Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

chương 38: thế giới iv: các chủ, thỉnh cầu đụng ngã 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit+beta: Linhlady

"Bản vương làm sao lại quên Mộc Nhi được?" Cách đó không xa truyền đến âm thanh nam tử, có chút khàn khàn, lại mang theo mị hoặc nói không nên lời.

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy nam tử mặc áo lam đi về phía mình, khiến nàng ngây người, ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, trơ mắt nhìn nam tử áo lam đi tới.

Đợi lúc hắn đi vào, Tô Mộc mới thấy rõ hắn, dáng người cao gầy xinh đẹp nho nhã. Y phục làm bằng tơ lụa băng lam thượng hạng, thêu lá trúc tao nhã lịch sự, đường viền là hoa văn tuyết trắng trên đầu hắn gài ngọc trâm. Khéo léo tô đậm tạo ra một vị công tử diễm lệ phi phàm.

Hắn nhếch miệng lên, nụ cười kia có điểm giống như thiếu niên phong lưu. Cái cằm khẽ nâng lên, mắt hạnh có chút gian xảo, sáng lạn như dải ngân hà.

Eo buộc ngọc đái, trong tay cầm quạt xếp ngà voi. Bên ngoài lan can trong hoa viên, xinh đẹp như phù dung dưới ánh trăng, màu đỏ nhạt, sáng rỡ như muốn cho gọi mùa xuân về.

Trong nhất thời Tô Mộc sửng sốt, không hổ là nam chủ, bộ dáng như vậy đứng bên cạnh Ám Thất cũng khó phân cao thấp, quả nhiên là tiểu thuyết xuyên không, mỹ nam cái gì a, tùy ý có thể nắm một bó to, nữ chủ thật sự là có mắt nhìn a.

"Nhìn thấy bản vương tại sao không có phản ứng?" Nam tử dùng quạt xếp trong tay nhẹ gõ đầu Tô Mộc, ánh mắt lại lơ đãng nhìn Ám Thất một cái rồi thu hồi đến, nhìn Tô Mộc trước mắt đang ngây người "Chớ không phải mới ngắn ngủi mấy ngày, nàng đã quên bản vương."

Tô Mộc khẽ hé miệng, chuẩn bị nói chuyện.

Lời nói chưa ra khỏi miệng, liền bị nam tử cắt đứt, " Bộ dáng nàng vô tình như vậy, gọi bản vương thật thương tâm a." Nam tử lập tức làm ra dáng vẻ uể oải.

Tô Mộc phản ứng lại, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức đứng dậy. Cũng không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lại không còn dáng tươi cười.

Sợ Ám Thất ở bên sẽ ảnh hưởng đến hành động của mình, trong khi đối tượng mình tiến công chiếm đóng chính là hắn, làm sao có thể ở trước mặt của hắn cùng với nam tử khác thể tình cảm? Nói cách khác, độ hảo cảm của Ám Thất liền khó xoát.

Cho nên nàng lui xuống bên cạnh thân thể Ám Thất, ở bên tai hắn nói nhỏ, "Ta muốn ăn bánh hoa lê ở tụ phúc lâu."

Ám Thất tự nhiên cũng biết Tô Mộc muốn đẩy mình ra, nhếch miệng, trong lòng hết sức bất mãn, nhưng vẫn nghe lời Tô Mộc tránh ra, mắt không thấy tâm không phiền, hừ.

Làm người thật là khó, làm một ngườu tiến công chiếm đóng người khác càng khó QAQ

Ám Thất đi rồi, Tô Mộc khẽ thở ra một hơi, thật ra nàng cũng không xác định Ám Thất có đi hay không, nếu không đi, nàng bị kẹt ở giữa thật khó làm người.

Nam tử đem động tác Tô Mộc thu hết vào mắt, cũng không nói cái gì. Hắn biết người kia ở bên cạnh Tô Mộc là người Tô Mộc cách đây một tháng ở ngoài nhặt được, nếu không phải Tô Mộc đeo bám dai dẳng, hơn nữa thuộc hạ hắn đi điều tra hắn(AT), phát hiện gia đình hắn thật sự là trong sạch, cả nhà bởi vì bị thổ phỉ cướp giết, hắn lại có chút ít công phu, tay không khó địch nổi chúng, cứu được mẫu thân, sau đó mẫu thân lại ở trên đường chết bệnh, nếu không phải là biết rõ hắn cũng sẽ không cho người này vào vương phủ.

Hai tay Tô Mộc gấp lại đặt ở bụng, thoáng quỳ gối, trong miệng nói: "Vương gia vạn phúc."

"Vương gia thương tâm có thể so với thiếp thân sao." Tô Mộc chu miệng lên, giống như có thể treo chiếc bình nhỏ.

"A?" Nam tử rất có hứng thú, vỗ tay.

