Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

chương 81: thế giới vi: sư huynh, thỉnh cầu đụng ngã (end)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Linhlady

"Mộc nhi."

Giọng nói của Huyền Dạ ngoài cửa truyền vào, âm thanh này khiến cho Tô Mộc bỗng chốc hoảng hồn vội vàng đem mọi thứ mình chuẩn bị, một tia ý thức đều ném vào không gian túi gấm.

Lập tức, vội vội vàng vàng đi mở cánh cửa, "Sư huynh, huynh tìm muội có việc gì sao?"

Tô Mộc khôi phục bộ dáng bình thường cười dịu dàng, nhìn Huyền Dạ nói.

Không đợi Huyền Dạ mở miệng, Tô Mộc lại thêm một câu, "Sư huynh nếu là ở hỏi thăm về sư phụ thì huynh yên tâm sư phụ cũng không lo ngại, hiện tại đang nghỉ ngơi."

Tô Mộc dĩ nhiên là không có nói cho Huyền Dạ về chuyện kia của Minh Uyên, Huyền Dạ tất nhiên là không biết rõ, nàng cho rằng cũng không cần thiết nói cho Huyền Dạ, đỡ phải tăng thêm phiền não, chuyện này vẫn là tự nàng đi giải quyết đi.

"Sư phụ không có việc gì liền tốt, chỉ là sư huynh có một chuyện nhờ cậy." Sắc mặt Huyền Dạ ngưng trọng, thêm một tia nghiêm túc, khiến Tô Mộc cũng không khỏi thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm nghị.

"Chuyện gì?"

"Còn nhớ lúc huynh và muội ở trong thư các, sau đó gặp phải Diệp Băng Y không?" Nói đến đây, còn nhìn thoáng qua sắc mặt nhiễm lên ửng đỏ Tô Mộc, cười khẽ, tiếp theo nói ra: "Huynh hoài nghi chuyện lần này, Diệp Băng Y thoát không khỏi liên quan."

"Cho nên, sư muội cùng huynh đi một chuyến đến chỗ chưởng môn cùng các trưởng lão kia."

"Được." Tô Mộc khôi phục trạng thái bình thường, liên tục ứng.

Sau đó đi theo Huyền Dạ ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Tô Mộc cũng được biết, thì ra sau khi ở thư các bắt gặp Diệp Băng Y, trong lòng Huyền Dạ cũng đã chôn mần mống hoài nghi, tiếp theo liền đi điều tra một phen, cũng báo cho các trưởng lão.

Nhưng khả năng là Diệp Băng Y quá cẩn thận, thế nhưng không có để lại chút sơ hở nào, không có có dấu vết nào.

Cho nên, Huyền Dạ thay đổi phương hướng. Bắt đầu điều tra từ hoàng y nữ tử kia, biết được nàng ta gần mấy tháng mới đến phái Thương Dương, bình thường cũng giống các đệ tử khác an phận thủ thường, cùng những người khác không khác, không hay nói chuyện, tính tình cũng tốt, người bên cạnh nàng ta đối với nàng ta không có gì để chê trách.

Nhưng chính người nhìn qua không có chút sơ hở, vẫn không thoát được Huyền Dạ tìm thấy dấu vết để lại, một lần vào đêm trăng tròn, hoàng y nữ tử kia thừa dịp bóng đêm, ở lúc mọi người ngủ say, vụng trộm trốn ra khỏi phái Thương Dương, đến chỗ trống của khu rừng nhìn cực kỳ bí ẩn, Huyền Dạ nhanh chóng theo sát phía sau, đã nhìn thấy một nam tử mặc trang phục màu đen nhìn hoàng y nữ tử gật đầu, trong miệng nhắc tới cái gì đó, một lát sau hai người liền biến mất ở tại chỗ.

Chuyện này cũng đã chứng thật suy đoán trong lòng của Huyền Dạ.

Cho nên lần này đi gặp các trưởng lão đây là vì Diệp Băng Y, hy vọng có thể từ trong miệng nàng ta có thể biết được tin tức về lần tiến công này của Ma tộc.

