Edit+ beta: Linhlady
Ban đêm.
Trong toà cao ốc, ở tầng cao nhất chỉ còn duy nhất một phòng sáng đèn, bên trong một nam nhân đang xuất thần nhìn văn kiện trước mặt, bực bội kéo cà vạt ôm sát cổ, không biết tại sao lại thấy phiền não, căn phòng làm việc rộng lớn không một bóng người lại làm cho người ta cảm giác cô đơn, trong phòng bày biện hết sức đơn giản, vài ghế sofa cùng khay trà, điểm chú ý duy nhất là trên tường giá đầy sách, giống như muốn nói tính cách chủ nhân nó vô cùng quyết đoán, bên cạnh đí là cửa sổ sát đất từ đây có thể thu toàn bộ khung cảnh phồn thịnh của thành phố.
Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài bên trong này là một khoảng vắng lặng. Người con trai nhíu lông mày thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, có chút không yên lòng, một lát sau ném bút trên tay xuống bàn, từ trên ghế làm việc đứng người lên, đứng ở cửa sổ sát đất xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Không biết đang suy nghĩ gì, hơi khép mí mắt, che đi ánh mắt tối tăm, ánh mắt cô đơn như chính con người hắn vậy, chắp tay sau lưng đứng lặng im.
Thời gian dài làm thêm giờ đã thành sinh hoạt hàng ngày, mà hắn cũng đã thành thói quen với dạng công tác cường độ cao này, loại hình thức làm việc điên cuồng giống như không muốn sống này với hắn mà nói đúng là cách duy nhất làm cho hắn tê dại, khiến hắn không có thời gian để nhớ nhung một người.
Một lần buồn đến không tự kiềm chế, hắn uống rượu uống tới nỗi xuất huyết dạ dày, cuối cùng bạn tốt nhìn hắn không được đành đánh hắn bất tỉnh, hắn biết hắn vẫn phải tiếp tục sống, cha mẹ hắn cần hắn, cho dù bây giờ hắn sống như cái xác không hồn, nghĩ đến đây hắn mới nhớ đã lâu rồi mình chưa về nhà, kể từ khi tiếp nhận công ty, sau đó hắn thường ở lại tầng cao nhất trong công ty, cực ít về nhà.
Bây giờ cha mẹ hắn cũng đang ở nước ngoài du lịch, hơn nữa để cho tiện đi làm, Tô Cảnh Niên cũng không ở chung nhà với bọn họ.
Đúng vậy, đã sáu năm rồi. Ngày mai là sinh nhật cô ấy, mà cô ấy lại không có ở đây.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Tô Cảnh Niên có chút chua xót, lông mi tâm nhíu chặt hơn.
Không có cô sáu năm, Tô Cảnh Niên không biết mình sống như thế nào, thời gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ xảy ra như chỉ trong nháy mắt, chuyện ba năm trước đây làm cho hắn rung động thật lâu, không có cách nào bình tĩnh được, hắn cho người đi điều tra nhưng chẳng khác gì đá ném vào biển rộng, dường như trên thế giới không có người nào giống như vậy.
Tô Cảnh Niên cười khổ, cười mình ngu xuẩn, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, mỗi tuần tới ngày này hắn sẽ về nhà tới thứ lại quay lại làm việc.
Như thường lệ hắn đến ga ra lấy xe về nhà.
Về khuya, đồng hồ điểm quá mười hai giờ, lúc này cuộc sống về đêm của đô thị mới chính thức bắt đầu. Ngoài cửa xe cảnh vật xa hoa truỵ lạc, tâm người vui buồn hỗn loạn cũng không khiết nột tâm hắn gợn sóng, mắt không biểu tình nhìn thẳng phía trước.
Đương nhiên, thời gian sáu năm cũng không ít phụ nữ muốn bò lên giường Tô Cảnh Niên, lại có không một người thành công, đồng thời cũng phải trả giá cao vô cùng thê thảm, là một kim cương vương lão ngũ lại giữ mình trong sạch, tuổi không lớn lắm, mỗi nhà đều xem hắn là con rể tốt nhất nhưng cuối cùng cũng thất bại.