"Vương gia thật đúng là vô tình a..." Tô Mộc giận dỗi vậy dậm chân, xoay người đưa lưng về phía Tư Đồ Mặc Uyên, "... Có vương phi muội muội, nhiều ngày không thèm đến nơi này của thiếp thân. Thiếp thân thật sự là trông trời trông đất cũng không thấy vương gia đến."

Tô Mộc dừng một chút, "... Thật vất vả trông mong vương gia đến, vương gia lại oán giận thiếp thân, thật khiến thiếp thân thương tâm a!"

Giọng nói Tô Mộc dần dần mang theo ủy khuất, nhưng lại cố làm ra vẻ kiên cường thản nhiên.

Nhìn người trước mắt Tư Đồ Mặc Uyên khẽ đau lòng, xoay người Tô Mộc đối mặt với mìmh, lại ngoài ý muốn thấy vẻ mặt Tô Mộc lúc này, đôi mắt bình thường ngậm ý cười mà bây giờ mắt đào hoa lại rưng rưng.

Hai tay đặt lên vai Tô Mộc, thủ thỉ giải thích, "Được được được, là bản vương sai."

Nói xong dừng một chút, đổi thành ôm, đặt trán Tô Mộc dựa trên vai mình, "Là bản vương không quan tâm nàng, nhưng nàng cũng biết, bản vương vắng vẻ tân vương phi, Giang đại tướng quân kia không phải là người dễ trêu, huống chi bản vương thú nàng ta là đích nữ, hoàng huynh vạn nhất trách tội xuống, bản vương nhưng không đảm đương nổi a."

Nói xong, trong đầu Tư Đồ Mặc Uyên chẳng biết tại sao chợt lóe qua một bộ bóng hình xinh đẹp, trong lòng có chút ít khác thường.

Hừ, ở trong lòng Tô Mộc phỉ nhổ Tư Đồ Mặc Uyên, lời nói dối qua loa như thế, thiệt thòi hắn nói được, vấn đề là nguyên chủ lại còn tin tưởng, nàng cũng không muốn nghĩ nếu như sợ hoàng đế tránh tội, làm sao liên quan tới nguyên chủ? Lẽ nào khi yêu chỉ số thông minh nữ nhân thật sự là số âm sao?

Tô Mộc thở dài, thật ra không phải là không biết, chỉ là làm như không thấy mà thôi. Nếu ngươi đã muốn diễn ta đây không phải nên phối hợp ngươi sao, lại có thể bức người yêu ngươi nhất biểu diễn.

Nghĩ tới hành động đó, Tô Mộc thật muốn hát vang một khúc diễn viên thật khiêm tốn!

Tư Đồ Mặc Uyên cảm giác nữ tử trong lòng tâm tình không ổn định, cảm thấy với lời nói mình, nàng nhất định sẽ tin tưởng, khẽ yên lòng, lại sợ hãi nữ tử trong lòng tiếp tục hỏi.

Nghĩ đến người kia, đột nhiên trong lòng hắn có chút sốt ruột muốn trở về nhìn vương phi, không biết bây nàng ta lại bày ra trò gì chọc mình. Hắn biết nàng ta đang lấy lòng hắn mà hắn cũng bị nàng tài trí hơn người của nàng ta làm kinh diễm.

Tư Đồ Mặc Uyên Tô Mộc buông ra, nhìn Tô Mộc nói, "Mộc Nhi, bản vương còn có một chút công sự chưa xử lý. Chỉ nàng chịu ủy khuất một chút, gần đây ta nhiều chuyện bận rộn quá."

"Là sao? Vương gia có thể làm việc ở đây mà. Không phải ở chỗ thiếp thân ngài đặt một bàn làm việc sao! Vương gia đã dọn một thư phòng nhỏ, hơn nữa trước kia vương gia từng xử lý công việc tại đây."

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy thân hình Tư Đồ Mặc Uyên cứng một cái.

Tô Mộc cúi đầu cười châm chọc một tiếng, tiếp theo ngẩng đầu cười rạng rỡ nhìn Tư Đồ Mặc Uyên nói, "Nói giỡn a! Công sự của vương gia làm sao có thể xử lý ở trong khuê phòng nữ tử đâu, truyền đi sẽ bị người chê cười a! Vương gia mau đi đi."

Quả nhiên nháy mắt Tư Đồ Mặc Uyên trong yên lòng, "Vẫn là Mộc Nhi khéo hiểu lòng người." Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Mộc "... Bản vương đi." Nói xong, nhấc chân đi, không lưu tình một chút nào.

Tô Mộc hoảng hốt nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Mặc Uyên, lẩm bẩm tự nói, "Này, đây chính là ngươi thích, buồn cười đến cực điểm. Vì hắn, ngươi thậm chí buông tha cho dù cách chân tướng chỉ một bước. Hắn sao lại có thể không biết đạo lí như vậy, thật sự là con người vô tình a!" Nói xong, cử chỉ Tô Mộc lại giống như điên rồ. cúi đầu thấp giọng cười rộ lên, thật không biết câu kia vô tình nói đến là ai, là hắn, cũng là nàng.

