Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy sau lưng là từng trận mồ hôi lạnh, ánh mắt bắt đầu không tự giác đảo đảo xung quanh. Không biết tại sao Phó Sâm lại thấy được đoạn đó, bộ tổ tiết mục có thù oán gì với cô sao?
"Nào có... anh đương nhiên là lãng mạn gấp vạn lần cậu ấy, anh đừng nghe người khác nói lung tung, bọn họ đều là châm ngòi ly gián!" Bạch Túc Túc mở mắt thật lớn, bộ dáng nghiêm túc nói với Phó Sâm.
Dứt lời, Phó Sâm chỉ nhếch khóe môi, ánh mắt nhẹ nhàng chất chứa hàm ý sâu thẳm: "Bọn họ nào?"
Bạch Túc Túc: "..."
Đến cùng là cô đang nói cái gì!?
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không ngừng biến hóa này, Phó Sâm liền đi lên lầu hai. Bạch Túc Túc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đang đi ấy, lập tức có chút ảo não, lúc này có lẽ cô nên tiếp tục tránh né cái đề tài này mới đúng nha! Haiz, lại muốn cô dỗ nữa rồi.
Cảm giác đối phương có khả năng lại dỗi, bất đắc dĩ, cô đành phải vào phòng bếp làm một bát mì, sau đó bưng lên lầu hai. Phó Sâm tựa hồ mới từ phòng tắm đi ra, khi đi ngang qua cô một chút biểu lộ cũng không có, nhìn cũng không thèm nhìn tới cô một cái.
Bạch Túc Túc kiên trì vác mặt vào trong thư phòng, ghé đến trước bàn làm việc, ôn nhu hỏi: "Anh đang giận sao?"
Người đàn ông vẫn lật văn kiện, trên khuôn mặt lạnh lùng không mang theo bất kì tâm tình gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
Thấy thế, Bạch Túc Túc khẽ cắn môi, bỗng nhiên quay người ra khỏi thư phòng, cô đi vào phòng tắm, thuận tiện cầm một bộ áo ngủ ren màu trắng bằng lụa kiểu tình thú. Cô đã nghĩ thoáng, bây giờ mà phải dỗ thì dỗ cho thật tốt luôn, đợi kéo càng lâu càng phiền toái.
Từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Túc Túc có chút không quen lấy tay che lại, cô cảm thấy trước ngực có gió thổi vào, mát lạnh. Cô không biết đến cùng mình đã trải qua cái gì thế mà bây giờ, phải cần đến sắc dụ để làm đối phương nguôi giận. Cô tự an ủi mình, đây chỉ là tình thú uyên ương mà thôi! Không cần ngại!
Trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng người đàn ông lật giấy văn kiện, bát mì trên bàn vẫn như cũ bất động như núi. Bạch Túc Túc đứng trước cửa do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng đẩy cửa đi vào.
"Anh về còn chưa ăn cái gì, coi như anh có giận nhưng cũng không được không ăn nha." Bạch Túc Túc lặng lẽ đi đến phía sau lưng Phó Sâm, cúi người ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai anh nhẹ giọng thì thầm: "Khi đó em chỉ nói đùa thôi mà, hiệu quả của chương trình chứ có phải thật đâu."
Mùi hương sữa tắm thơm ngát thoang thoảng như có như không lờn vờn xung quanh hô hấp của anh, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại, khóe mắt nhìn qua liền thấy ngay Bạch Túc Túc chỉ mặc váy ngủ ren hai dây, đôi gò bồng trắng mập mờ như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo còn mang theo chút e lệ, thật khiến cho người ta muốn khi dễ mà. Phó Sâm không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô gái trước mắt.
Bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Túc Túc có chút bối rối, đành phải ngượng nghịu lui ra sau một bước, ánh mắt đảo qua đảo lại."Vậy... anh làm việc tiếp đi."
Nói xong, Bạch Túc Túc lập tức quay người chuẩn bị rời đi, nhưng sau một khắc cánh tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, cả người nhất thời ngã vào một vòng ngực rộng lớn. Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào cô, bộ dáng thực giống sư tử nhìn thấy con mồi.
"Tại sao không tiếp tục?" Ánh mắt anh u ám, luôn như có như không đảo qua đảo lại từ trên cổ cô xuống dưới ngực.
Bạch Túc Túc hơi rụt rụt cổ, cô không có kinh nghiệm thì tiếp tục kiểu gì?
"Anh không giận sao?" Bạch Túc Túc bỗng nhiên tận dụng mọi thứ cô biết, ôm lấy cổ của anh, nâng đầu chạm vào trán anh, làm nũng.
Dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn ở trên người cô giống như phát sáng, cả người mềm mại thanh tú. Ánh mắt Phó Sâm thâm trầm, bàn tay to lớn sờ lên cái đùi trơn nhẵn, dần dần đi lên vào trong váy ngủ của cô. Anh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn cô: "Gần đây lá gan ngược lại lớn hơn không ít, còn dám câu dẫn anh."
"Em không có!" Đột nhiên bị Phó Sâm nói thẳng, Bạch Túc Túc có chút xấu hổ đè lại bàn tay đang làm càn ở trên đùi cô, khuôn mặt nhỏ đỏ như máu.
"Không có?" Giọng nói Phó Sâm trầm khàn, bàn tay lớn vẫn đang tự do dạo quanh da thịt trắng nõn của cô, ánh mắt càng ngày càng tối: "Mặc kiểu này là chuẩn bị cho ai nhìn?"
Tay của anh nóng kinh người, cơ thể của Bạch Túc Túc run lên theo từng cái vuốt của anh, vẫn như trước đánh chết không chịu thừa nhận, nói: "Em mặc cho em xem, anh đừng có nói nhảm!"
Thấy cô còn giở trò, Phó Sâm không nói gì, chỉ cúi đầu hôn nhẹ xuống cái cổ trắng ngần. Cô quả thực khiến anh phát nghiện! Nụ hôn nóng bỏng phiêu dạt trên cổ dần dần đi xuống hai đầu ngực hồng hồng nhỏ nhỏ, âm thanh anh khàn khàn: "Không sao, anh rất thích."
Bạch Túc Túc: "..."
Cô bất lực ngẩng cổ, thở hổn hển kiên trì hỏi: "Vậy... anh không tức giận nữa sao?"
Không khí mập mờ tràn ngập khắp căn phòng, ánh trăng ngoài trời nhòm qua khe cửa, phản chiếu lên hai thân ảnh mập mờ trong phòng.
"Anh tức giận khi nào?"Cả đầu anh đều chôn vào cổ cô, bàn tay lớn ôm lấy eo nhỏ thật chặt, như muốn khảm cô vào người.
Bạch Túc Túc đỏ mặt choáng đầu, biết ngay người đàn ông này lại không chịu nhận, rõ ràng vừa nãy còn không chịu để ý đến cô. Quả nhiên đàn ông không có lời nào là thật. Nhưng sau một khắc, váy ngủ của cô bỗng nhiên bị người giật xuống...
"Giúp anh." Giọng nói của anh tràn ngập hơi thở du͙ƈ vọиɠ.
Đương nhiên biết anh là có ý gì, Bạch Túc Túc vùng vẫy một hồi, vẫn vươn đôi tay run rẩy cởi từng nút áo sơ mi của anh. Tựa hồ không chịu nổi sự lề mề của cô, ngay sau đó, cả người của co bị đè nằm xấp trên bàn, tiếng rên lơ đãng bật ra bên môi. Thư phòng play time.
----
Đến khi ánh nắng mặt trời lọt qua cửa sổ chiếu vào bên trong, Bạch Túc Túc mở mắt, thấy ngay chiếc váy ngủ lẻ loi trơ trọi nằm một bên giường. Nhìn lên mặt trời đã lên đến đỉnh, người trên giường có vẻ mặt 'nhân sinh không luyến tiếc' nằm ở kia, thật lâu sau mới cử động thân thể một chút, ôm lấy cái eo đau nhức đi vào phòng tắm.
Ra đến phòng khách, dì giúp việc đã là xong "cơm trưa" từ khi nào rồi. Không sai, cô quả nhiên không được nhìn thấy được bình minh ló dạng. Không biết tại sao Phó Sâm lại có một tình cảm sâu sắc với play thư phòng như vậy, chơi cô còn sung hơn cả trên giường. Sức trâu sức bò! Người đàn ông này đúng là điên rồi! Hiện tại cô cũng đã rõ một cái đạo lý, câu dẫn nam chính tương đương với tự mình hại mình!
"Dì hầm canh xương gà, bồi bổ cơ thể rất tốt." Thấy Bạch Túc Túc đi xuống, dì lập tức cười híp mắt nói.