- - - -

Từ chỗ các trưởng lão sau khi trở về, Tô Mộc cũng có chút tâm thần không yên, luôn cảm thấy quái quái chỗ nào đó, giống như có chuyện gì sắp xảy ra, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Hiện tại tất cả mọi chuyện đều thoát ly khỏi quỹ đạo của nội dung truyện rồi

Lần đại chiến ma tộc này hai bên thực lực tương đương nhau, vì sao rút lui cực nhanh? Vì sao vừa ra chiến mà ngay cả ma quân Tử Càng cũng lộ diện? Theo đạo lý không nên là tới khi then chốt mới xuất hiện sao? Mặc dù chuyện này giống trong nội dung vốn có, không sai, nhưng Tô Mộc lại luôn cảm thấy giống như bỏ sót cái gì.

Thời gian qua giác quan thứ sáu của nàng rất tốt, Tô Mộc bất an vẫn cảm thấy mình nên đi xem qua sư phụ nhà mình một cái, nàng vốn là chuẩn bị canh giữ ở cửa sư phụ, nhưng mà Minh Uyên lạk cự tuyệt, muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị nghênh đón đại chiến sau đó.

Nhìn qua sư phụ một cái, có như vậy mới có thể làm cho mình an tâm.

Ban đêm gió thu xào xạc, gió mát thổi tới, cuồn cuộn nổi lên một đống lá rách, phát ra thanh âm "Sột soạt", ánh trăng mông lung, soi xuống đất một mảng mông lung, dị thường yên tĩnh.

Chốc chốc lại có một tốp đẹ tử đi tuần tra, động tác rất nhẹ, mỗi người sắc ai nấy trên mặt mệt mỏi cũng không dám qua loa, hết thời gian này, bọn họ có thể thay ca, bọn họ nghĩ như thế.

Tô Mộc ngự kiếm, gia tăng tốc độ đến chỗ ở của Minh Uyên, nàng vốn muốn gọi cả sư huynh nhà mình đi cùng, nhưng vừa ra khỏi cửa nàng đã từ bỏ ý định này, hắn đã đủ mệt mỏi, mình cũng không nên tới phiền hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.

Toàn bộ phái Thương Dương có một cái kết giới khổng lồ ở đây, không phải đệ tử bổn môn không có cách nào vào bên trong, cũng may mắn được như thế, bọn họ mới có thể nghỉ ngơi thật tốt, chỉ là không biết cái kết giới này còn có thể chống chịu được bao lâu.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc tăng nhanh bước chân đến trước cửa Minh Uyên, mở cửa phòng, vừa nhìn vào bên trong, Minh Uyên đang ngồi xếp bằng ở trên giường, không việc gì. Nàng là mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là nàng đa tâm, sư phụ không có việc gì liền tốt.

Minh Uyên nghe thấy tiếng vang liền mở mắt, chính là hơi thở mình quen thuộc, liền mở miệng nói: "Mộc nhi, muộn như thế, con như thế nào lại tới đây?"

"Đồ đệ cảm thấy có chút không yên lòng, cho nên muốn tới xem một chút." Tô Mộc thành thật trả lời, nếu không tại thời khắc như vậy căng thẳng, bản thân có một chút xíu sai lầm, cũng có thể bị hoài nghi, vẫn nên thành thực thì hơn.

Minh Uyên nghe thấy Tô Mộc trả lời, lại cúi đầu nở nụ cười, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy con vẫn là xem thường vi sư, vi sư dù gì cũng là sư phụ con, cho dù tính bị thương, tu vi kia vẫn như vậy, không có việc gì."

Chẳng biết tại sao, càng như vậy, Tô Mộc phát giác sư phụ nhà mình gần đây tâm tình phong phú không ít, cảm thấy cảm thấy kinh ngạc, nhưng là cũng không lộ ra trên mặt.