"Tiểu thư, thật vất vả vương gia mới đến, ngài sao không khuyên vương gia lưu lại." Mới Tư Đồ Mặc Uyên vừa một bước đi, Thược Dược liền vào, không thấy được vẻ mặt tiểu thư nhà mình lúc này, nhưng đối với hành vi không chịu thua kém của tiểu thư mà cảm thấy bất lực.

"... Lẽ nào ngươi không nhìn ra tâm vương gia đã sớm không còn ở đây? Ta làm sao mặt dày, uỷ khuất mình, khổ sở giữ lại hắn?" Tô Mộc thấy Thược Dược lên tiếng nhanh chóng khôi phục bình thường, nhẹ nhàng liếc về Thược Dược một cái, trở về phòng trong.

Thược Dược không thể tưởng tượng nổi khi nghe nhà tiểu thư mình nói, không phải trước kia tiểu thư ngày ngày đi theo vương gia sao!

Thược Dược hoảng thần, chỉ nghe thấy tiểu thư nhà mình lầm bầm lầu bầu, thân ảnh đã sớm đi xa, "Tiểu Thất, sao còn chưa có trở lại? Thật muốn ăn bánh hoa lê a, không phải là hắn trộm ăn bánh hoa lê? Đáng giận, chờ hắn trở về, nhất định giáo huấn hắn thật tốt, hừ, cho hắn biết ai là chủ tử."

Thược Dược mơ hồ còn có thể nghe thấy tiểu thư nhà mình oán hận, tiểu thư như thế này thật sự đã lâu không thất. Nhưng thế này cũng tốt, lão gia trên trời có linh thiêng cũng không muốn trông thấy tiểu thư khốn khổ vì tình, tiểu thư có thể như lúc trước là tốt nhất.

"Thược Dược, những người khác đâu, ngươi còn ở bên ngoài ngây ngốc làm gì? Trà hết." Tô Mộc chuẩn uống trà, mới phát hiện trà hết.

Ngẩng đầu chuẩn bị kêu gọi Hoa Hồng đi thay ấm trà, phát hiện Hoa Hồng không ở đây. Từ lúc Tư Đồ Mặc Uyên đến, bọn hạ nhân đã sớm lui ra, chỉ có nha hoàn thiếp thân Thược Dược ở không xa hầu.

Đành phải gọi Thược Dược vào đi thay ấm trà, Thược Dược còn đứng ở bên ngoài, đành phải lớn giọng gọi một tiếng.

"A a, nô tỳ đến ngay." Thược Dược hoàn hồn, lập tức bước nhỏ chậm vào, đi đến trước mặt Tô Mộc, "Những người khác bị nô tì cho đi xuống rồi, nô tì còn tưởng rằng vương gia sẽ lưu lại bồi tiểu thư." Ý thức được mình vừa nói đến vương gia, Thược Dược cẩn thận nhìn tiểu thư, phát hiện tiểu thư nhà mình không có gì khác thường, mới khẽ yên lòng.

Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, tiểu thư nhà mình trước kia vô cùng mê muội vương gia, khi mình đi sẽ không làm chuyện gì dại dột chứ?

"Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi không có yếu đuối như vậy." Tô Mộc hiểu ý Thược Dược liếc qua một cái.

Thược Dược im lặng, cảm giác quẫn bách khi bị nhìn ra tâm, trong nháy mắt mặt đỏ lên.

"... Vẫn là Thược Dược nhà chúng ta đáng yêu, đến thân thân." Trong mắt Tô Mộc chứa ý cười xem mặt đỏ của Thược Dược, giả vờ làm ra động tác, nói xong phát hiện mặt Thược Dược càng đỏ.

"Tiểu thư!" Thược Dược dậm chân, nhanh chóng cầm lấy ấm trà, bước nhỏ chạy ra ngoài, tiểu thư nhà mình thật không đứng đắn, không nghĩ tới tiểu thư là dạng này.

"... Ha ha" vẫn là Thược Dược chơi thật thú vị, không giống khi trêu chọc tên Ám Thất kia, vốn là mặt lạnh lại càng lạnh hơn, hừ, "... Ám Thất sao còn chưa trở lại?" Tô Mộc nhàm chán vuốt vuốt chén trà nhỏ.

Ở trên đường, Ám Thất ung dung đi tới, "Ách xì" khẳng định là cái nữ nhân đáng giận kia đang mắng mình. Hừ, thế nhưng đường đường là các chủ Ám Các lại làm chân chạy mua bánh hoa lê cho nàng, nữ nhân được voi đòi tiên.

Còn có thế đẩy bản các chủ ra, cùng cái tênvương gia không ra gì kia khanh khanh ta ta, không được, hắn phải trở về quấy rầy bọn họ, đối, trở về quấy rầy bọn họ.

Ám Thất vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy tâm tình không khó chịu giống như vừa rồi tốt lên rất nhiều. Suy nghĩ đến đây, liền tăng nhanh bước chân hồi phủ.

Truyện Chữ Hay