Trong phòng khách có không ít người, Phó Sâm đang ngồi trên ghê sô pha xem một phần văn kiện, còn mấy người cấp dưới đang ngồi báo cáo công việc. Họ thấy cô đi xuống đều gật đầu chào một cái, tuy ngoài mặt không tỏ vẻ nhưng trong lòng đang vô cùng khiếp sợ. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên tổng giám đốc không có đi làm, để bọn họ lật đật chạy từ công ty về nhà của anh báo cáo công việc. Thì ra ở nhà cất giấu vị hôn thê, xem ra quả thật vị trí thiếu phu nhân của Phó gia đã được Bạch Túc Túc an vị chiếm lấy.
Nghe bọn họ nói gì về Giang thị, Bạch Túc Túc nghe hai câu liền đi về phòng ăn ăn cơm. Đối mặt với ánh mắt mập mờ của dì giúp việc, Bạch Túc Túc cảm thấy cực kì xấu hổ. Bất quá cô cũng cảm thấy mình cần bồi bổ, nếu không cứ như thế này, cô sợ dinh dưỡng cô theo không kịp.
Sau khi cơm nước xong xuôi, thấy trợ lý Lâm cùng mấy cấp dưới đi rồi, Bạch Túc Túc mang theo khuôn mặt tức giận, bất bình ngồi xuống, ôm gối tràn đầy u oán nhìn người đàn ông đối diện: "Em phải đi bệnh viện kiểm tra!"
Phó Sâm hơi ngước mắt, nhìn chằm chằm cô gái đối diện.
"Thận em hư mất rồi!" Bạch Túc Túc đỏ mặt, biểu cảm chán chường.
Buông văn kiện trong tay xuống, Phó Sâm cứ hờ hứng nhìn cô: "Em muốn nhắc anh à?"
"Nhắc cái gì mà nhắc!" Bạch Túc Túc phản ứng mạnh mẽ, chỉ vào con mắt mình, nói: "Anh nhìn đi, cả hai mắt đều có quầng thâm, y học chứng minh, thận hư sẽ khiến đầu tóc con gái hói rụng, mặt mày lờ đờ, thần sắc thiếu hụt, lúc nào cũng mệt như không còn sức lực, từ đo gây thêm nhiều loại biến chứng!"
Hai người còn chưa kết hôn, nếu cứ sinh hoạt vợ chồng thế này, vậy sau khi kết hôn anh lấy mạng cô luôn chắc?
Bạch Túc Túc còn đang lên án, Phó Sâm chỉ đưa tay nhìn xuống đồng hồ, không nhanh không chậm nói: "Để dì bồi bổ cho em là tốt rồi, em thay quần áo, chúng ta cùng đi ra ngoài."
Dứt lời, Bạch Túc Túc cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn anh, sức quyền cô còn thua anh, không thể không cúi đầu. Tạm thời cô chỉ có thể khuất phục dưới cái thế lực xấu xa này.
sức quyền: sức lực + quyền hành
Không biết Phó Sâm lại muốn mang mình đi đâu, trên xe, Bạch Túc Túc một mực suy nghĩ làm sao để có thể đòi lại nhân quyền cho bản thân mình. Nhưng đến khi chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng châu báu to đùng, cô bỗng nhiên có chút ngây người.
Sau khi xuống xe theo Phó Sâm, nhân viên trong tiệm tựa hồ đã đợi từ sớm. Một cô gái góc trái đeo bảng hiệu người quản lý bỗng nhiên nhiệt tình tiến lên chào đón, cung kính nói: "Phó tổng, kiểu dáng mà ngài phân phó đã mang đến, ngoài ra còn có cả những phiên bản giới hạn."
Ánh đèn bên trong tiệm châu báu áng chói mắt, từng cái trang sức kim cương, pha lê đều tỏa sáng rực rỡ, nói nay quả thực là thiên đường của phái nữ. Xung quanh có rất nhiều người đang chọn trang sức, họ đều tập trung tinh thần, tựa hồ tất cả ánh mắt đều bị những vật trưng bày trong lồng kính này thu hút toàn tập.
Không nghĩ tới Phó Sâm vậy mà mang mình tới tiệm trang sức, Bạch Túc Túc lén lén liếc mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sao đột nhiên anh lại dẫn em tới đây?"
Phó Sâm không nói gì, chỉ đi theo người quản lý đang niềm nở dẫn hai người đi vào một căn phòng VIP. Trong giây lát, cô mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Không phải em nói anh không đủ lãng mạn sao?"
Nụ cười chuẩn mực trên khuôn mặt của nữ quản lý gần như sắp không giữ nổi nữa rồi. Ai nói Phó tổng không lãng mạn, có mắt như mù!