Cũng có người nói hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, mọi người ào ào hoài nghi xu hướng giới tính của hắn, lúc này lại có người tuôn ra thông tin thật ra hắn đã kết hôn, tóm lại ở các giới lời đồn lộn xộn không ngớt, thời gian trôi đi cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Chỉ có Tô Cảnh Niên biết chính mình như thế này, cha mẹ Tô cũng biết rõ, cho nên trước đến giờ không hỏi qua hắn, có một số việc cần hắn tự mình nghĩ thông.
Lúc về tới biệt thự, giúp việc đều đã đi nghỉ, bên trong một mảnh đen kịt.
Tô Cảnh Niên không có mở đèn, chỉ noi theo ánh trăng đi về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường ngủ, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ say, vậy mới thấy vì mấy ngày đẩy nhanh tiến độ làm việc khiến hắn cực kỳ mệt mỏi.
Trong bóng tối, không biết là ai thở dài một tiếng, tiếp theo lại chìm trong yên tĩnh đến mức chết lặng.
Một đêm này Tô Cảnh Niên ngủ cực kỳ an ổn, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, lông mày cũng giãn ra.
Ngày thứ hai, Tô Cảnh Niên bị đồng hồ sinh học làm tỉnh dậy, đứng dậy thay quần áo thể thao, hắn bắt đầu chạy bộ sáng sớm, có lẽ là hai ba tháng không chạy bộ vào sáng sớm, chạy không đến một tiếng đồng hồ, Tô Cảnh Niên đã cảm thấy mệt mỏi, cũng không bắt buộc chính mình, dọc theo đường trở về.
Lúc ăn cơm Tô Cảnh Niên không thích có người khác ở bên cạnh, nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhóm người giúp việc cũng bắt đầu gấp rút làm việc.
Sau khi ăn sáng, Tô Cảnh Niên đi lên thư phòng bắt đầu làm việc, mặc dù là ngày nghĩ nhưng cô không ở đây, tất cả cũng trở nên vô vị, cho nên hắn thường thường tới thư phòng làm việc hoặc tới phòng tập thể hình rèn luyện.
Vào phòng họp xong, dặn dò một ít chuyện sau đó, Tô Cảnh Niên vô ý nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đúng mười giờ rưỡi,bánh ngọt hắn đặt chắc cũng sắp đưa tới rồi, hắn cũng nên đi xuống thôi.
Hắn không thích đồ ngọt, nhưng cô ấy thích.
Hàng năm tới ngày sinh nhật cô, hắn sẽ đặt một cái bánh gato, sau đó một mình ăn hết nó, dường như làm vậy có thể tự an ủi mình một chút, Tô Cảnh Niên biết tự mình mua dây buộc mình, đi ra không được, thời gian càng lâu, nỗi nhớ kia càng khắc sâu.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt của người trong tấm ảnh, miêu tả hình dáng cô. Tâm dường như cũng mất rồi.
Cô không ở đây, hắn mới biết mình có bao nhiêu luân hãm, còn hết lần này tới lần khác cam tâm tình nguyện.
Tô Cảnh Niên xuống lầu, đi đến phòng khách mở ti vi chờ người đưa bánh đến, không có nục đích chuyển kênh, đổi hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng vẫn dừng lại ở kênh tài chính và kinh tế, những thể loại như phim thần tượng nhạt nhéi hay tiết mục giải trí ngốc nghếch, khi nhìn thấy vẫn khiến tâm hồn Tô tổng tài bị thương tổn, tốt nhất vẫn là xem tài chính và kinh tế đi.
"Dì Vương, người ta đưa bánh ngọt tới." Một nói nữ tử mềm mại hoạt bát vang lên, thân hình Tô Cảnh Niên cứng đờ, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm, "Đây là của Tô tiên sinh đặt sao? Hắn không phải là không thích ăn đồ ngọt sao? Sinh nhật của hắn không phải là ngày này mà?"
Một người mặc trang phục giúp việc màu đen tay cầm bánh ngọt cẩm thận mang vào, sợ làm hư bánh, dù sao đây cũng là bánh đặt riêng, hư sẽ không tốt lắm, hơn nữa nhìn thật xinh xắn, cô nhìn thấy luyến tiếc khi nó là đồ ăn, để lên bàn mới yên tâm được.