Còn có một chuyện, đè ở trong lòng Tô Mộc rất lâu, đó chính là về chuyện của nữ chủ, nàng sợ Minh Uyên vẫn giống như trong nội dung truyện đối với nữ chủ tình cảm ái muội không rõ, thật ra chỉ cần Minh Uyên không có giống như vậy, như vậy con đường tương lai bọn họ cũng sẽ không có cái gì dây dưa với nhau, ít nhất chuyện này có thể làm cho bọn họ trôi qua an ổn một chút.

Nguyên chủ cầu được không phải là chút ít này sao?

Vì vậy, Tô Mộc thăm dò mở miệng nói: "Sư phụ, người cảm thấy sư muội gần đây luyện tập kiếm pháp tốt không?"

"Rất tốt, bất quá so với các ngươi lúc trước vẫn là kém xa, nàng còn cần một phen tôi luyện." Ngữ điệu Minh Uyên bình thản, không có một tia phập phồng, như là đang nói chuyện nhà bình thường.

Tô Mộc thấy ánh mắt hắn trong trẻo, không có trộn lẫn tình cảm không nên có, nói tới nàng ấy thái độ tựa như nói cái đồ đệ khác, không có có cái gì dị thường, cái này khiến Tô Mộc hơi yên lòng một chút.

Sau đó hướng Minh Uyên cáo từ.

Tô Mộc đóng kín cửa, gió lạnh vù vù thổi qua làm cho nàng cảm thấy tỉnh táo hết bối rối hoàn toàn, vì vậy liền thuận đường đến, chậm chạp trở về.

Đột nhiên một cái bóng đen từ bầu trời xẹt qua, người kia thủ nhanh nhẹn cực nhanh, thật giống như một cơn gió thổi qua, trông thấy phương hướng bóng đen kia đi, Tô Mộc thầm kêu không tốt, cái hướng kia là đi chỗ Minh Uyên.

Không để cho Tô Mộc nghĩ nhiều, nàng lập tức sử dụng thuật phi hành đuổi kịp, gia tăng tốc độ, quăng nhiều cái phù, mới đuổi theo được người kia.

"Ngươi là người phương nào?" Tô Mộc lạnh lùng nói.

Người kia không nói lời nào, lập tức hướng Tô Mộc động thủ. Một cước hướng Tô Mộc đá vào, Tô Mộc né tránh, rút ra vũ khí bổn mạng của bản thân - - roi, hướng tới người kia quăng đi, vù vù rung động, thấy được nếu như bị quất trúng, sẽ có bao nhiêu đau nhức, khẳng định là trầy da sứt thịt.

Hai người đánh vài hiệp, chẳng phân biệt được sàn sàn nhau.

Tô Mộc một cái roi đi qua, người kia bị đau, vũ khí bị rơi trên mặt đất, Tô Mộc mượn cơ hội cuốn lấy cổ tay của người kia, đem kéo vào, nhích lại gần mình, muốn nhìn một chút là người phương nào, không ngờ người kia, một cái chưởng đánh tới, Tô Mộc trốn không kịp, cứng rắn thu một chưởng kia, lui nhiều bước, chỉ cảm thấy cổ họng có cỗ rỉ sắt vị, Tô Mộc nhanh chóng đối điểm huyệt đạo của mình, cảm giác kia mới khó khăn lắm dừng lại, chỉ là vị rỉ sắt ở cổ họng tràn ra khỏi miệng.

Hai người động tác đại, kinh động người tuần tra cùng đệ tử khác cũng ào ào vây quanh lại đây, người kia thấy tình huống không tốt, một không địch lại nhiều người, ném một quả đạn khói liền nhanh chóng rời đi.

"Tô sư thúc, người không có sao chứ?" Một người đệ tử bỗng chốc liền nhận ra Tô Mộc, liền mở miệng hỏi.

"Không có việc gì." Tô Mộc đem máu cứng rắn nuốt trở về, "Gia tăng tuần tra, người kia đoán chừng là sẽ lại đến, nhưng cũng nên cẩn thận làm việc, phái một cái người đi tới chỗ các trưởng lão nói một chút."