Nhìn theo bóng dáng cao lớn vừa rời đi, những nữ nhân khác trong tiệm cũng bắt đầu hâm mộ, vừa có tiền vừa có dáng dấp đẹp trai, hoàn toàn là của hiếm ít gặp.
Ở đâu đó trong một góc, nơi có một người phụ nữ mặc áo khoác be đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt phượng cô ta tràn đầy phức tạp, cô ta cứ như vậy nhìn chằm chằm phương hướng người đàn ông vừa đi khỏi, bàn tay bấu lại thật chặt.
"Giang tiểu thư, đây là kiểu dáng mà cô muốn." Một nhân viên cửa hàng bỗng nhiên mang tới một hộp đựng sợi dây chuyền, thấy cô ta vẫn đang nhìn qua bên kia, cũng có chút hâm mộ nói: "Phó tổng tặng cho vị hôn thê của ngài ấy mấy cái nhẫn làm theo yêu cầu, tất cả đều là do những nhà thiết kế nổi tiếng nhất của công ty chúng tôi. Trong đó còn có một viên kim cương tên là ngôi sao hy vọng, giá thành rất đắt, gần như bằng tổng những viên còn lại."
Giọng nói của nữ nhân viên tràn ngập cảm thán,cũng không hề có sự ghen ghét. Bởi vì nữ nhân viên thấy, vị hôn thê của Phó tổng cực kì xinh đẹp, xứng đôi vừa lứa với Phó tổng. Cho nên, thế giới của kẻ có tiền, phận thấp dưới như cô ấy chỉ đứng ngoài hâm mộ là đủ rồi.
Nghe vậy, lòng bàn tay Giang Ngưng không khỏi xiết chặt, khóe môi mím lại, giọng nói lạnh lùng: "Ngôi sao hi vọng, nếu nó không có hi vọng thì như thế nào?". Nói rồi, khóe môi cô ta nhếch lên độ cong hoàn hảo.
-----
Trong phòng VIP, nhìn nhân viên cửa hàng dồn dập mang đến mấy mẫu nhẫn đẹp mê hồn, Bạch Túc Túc nhìn nhìn một hồi vẫn chưa bình tĩnh nổi. Trong lòng có chút hí hửng, không nghĩ tới Phó Sâm lại mang cô đi lựa nhẫn kết hôn. Bất quá kết hôn chắc chắn phải cần cái này. Chỉ là khi cô vừa quay đầu, lại phát hiện Phó Sâm đang đứng chỗ kia cùng ai đó gọi điện thoại, bộ dáng bận bịu nhiều việc.
Cảm động lập tức không còn sót lại chút gì, Bạch Túc Túc hừ nhẹ một tiếng. Cô biết ngay đừng hòng mong chờ chút gì lãng mạn từ người đàn ông này. Vợ chồng người ta thì anh anh em em tình cảm chọn nhẫn, còn đây thì bỏ cô đi với công việc. Quả nhiên không nên trông cậy vào cái người đàn ông này. Phó Sâm mà chọn nhẫn với cô á? Trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây! Với lại mua nhẫn cho cô thì sao chứ, cũng không bù đắp được chuyện tối hôm qua anh mang đến "tổn thương" cho cô đâu!
"Dưới cái nhẫn này viết gì vậy?" Cô bỗng hiếu kỳ cầm lên một chiếc nhẫn trong số đó, tò mò nhìn mấy chứ cái được khắc bên dưới, nghĩ thầm sẽ không phải là Phó Sâm kêu người khắc chữ lên đó chứ?
"Đây là tên viết tắt của viên kim cương này: Ngôi sao hy vọng, biểu tượng cho hi vọng của một tình yêu đúng hẹn mà tới, cũng hi vọng cho tình yêu của họ mãi mãi lâu bền." Quản lý cửa hàng không nhanh không chậm giải thích.
Bạch Túc Túc không nói gì, cô đoán sai rồi, đàn ông chủ yếu chỉ khắc một chữ lên mặt nhẫn, vậy hẳn cái này không phải là ý của Phó Sâm.
Gọi điện thoại xong, Phó Sâm quay đầu lại liền thấy ngay Bạch Túc Túc mặt mũi tràn đầy phấn khởi hỏi thăm ý nghĩa của mỗi cái nhẫn. Vừa nãy còn than lên than xuống, bây giờ tinh thần ngược lại là rất tốt.
Phó Sâm đi đến, nhàn nhạt nhìn qua mấy cái nhẫn, cuối cùng ánh mắt rơi vào khuôn mặt tràn đầy sức sống kia, giọng nói bình bình: "Không phải mệt nhọc không còn chút sức lực nào sao?"
-//-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-