, vị máu tanh nhạt rất nhiều, chỉ là nơi đây không thích hợp ở lâu.
Nhưng mà...
Vẻ mặt Tô Mộc sầu lo nhìn hai người trước mắt còn trong cơn hôn mê, cô nên xử lý hai người kia như thế nào a! Thật đau đầu.
Lúc mà Tô Mộc đang suy nghĩ đến đau đầu, một cái bóng đen nhảy ra, hướng về phía Tô Mộc.
"Duy Trạch!"
Duy Trạch bị gọi tên vẻ mặt của hắn là ngươi như thế nào chạy như thế xa, ta tìm ngươi thật lâu nhìn cô, kỳ lạ là Tô Mộc còn xem hiểu.
Thấy Tô Mộc không để ý tới hắn, mà ánh mắt nhìn thẳng phía trước, men theo phương hướng Tô Mộc nhìn lại, lúc này mới phát hiện trước mắt có một người một thú nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt.
Duy Trạch nghiêng đầu, bọn họ như thế nào?
"Duy Trạch, ta cần ngươi giúp ta một việc."
Lúc này, Tô Mộc mới chậm rãi mở miệng nói, thong thả ung dung.
"Gào ô?" Cái gì? Trong giọng nói Duy Trạch tràn đầy kích động cùng mừng rỡ, bởi vì Tô Mộc nhưng là rất ít khi cần hắn hỗ trợ, có thể được Tô Mộc cần giúp, vậy hắn cũng không phải là phế lang.
"Ngươi đi giúp ta xem một chút phụ cận có sơn động hay không, không người ở, phải bí mật."
Tô Mộc vừa nói xong, Duy Trạch ngay lập tức chạy, bắt đầu dựa theo như lời nói Tô Mộc bắt đầu tìm kiếm.
Ở bên trong này lúc mà hắn chưa gặp được Tô Mộc, thường xuyên ở đây, tự nhiên là so với Tô Mộc quen thuộc hơn, mặc dù hắn nghĩ nói cho Tô Mộc, nhưng mà hắn hiện tại còn không thể nói chuyện, còn chưa trưởng thành.
Nghĩ đến đây, Duy Trạch không khỏi tức ngực. Bất quá cũng không lâu lắm lại khôi phục, nghĩ thầm kia mình phải ăn thật nhiều, rèn luyện thân thể thật tốt, tranh thủ mau mau trưởng thành.
Ân, không có sai, hiện tại Duy Trạch thật ra tương đương với thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hắn hiện tại lòng đều là suy nghĩ nhanh nhanh trưởng thành, sau đó cùng Tô Mộc chia sẻ tất cả mọi chuyện.
Đối với hắn mà nói, hắn rất ỷ lại Tô Mộc. Đem Tô Mộc xem như tất cả của hắn, trong tưởng tượng đều là Tô Mộc, chỉ là lúc này bất quá chỉ là ỷ lại, không hơn.
Tô Mộc đương nhiên cũng biết rõ, nhưng mà cô không vội.
Cô bây giờ không vội, có thể tương lai nào đó người gấp có phải hay không.
Giống như là qua vài tiếng đồng hồ, Duy Trạch trở về, đồng thời cũng nói cho Tô Mộc tìm cái địa phương rất thỏa mãn.
Tiếp theo, Tô Mộc cùng Duy Trạch một người một sói, hao hết khí lực mới đưa nam nữ chủ kéo dài đi tới trong sơn động kia.
Tác giả có lời muốn nói: xe, vẫn là muộn rồi triển khai đi ~
- - - -
Edit có lời muốn nói: ta bị tác giả hố a ~ 〒▽〒