Dặn dò xong sự tình Tô Mộc, liền rời đi, vừa rồi một chưởng kia, hắc y nhân kia nhưng là dùng mười phần công lực, Tô Mộc cảm thấy hiện tại nàng ngực còn thấy đau nhức đây! Còn may nàng bảo vệ tâm mạch.

Trở lại gian phòng của mình, Tô Mộc lập tức ăn viên hộ tâm cùng đan dược trị liệu, nhưng mà cái này chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có cách nào khôi phục lại được.

Tô Mộc cảm giác đã tốt hơn, lấy ra đồ đã chuẩn bị trước là một bìn thuốc và dao găm.

Trong mỗi điện đều có hai cái phòng dùng để luyện đan, Văn Điện ít người nên chỉ có một cái, cách gian phòng Tô Mộc không xa, việc này không nên chậm trễ, nàng một khắc cũng không dừng đi đến phòng luyện đan, lấy dược liệu nàng dã chuẩn bị tốt trước đó ra.

Từng bước từng bước ném vào, còn tất cả làm xong bước đầu.

Máu trong lòng của nàng.

Tô Mộc kéo y phục ra, che lại cảm giác đau của bản thân, bảo vệ tâm mạch, tay cầm dao găm, có chút run run, nhưng là động tác không có chút do dự chút nào, cắm vào.

Liền lập tức cầm lấy bình thuốc lên, sắc mặt bỗng chốc liền yếu ớt không có chút máu, mặc dù không có cảm giác đau, nhưng là Tô Mộc còn rõ ràng nhất cảm giác được thể lực trôi của mình trôi đi.

Đã đầy, sau đó Tô Mộc lập tức điểm huyệt cầm máu, ăn vài viên đan dược bổ huyết ích khí.

Không kịp băng bó, Tô Mộc tay càng không ngừng đem máu rót vào bên trong, ở trong quá trình luyện chế, Tô Mộc mới rảnh rỗi băng bó vết thương của mình một chút.

Vài canh giờ sau, sắc trời chuyển sáng.

"Cuối cùng cũng xong." Tô Mộc một đêm chưa ngủ, rất sợ một chút sai lầm sẽ luyện hư dược, hiện tại tốt lắm, tất nhiên sẽ vui mừng, bao nhiêu cố gắng cuối cùng không có uổng phí, trong lúc nhất thời vui mừng nhướng mày.

Cẩn thận lấy đan dược ra, hoàn hảo, bỏ vào trong lòng, liền lung la lung lay, choáng váng đi về gian phòng của mình, nàng duỗi tay vuốt vuốt huyệt thái dương, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.

Vừa nằm xuống giường Tô Mộc đã chìm vào giấc ngủ, mà lần nữa khi tỉnh lại, nàng là bị đau nhức mà tỉnh, bởi vì cảm giác đau vài canh giờ sau đó sẽ tự động biến mất.

Đau đến Tô Mộc vô ý thức cuộn tròn thân thể, duỗi tay đến đầu giường với tay vào ngăn tủ lấy vài viên thuốc bắt đầu ăn, đau đớn theo tác dụng của thuốc giảm bớt không ít, nàng chỉ là không có nghĩ đến lại đau như thế.

Nàng dùng công lực chữa trị miệng vết thương vỡ ra, nhưng gốc vác của nó thì không có cách nào chữa trị, chỉ có thể lẳng lặng dưỡng, nhưng bây giờ thời gian không cho phép nàng nghỉ ngơi.

"Sư tỷ!"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Vân Chỉ Hề.

Tô Mộc cố nén khó chịu, đến trước gương nhìn mình một cái, thấy người trong gương bộ dáng tái nhợt, yếu ớt, cầm lấy son thoa lên môi, còn dùng sức bóp khuôn mặt mình một cái, mặt bỗng chốc liền đỏ lên, nhìn qua xinh đẹp giống như lúc bình thường.

Phong bế huyệt đạo giảm cảm giác đau đớn, lập tức mở cửa.