"Nhưng mà hôm nay lại là sinh nhật cháu, thật muốn ăn." Tô Mộc nhìn qua hộp bánh trong suốt thấy bánh bên trong, trang trí thật đẹp.
Bởi vì dùng bình phong che, cho nên cô gái không nhìn thấy trong phòng khách còn có một người, mà ti vi từ lúc cô đi vào Tô Cảnh Niên cũng đã không xem nữa, phòng bếp cách không xa.
"Tiểu Mộc, nói nhỏ thôi, cậu chủ còn chưa xuống, đừng là ầm ĩ tớt cậu chủ."
Nghe đến đó cô gái tên là tiểu Mộc hoạt bát le lưỡi một cái, "Tô tiên sinh hình như rất bận, cháu tới đây một tháng còn không có thấy tiên sinh đâu." cô bẻ bẻ ngón tay đếm ngày.
"Cháu a, nên gọi cậu chủ a." Dì Vương cũng cười oán trách cô gái một tiếng, nhưng trong giọng nói không có một tia trách cứ, lại nói: "Ai, cậu chủ thường xuyên ở lại công ty, rất ít về nhà."
Dì Vương ở đây làn việc cũng khá lâu, kể từ khi dì Lý nghỉ việc về quê dì Vương thay thế tiếp tục công việc này, mặc dù không ở lâu bằng dì Lý nhưng là dù gì cũng ở đây gần mười năm, rất nhiều chuyện bà nhìn thấy nhưng việc của gia chủ bà chưa từng nhiều lời, đây cũng là nguyên nhân dì Lý để bà tiếp quản công việc.
Cô bé trước mắt mặc dù mới đến một tháng, nhưng cô lớn lên nhu thuật động lòng người, lại hiểu lễ phép, ai cũng yêu thích, dì Vương cũng rất thích cô gái nhỏ này.
"Cậu, cậu chủ!"
Hai người vui vẻ tán gẫu không hề biết có người đi vào, cho đến Tô Cảnh Niên cách các cô không đến năm bước, dì Vương mới thoáng nhìn thân ảnh Tô Cảnh Niên, bỗng chốc bối rối, mà cô gái quay lưng về phía Tô Cảnh Niên, nghe được dì Vương kêu lên, mới vô ý thức quay đầu lạ, trông thấy người kia trừng lớn con mắt.
Dì Vương không biết lí do còng cho là bọn họ nói chuyện ầm ĩ tới Tô Cảnh Niên, liền kéo cô gái ra phía sau mình đứng, nhìn Tô Cảnh Niên giải thích: "Cậu chủ, tiểu Mộc, là giúp việc mới tuyển gần đây- - "
Không đợi bà nói xong, Tô Cảnh Niên vội vã cắt đứt, ánh mắt nhìn chằm chằm cái người đang cuối đầu kia, thật giống như không bị chuyện gì ảnh hưởng, "Đi xuống!" Ngữ khí hắn kiên định mà lại cấp thiết.
"Cậu chủ?" Dì Vương không xác định kêu một tiếng.
"Đi xuống!" Tiếp theo ngưng một cái, lại nói: "Cô lưu lại."
Lúc nói câu này Tô Cảnh Niên bỗng nhiên cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, cổ họng lại khô khốc.
Nghe vậy cô gái kéo ống tay áo dì Vương, ngăn cản bà chuẩn bị đi, dì Vương muốn nói gì đó nhưng thấy cô lắc đầu bà đành ra ngoài.
Còn lại hai người nhìn nhau chẳng nói gì, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cô gái cúi đầu, Tô Cảnh Niên chính là nhìn chằm chằm cô, tay bên người nắm lại không được tự nhiên run rẩy, chân giống nặng như đeo chì không tài nào bước nổi, tâm tình bị khuấy đảo, không cách nào bình tĩnh.