"Tiểu Hề a! Có chuyện gì sao?." Tô Mộc nâng cao giọng lên, để che giấu suy yếu mang đến khó chịu.

"Sư tỷ mau, Ma tộc kia lại tới đây." Vân Chỉ Hề trông thấy Tô Mộc mở cửa liền lập tức nói ra.

"Sư huynh đâu!" Tô Mộc vô ý thức đáp.

"Sư huynh đã đi trước đón địch, huynh ấy thấy tỷ quá mệt mỏi nên không gọi. Chỉ là chẳng biết tại sao Ma tộc hôm nay nhân số so với hôm qua còn nhiều hơn, cho nên sư tỷ..."

"Tỷ biết rồi." Tô Mộc cắt đứt lời nói Vân Chỉ Hề, vẻ mặt thần sắc ngưng trọng đi theo Vân Chỉ Hề.

"Đúng rồi, sư phụ đâu!"

"Sư phụ đã ở kia."

Tô Mộc biết được đáp án, nghĩ tới vừa vặn, đợi lát nữa đem viên thuốc đưa cho sư phụ, mùi máu đã bị nàng làm biết mất, bây giờ nhìn qua cũng chỉ giống như một viên thuốc bổ bình thường.

Đi đến đang trước mặt Minh Uyên đang đối phó ma tộc, vừa đánh bên cạnh vừa nhìn hắn nói: "Sư phụ, đây là đan dược hôn qua đệ tử luyện một buổi tối, có thể tạm thời khôi phục tu vi, con biết thuốc kia của người đã hết, con học theo, luyện một viên."

Nói xong, Tô Mộc quăng một chai thuốc cho Minh Uyên, thấy Minh Uyên không có hoài nghi liền nuốt vào mới khẽ yên lòng, chuyên tâm đối phó Ma tộc trước mắt.

Vừa nuốt thuốc Tô Mộc đưa, mới cho vào miệng đã tan, tiếp theo có một dòng nước ấm thuận cổ họng đến toàn bộ lồng ngực, cảm giác cả người trước bị thương cũng tốt lên, tu vi tăng mạnh, chuyện này cũng làm cho Minh Uyên kinh ngạc, chỉ là tình huống trước mắt khiến hắn đè xuống nghi vấn trong lòng.

Cảm nhận được biến hóa Tô Mộc cười thầm, có hiệu quả.

- - - - - -

Tô Mộc cảm giác mình đã đánh vài thế kỷ, đau đớn trên người hồn nhiên không biết, tâm sức lao lực quá độ không thôi.

Ma tộc đối diện đột nhiên quăng một roi tới, Tô Mộc nhìn qua thấy một tu sĩ ma tộc trúc cơ kì ở sau lưng Vân Chỉ Hề dự định đánh lén nàng ấy, Tô Mộc không có nghĩ nhiều, dùng hết khí lực toàn thân chạy tới chỗ đó, một cái roi khác kéo ma tộc một cái, hắn tựa hồ biết ý đồ Tô Mộc, liền dùng hết tu vi nắm thật chặt roi không buông.

Trong đầu nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng mà thân thể ra quyết tâm thay Vân Chỉ Hề ngăn cản một cái.

Trong lúc nhất thời, kịch liệt đau đớn từ toàn thân bên trong lưu chuyển, đau đến mức ép nàng không thở nổi.

Mà Vân Chỉ Hề phát giác sau lưng không đúng, vừa quay đầu đã nhìn thấy sư tỷ nhà mình đổ ở trước mặt mình, cái người bản thân luôn miệng muốn bảo vệ, lại vì cứu mình mà...

Nghĩ tới đây, trong lồng ngực Vân Chỉ Hề cũng bắt đầu thương xót, dùng sức giết người kia, nhanh chóng đến trước mặt Tô Mộc, đỡ nàng dậy, lại bị Tô Mộc nắm chặt tà áo.

Chỉ nghe thấy nàng nói ra: "Tiểu Hề, đáp ứng tỷ. Muội nhất định phải bải vệ sư phụ với sư huynh, đáp ứng tỷ!"

Trông thấy Vân Chỉ Hề gật đầu, Tô Mộc lúc này mới yên lòng lại nói tiếp: "Tiểu Hề, sư tỷ không có biện pháp lại chiếu cố muội, muội phải sống thật tốt, biết không? Tiểu Hề nhà chúng ta là tuyệt nhất, đừng khóc, Tiểu Hề."

Tô Mộc duỗi tay xoa xoa nước mắt Vân Chỉ Hề liên tiếp rơi xuống.

Sau đó, Tô Mộc nhìn qua chỗ Huyền Dạ, hai người hình như có cảm ứng, Huyền Dạ quay đầu nhìn lại muốn nở một nụ cười ấm áp, lập tức tròn mắt muốn nứt ra, hướng tới phương hướng Tô Mộc chạy tới.

Tô Mộc nhìn Huyền Dạ cười xong liền mất đi ý thức, chỉ nhớ rõ loáng thoáng nghe thấy có người đang liều mạng gọi nàng.

Trong đầu chỉ có giọng nói của hệ thống.

"Nhiệm vụ hoàn thành."

Tác giả có lời muốn nói: chuyện sư huynh đã kết thúc~

Tác giả ngu xuẩn cần phải cẩn thận suy nghĩ như thế nào để bảo vệ a.

- ------

Tô Mộc vừa về đến không gian hệ thống, cảm giác đau đớn trên người đã biến mất không còn, chuyện này làm cho nàng cũng có chút ít không thích ứng, cũng may cũng không lâu lắm liền khôi phục bình thường.

Lúc này, từ trên ghế salon truyền đến giọng nói của hệ thống:"Tô Tô, chuẩn bị xong chưa?"

"Ừ."

Tô Mộc tự nhiên biết hệ thống nói là cái gì, đối với chuyện này mà nói, đây mới là kết quả tốt nhất, không phải sao?

Như cũ sau khi tiêu trừ tình cảm, sau đó cô đi tắm rửa, nằm trong bồn tắm ngâm mình, có lẽ độ ấm vừa phải, buồn ngủ ngài càng nặng nề, cũng không lâu lắm, trong phòng tắm yên tĩnh vang lên tiếng hít thở đều đều.

Hệ thống cũng biết Tô Mộc mệt chết, cho nên biết ý ở tren ghế sofa vờn cuộn len, quả nhiên là bản tính,ủa mèo, cho dù hệ thống không bao giờ thừa nhận, nhưng cứ nhìn thấy cuộn len trong tâm liền ngứa ngáy, nhịn không được đi cào, chuyện này cũng không gì đáng trách.

Thật ra tiêu trừ tình cảm không bằng là nói cất giữ lại, Tô Mộc đúng là có chỗ giữ lại, ai biết về sau có thể dùng đến hay không!

Tô Mộc tỉnh lại lần nữa là bị lạnh mà tỉnh, thì ra là ngủ quên, trong bồn tắm nước sớm đã nguội lạnh, cô liếc qua nước, tay vịn ở một bên, chống đỡ thân thể đứng lên, tiếp theo nhướng mày, bất mãn nhìn nhìn làn da ngâm nước lâu mà nhăn lại.

Cầm lấy khăn tắm treo ở một bên vây lại, ở trong phòng tắm sửa sang lại, đã nhìn thấy hệ thống đem len sợi làm cho bên trong gian phòng khắp nơi đều là sợi len.

Tô Mộc hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình chuẩn bị tức giận, cưỡng chế nuốt lại lời nói sắp nói ra, sau đó đầu cũng không quay lại, im lặng không lên tiếng thu dọn gian phòng.

Tô Mộc: Thật sự là tức chết:)

Mà hệ thống tựa hồ cảm giác được áp suất thấp đến từ Tô Mộc trên người, lập tức thu hồi móng vuốt, vẻ mặt nhu thuận ngồi dưới đất, mền mại manh manh nhìn Tô Mộc, âm thanh đến ngọt ngán kêu lên: "Meo meo ~ "

Tô Mộc nhẹ nhàng liếc về hệ thống một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền lấy ra cây chổi đem rác rưởi quét đi, thật ra tức giận đã tiêu tán hơn phân nửa.