Lúc này cô gái đột nhiên ngảng đầu lên nói: "Tô tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?" Trong mắt thuần túy mà lại dẫn nghi hoặc nhìn Tô Cảnh Niên, ánh mắt xa lạ kia khiến Tô Cảnh Niên trong lúc nhất thời hoảng hốt, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ, người kia bộ dáng hờ hững làm cho Tô Cảnh Niên hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tiếp theo lại cười khổ, cười chính mình ngây thơ, đúng vậy, đã không một người giống như vậy xuất hiện ở trước mặt mình một lần nào nữa đâu! Tô Cảnh Niên ở trong lòng nghĩ tới, nhưng nhớ tới lời nói của bọn họ vừa rồi có chút thắc mắc, hắn vô cùng hoài nghi người trước mắt có mục đích đến gần mình.
Ở trên thương trường lăn lội lâu ngày hắn sớm biến mất sự ngây thơ, hắn hiện tại không chỉ thành thục, mà còn có cái nhìn sâu xa cẩn thận rất. Người trước mắt không chỉ giống như cô ấy, hơn nữa còn xuất hiện ở trước mặt mình khéo như thế, chỉ sợ có người cố ý đi? Vừa nghĩ tới, Tô Cảnh Niên ánh mắt ngoan lệ, là ai có thể tra ra được truyện này.
Ánh mắt nhìn cô gái trước mặt càng không tốt, nhưng không biết tại sao trông thấy bộ dáng cô gái sợ hãi nhìn mình lại không đành lòng, phất tay nói: "Được rồi, đi xuống đi."
Thu hồi lệ khí trên người, chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói của cô gái:
"Cho nên, chỉ có như vậy anh liền buông tha?"
Tô Cảnh Niên cứng còng thân thể, cô gái không để ý phản ứng hắn ra sao, phối hợp lại nói: "Thật sự là, thiệt thòi em còn trở về tìm anh, hừ "
Nói xong, còn nhíu mày, nhìn xem phản ứng của Tô Cảnh Niên, giương mắt chống lại con mắt khiếp sợ của hắn.
Cười tươi như hoa, nói: "Như thế nào? Mới qua vài năm, anh Cảnh Niên đã không biết em nữa sao?"
"A, còn nữa vòng tay của em đâu?" Nhìn Tô Cảnh Niên cô quơ quơ cổ tay mình ý hỏi chuyện.
Đồng tử Tô Cảnh Niên co rụt lại, đầu óc còn chưa phản ứng kịp, nhưng thân thể lại nhanh một bước ôm cô gái, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mộc Mộc!"
Trong giọng khó có thể đè nén vui sướng cùng không thể tưởng tượng nổi, còn có một tia run rẩy, rất sợ này tất cả là giả.
Tô Cảnh Niên ôm không khống chế được độ mạnh yếu rất, Tô Mộc cảm giác thắt lưng mình giống như sắp đứt, nhưng là bên tai nghe giọng nói khiến cho cô cảm thấy đau lòng, liền duỗi tay ôm lấy Tô Cảnh Niên, nhẹ nhàng trấn an hắn, "Em ở đây."
Không biết Tô Cảnh Niên có không có nghe thấy hay không, Tô Mộc lại nói thêm một câu: "Em sẽ. không rời đi."
Nghe được câu này Tô Cảnh Niên buông tay ôm lấy thắt lưng Tô Mộc, nâng mặt cô lên, hôn xuống, một lần lại một lần xác định cô đang tồn tại, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Anh biết em không bỏ anh, em sẽ quay về."
Kể từ Tô Mộc sau khi trở về, cô cảm thấy rất buồn rầu.
Bởi vì Tô Cảnh Niên bắt đầu gấp gáp nhìn chằm chằm hành vi của cô, thêm vào đó điên cuồng si mê tiếp xúc thân thể.
Nói thí dụ như, Tô Mộc ở trên ghế sofa xem ti vi, lúc nào cũng bị Tô Cảnh Niên ôm vào trong ngực, cho dù lúc làm việc cũng ô máy tính xuống ngồi bên cạnh cô, cuối cùng Tô Mộc chịu không nổi cũng chủ động đến thư phòng đi bồi hắn, ngay cả ngủ đều muốn ôm.
Mỗi lần bị Tô Mộc châm chọc hắn không chịu đi làm đều bị hắn lấy môi giam lại, hôn đến khi cô mê man, cuối cùng quên mình muốn hỏi chuyện gì.