Vẻ mặt hệ thống đáng thương ôm cuộn len lăn qua lăn lại, trong lòng lại nói, mình vẫn là giả vờ giả vịt đi, như vậy lại tỏ ra thành ý lắm rồi, chiêu này đối với người thích mềm không thích cứng giống Tô Mộc mà nói đúng là dùng trăm lần không ngán.

May mắn Tô Mộc không có thuật đọc tâm, nếu không nếu như bị biết được hệ thống nghĩ như thế, sớm liền nắm lấy cây chổi trên tay đem nó quét ra cửa.

"Đi thôi." Sửa sang xong gian phòng, Tô Mộc nói với hệ thống, làm thủ thế, hệ thống hiểu rõ, lập tức vài bước nhảy vào lòng Tô Mộc.

- -

Tô Mộc đi đến tu tiên giới đã là bảy năm sau, bảy năm đối với thế giới tu tiên chẳng qua cũng là một cái chớp mắt mà thôi, không chút nào để ý.

"Này bao giờ muội muốn đến khu rừng kia? Huynh đi với muội." Một giọng nói nam nhân từ tính ấm áp như ánh mặt trời cái ánh mặt trời cách Tô Mộc không tới một bàn vang lên, người tu tiên thính lực vô cùng tốt, Tô Mộc hiển nhiên cũng thừa kế ưu điểm của thân thể này.

"Không vội. Chờ độc tính trên người sư huynh hết đã." Tiếp theo, một giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh vang lên mang theo vui vẻ, đã mất đi sự ngây thơ mang theo vài phần thành thục.

Tô Mộc cảm thấy cả kinh, giọng nói này thật quen tai, khẽ nghiêng đầu nghĩ coi trộm một chút xem có phải là người mình đang nghĩ tới hay không.

Quả nhiên. Chứng thật ý tưởng trong lòng Tô Mộc quay đầu lại, Vân Chỉ Hề n giống như lớn lên không ít, mất đi sự ngây thơ, toàn thân phát ra vẻ thành thục nữ tính, giơ tay nhấc chân gian đều là hơi thở mê người, phối hợp khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tinh xảo kia, khiến người ta không khỏi cảm thán vưu vật.

Cũng khó trách trong mắt nam tử bên cạnh si mê, nhưng điều làm cho Tô Mộc tò mò là lẽ ra giờ này hậu cung của nử chủ phải có không ít người mới phải, tại sao lại mới có một người, lẽ nào do nàng tạo ra hiệu ứng hồ điệp mất đi không ít người?

"Lại là hắn, sư huynh của huynh thật sự là cả ngày hướng những địa phương nguy hiểm chạy đi, mỗi lần làm cho toàn thân đều là vết thương, mỗi lần đều là muội thay hắn chùi đít, thật không hiểu nổi hắn đến cùng là nghĩ như thế nào?" Nam tử bất mãn oán hận nói, bất quá khả năng là sợ nữ tử tức giận, thanh âm cũng nhỏ không ít.

Lúc này, đáy mắt nữ tử tối sầm lại, lập tức liền nhìn nam tử giương nét mặt tươi cười, chậm chạp hồi đáp:

"Đó là do muội đã đồng ý với sư tỷ, muốn muội chiếu cố sư huynh thật tốt." Nói xong, nữ tử cầm ly trà trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó cúi đầu ăn bánh băng da, im lặng không lên tiếng.

Nam tử thấy nữ tử nhắc tới sư tỷ nàng, lập tức chuyển đề tài, hắn biết sư tỷ của nàng ấy vĩnh viễn là nàng nghịch lân, cho dù vị sư tỷ kia đã không ở trần gian, mà chiếu cố sư phụ cùng vị sư huynh kia là do vị sư tỷ đó kính nhờ, nhưng hắn vẫn nhịn không được nhỏ giọng oán hận lầm bầm.

Tô Mộc cảm giác được bầu không khí ở bàn của nữ chủ không tốt như vừa nãy, cũng tự giác không thấy thú vị, vội vàng ăn uống, sau đó ôm hệ thống, đem bạc để ở trên bàn liền rời đi.

Lúc đi ngang qua bàn của nữ chủ, hời hợt liếc qua liền đi ra cửa tiệm.

"Này Hề nhi, cô gái kia lớn lên thật là đẹp mắt, nhưng thì không đẹp mắt bằng muội." Nam tử thấy nữ tử liên tục không để ý tới hắn, không thể làm gì, đang lúc đó hắn trông thấy Tô Mộc, liền kéo nữ tử nói ra.

Vân Chỉ Hề ngẩng đầu, thuận theo phương hướng hắn chỉ, thoáng nhìn một thân ảnh, trong lòng cả kinh, lập tức đi theo ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa tìm không thấy bóng người, tìm hơn phân nửa nơi này cũng không có tìm được người kia, trong lúc nhất thời nổi giận, nhưng lại ở trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Thân ảnh kia rõ ràng, rõ ràng chính là sư tỷ a!

"Hề nhi, muội làm sao vậy?" Nam tử còn không có phản ứng kịp, Vân Chỉ Hề liền biến mất, lập tức tính tiền, đi theo ra ngoài, thở hồng hộc đuổi tới trước mặt Vân Chỉ Hề, lại nhìn thấy dáng vẻ thất lạc của nàng ấy.

"Không có việc gì." Vân Chỉ Hề nhìn hắn lắc đầu, bày tỏ mình không sao.

Chuyện nhỏ này xen ngang trôi qua.

Thạt ra Tô Mộc là dùng thuật phi hành, tiến vào phái Thương Dương, hệ thống chuẩn bị đạo bào cho nàng mặc vào.

Nàng nghe thấy lời nói của Vân Chỉ Hề, Huyền Dạ trúng độc, hơn nữa còn không chỉ một lần, nàng rất vui mừng là Vân Chỉ Hề nói được là làm được, nhưng đồng thời nàng cũng rất tức giận, vì sao hắn không bảo vệ tốt thân thể của mình.

Cho nên nàng này mới chạy tới.

Văn Điện vẫn yên tĩnh giống như trước, không có ai.

Chuyện này cũng thuận tiện cho Tô Mộc, nàng làm hơi thở của mình biến mất, thuận theo trí nhớ men theo con đường nhỏ đi đến viện tử, dọc theo đường đi may mắn cũng không gặp phải đệ tử nào.

Không bao lâu đã đứng trước phòng của Huyền Dạ, nàng lại do dự, chần trừ không đi vào, mặc dù nàng hỏi qua hệ thống, hiện tại Huyền Dạ đang dưỡng thương, đã ngủ say.

Nhưng là chẳng biết tại sao, nàng vẫn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, trong lòng ép xuống không được căng thẳng, cuối cùng quyết định đẩy cửa vào, chỉ nghe thấy trong phòng, giọng nam suy yếu lại có phần mạnh mẽ:"Ai?"

Hù dọa Tô Mộc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa liền đẩy cửa ra, nghĩ thầm không phải là hơi thở biến mất sao? Như thế nào vẫn là cảm giác được a! Hơn nữa hệ thống không phải là nói đã ngủ say sao?

Tên lừa đảo!

"Mộc nhi?" Nam tử nhẹ giọng nói lầm bầm, về hơi thở của Tô Mộc, hắn không cảm giác sai, vội vàng vén chăn lên, cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu, đẩy cửa ra, trước mắt không có một bóng người, chỉ có hơi thở kia như có như không, chứng tỏ đã có người nào đó tới đây.

Nam tử khẽ cong khóe miệng lên.

Edit: vậy là chỉ còn một thế giới nữa thôi. Hố sắp được lấp rồi. ~T_T~

//

Truyện Chữ Hay