Về chuyện tại sao Tô Mộc đột nhiên sống lại, vì sao mọi người đối với cô ấn tượng đều rất mơ hồ, Tô Mộc không nói, Tô Cảnh Niên cũng không đi hỏi, hắn chỉ cần Tô Mộc có thể ở bên cạnh hắn không rời khỏi hắn liền tốt lắm, hắn thật sự ở bên cạnh Tô Mộc còn chưa đủ.
______________________
Cuộc sống sau khi kết hôn (một)
Một ngày nọ, Tô Mộc đúng lúc học vài món ăn muốn cho Tô Cảnh Niên thử xem.
Vì vậy, hết lần này đến lần khác suy tư, cô quyết định tự mình chuẩn bị cơm trưa mang tới công ty cho Tô Cảnh Niên, bởi vì là quyết định nhất thời, cho nên Tô Mộc dự định cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Đáng tiếc là Tô Mộc không nghĩ tới, khi đến phía dưới công ty lại bị ngăn cản lại.
Nhìn ánh mắt nữ tiếp tân áy náy, Tô Mộc khẽ mỉm cười nói: "Không có việc gì, là tôi sai." Ngạc nhiên mừng rỡ cái quái gì, hừ ╭ (╯^╰)╮
"Cô có thể giúp tôi thông báo một chút không?"
"Có thể." Nữ tiếp tân bổng chốc hiện lên tính bát quái.
Thừa dịp Tô Mộc ngồi ở ghế sô pha chờ đại sảnh, chụp cho Tô Mộc một tấm ảnh gửi vào nhóm bát quái trong công ty, bắt đầu giới thiệu người nữ sinh này là tới tìm tổng tài, trong nhóm bỗng chốc liền nổ tung, có người châm chọc, có người khen Tô Mộc đẹp mắt, tóm lại ngôn luận khác nhau, dù sao Tô Mộc cũng không biết.
Bản thân Tô Mộc bộ dạng xinh xắn, mắt đào hoa lưu chuyển gian đều là làm cho người ta say mê, lại thêm khí chất cô lại không kém, đối với mỹ nữ, mọi người kiên nhẫn hơn nhiều.
Không có cách nào, cô đành phải gọi điện thoại cho Tô Cảnh Niên, kết quả không nghĩ tới hắn thế nhưng không có nhận!
Tô Mộc không phải là người cố tình gây sự, nghĩ thầm có khả năng hắn đang họp hoặc bận làm việc đi.
Đợi đến hội nghị kết thúc Tô Cảnh Niên mới được cho biết lầu dưới có một cô gái gọi Tô Mộc đang đợi hắn, vô ý thức nhìn nhìn di động, mới thấy có cuộc gọi nhỡ, thời gian cách đây một tiếng, hiện tại đã mười hai giờ rưỡi, bởi vì trong cuộc họp hắn để im lặng cho nên Tô Cảnh Niên căn bản cũng không biết.
Không kịp trả lời vài quản lý, trách mắng thư ký, liền vội vàng đi xuống dưới, lưu lại nhóm quản lý vẻ mặt mộng bức cùng vẻ mặt ta muốn xong đời của thư ký.
"Bảo bối, làm sao em tới đây?"
Tô Cảnh Niên xuất hiện ở đại sảnh, còn xưng hô thân mật với một cô gái xa lạ như thế, mọi người mở rộng tầm mắt.
"Em làm đồ ăn cho anh, đáng tiếc hiện tại có chút nguội." Giơ cơm hộp lên, Tô Mộc khẽ chu miệng nhỏ, vẻ mặt thất lạc.
"Không có việc gì, trên kia có lò vi sóng, hâm lại là được."Tô Cảnh Niên nghe thấy Tô Mộc tự làm đồ ăn cho mình vui vẻ, sờ sờ đầu Tô Mộc, nhỏ giọng nói, kéo cô đi hướng phòng nghĩ của mình.
"Hừ, đều tại anh, làm sao xuống muộn như thế." ╭ (╯^╰)╮
"Ừ, là anh sai, bảo bối, lần sau sẽ không như vậy." Tô Cảnh Niên sủng ái nhìn Tô Mộc, hiếm khi Tô Mộc ngang bướng, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Đi ngang qua trước quầy lễ tân vẻ mặt lạnh lùng dặn dò chỉ cần là Tô Mộc đến không cần hẹn trước, trực tiếp đi lên, bất kể là lúc nào.
Nói xong, vẻ đầy mặt nịnh nọt nhìn về phía Tô Mộc, tựa như ở muốn được thưởng, không biết Tô Mộc ở bên tai hắn nói gì đó, cả con mắt đều sáng, nữ tiếp tân chứng kiến toàn bộ khuôn mặt khiếp sợ, đây vẫn là giám đốc nhà mình sao? Xem ra chuyện giám đốc là hoa đã có chủ là thật, chờ bọn họ đi xa, cô nàng không thể chờ đợi được ngay lập tức chia sẻ thông tin này.
Không chút ngoài ý muốn, bên trong lại nổ tung.
Từ đó về sau, người trên thương trường làm ăn hay trong giới xã hội thượng lưu đều biết Tô Cảnh Niên kim ốc tàng kiều, cũng biết được vì sao Tô Cảnh Niên nhiều năm như vậy cũng không có gì scandal.
Cuộc sống thường ngày sau kết hôn (hai).
Hôn lễ của bọn họ rất đơn giản, Tô Mộc không thích phô trương, lãnh giấy hôn thú sau đó tìm một toà thành châu Âu cổ xưa, trừ người thân và bạn bè tốt hai bên ra không quá mười người biết họ kết hôn, dĩ nhiên chuyện này Tô Cảnh Niên bất mãn hết sức, không biết sao làm sao nhưng dưới con mắt Tô Mộc đành thỏa hiệp.
Kể từ sau khi kết hôn, Tô Mộc bắt đầu thấy đau đầu.
Trước khi kết hôn, Tô Cảnh Niên ngược lại là một dạng tổng tài cấm dục, sau khi kết hôn, suốt ngày đè cô dưới thân thể hành hạ, mặc cho cô cầu xin tha thứ như thế nào cũng dừng không được, biến thái.
Thậm chí ngay cả đi làm đều muốn mang Tô Mộc đi, hận không thể nói cho khắp thiên hạ Tô Mộc là của hắn. Cuối cùng Tô Mộc cực lực phản đối, cái đề nghị này mới bị hủy bỏ.
Hơn nữa cả người ngây thơ không ít, đối với cô đủ loại xưng hô buồn nôn.
Tô Mộc không chỉ cảm thán sáu năm này xảy ra chuyện gì, ai, khổ cô.
"Bảo bối, anh rất nhớ em a ~" giọng nói nhộn nhạo, khiến Tô Mộc không khỏi buồn cười, ngón trỏ chống đỡ ở trán Tô Cảnh Niên, ngăn cản hắn chuẩn bị đến gần hôn cô, cho đến khi hắn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Tô Mộc, cô mới buông xuống tay, ở khóe miệng hắn đặt một nụ hôn.
"Mấy lão già kia suốt ngày khiến anh phải đi công tác, rất lâu rồi anh chưa thấy em."
Nghe câu này, Tô Mộc không khỏi liếc mắt, ngươi này mới ra ngoài ba ngày thôi, cô thật vất vả mới nghỉ ngơi ba ngày, hắn lại trở về.
Sau đó, Tô Cảnh Niên liền nghiêng người đè lên Tô Mộc, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Bảo bối, chúng ta đi tạo người thôi?"
Hơi thở ấm áp phản phất ở bên tai, lỗ tai Tô Mộc ửng đỏ, hắn lời nói lại để cho cô mềm mại đánh yêu hắn một cái: "Không cần, ở đây là phòng khách."
Thấy Tô Mộc nũng nịu, Tô Cảnh Niên vô cùng hưởng thụ.
"Không có việc gì, bọn họ đều bị anh đuổi đi hết rồi."
Không đợi Tô Mộc mở miệng nói chuyện nữa, Tô Cảnh Niên cuối xuống hôn chặn lời cô lại.
Vì vậy, từ đây Tô Mộc trải qua cuộc sống không biết xấu hổ, không có nóng nảy, "Hạnh phúc".
___________________
Tốt lắm chảy nước hết chưa QQ~ nào xém có thịt ăn~"
Edit: phía trên là lời của tác giả cũng là tiếng lòng của ta a ~T_T~ Ngoại truyện siêu dài a