Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Tất cả mọi người không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô gái có dung mạo thanh tú đối diện. Không biết đến cùng cô đã sử dụng thủ đoạn gì mà hai ông cháu này một mực bảo vệ cô như vậy, nhưng họ nhìn cô không một chút nào vừa mắt.
"Ăn cơm!" Phó Lâm Năm động đũa trước, tựa hồ không muốn nói chuyện gì hơn.
Tốt xấu gì cũng trong nhà người khác, Bạch Túc Túc ăn cơm rất nhã nhặn, chỉ gắp đồ ăn trước mặt. Thế nhưng đồ ăn trước mặt cô lại không thích ăn lắm, thẳng đến khi một bát đựng đầy thức ăn chay được đặt trước mặt cô, Bạch Túc Túc không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, híp mắt tươi cười nhìn anh sau đó tiếp tục nhu thuận ăn tiếp.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở thành thị cũng náo nhiệt và ấm áp, một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt dịu dàng thanh lệ từng bước từng bước nhẹ nhàng đi vào thư phòng yên tĩnh. Trong thư phòng chỉ có ông già đầu tóc bạc phơ, ông ấy ngồi sau bàn làm việc nhìn lên bức ảnh gia đình, ánh mắt sâu thẳm lại phức tạp, giống như đang khắc điều gì vào tim.
Chậm rãi đóng cửa lại, Giang Ngưng bưng một cốc trà nóng đi qua, lo lắng đặt trước mặt ông: "Ngày hôm nay sao ông lại ăn ít như vậy?"
Thư phòng rộng lớn như vậy chỉ có hai người, người già ngẩng đầu, nhìn đứa cháu gái đã có thể đảm đương mọi việc một mình này, tâm tình phức tạp. Hồi lâu mới cảm thán nói: " Ông biết cháu đã làm những gì. Buông tay đi, Phó Sâm không thích cháu, còn cần gì phải cố chấp đến thế, cuối cùng cũng thành tự mình đả thương chính mình."
Cho dù quan hệ hai nhà vẫn trước sau như một tốt đẹp, cháu gái của ông có thể không phát hiện, nhưng làm sao ông không nhìn ra gần đây Phó Sâm tác động rất nhiều đến công ty bọn họ, gần nhất là vụ tài chính của cái hạng mục kia. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Giang gia bọn ông sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Cháu không rõ ông nội là có ý gì, từ trước tới giờ, thứ cháu muốn, cháu sẽ chiếm đoạt. Cháu thích Phó Sâm, từ nhỏ đến lớn, cháu vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh ấy. Thời điểm những cô gái khác còn đang ăn chơi hoa phấn lòe loẹt, cháu lại điên cuồng học tập nhưng tờ văn kiện vô vị nhàm chán. Tất cả là để có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh ấy, để cho mọi người thấy, chỉ có cháu mới là người duy nhất xứng với anh ấy!" Hai lòng bàn tay Giang Ngưng nắm chặt, sự cố chấp lộ rõ hết lên khuôn mặt căm giận.
Thấy thế, người già không khỏi thở dài: "Thế nhưng cháu đã sớm biết Phó Sâm không hề thích cháu. Cháu có cố chấp thế nào kết quả cũng vẫn như vậy."
"Lúc trước anh ấy cũng đâu có thích Bạch Túc Túc, cháu tin bây giờ cũng sẽ như vậy. Cháu chỉ thiếu cơ hội, chỉ cần Bạch Túc Túc biến mất, cuối cùng Phó Sâm sẽ là của cháu!"
Giọng nữ lạnh lùng vang lên khiến người nghe cảm thấy sợ hãi. Giang Ngưng đương nhiên không cam tâm, Phó Sâm chính là chấp niệm suy nhất đời này của cô ta. Cô ta có thể bỏ mặc mọi thứ, duy chỉ có Phó Sâm là không thể!
Nhìn đứa cháu gái đã cố chấp đến điên cuồng trước mặt, người già lắc đầu không nói gì nữa. Có lẽ ngay tại thời điểm cháu gái ông bắt đầu cố gắng, ông đã nên ngăn cản cái suy nghĩ ấy, chờ đến bây giờ đã muộn mất rồi.
---
Ở Phó gia ăn cơm, Bạch Túc Túc nhận được rất nhiều bao lì xì. Bạch Côn muốn ở lại Phó gia để ngày mai cùng Phó Lâm Năm ra ngoài đi thăm một người bạn khác, Bạch Túc Túc thì theo Phó Sâm cùng nhau trở về.
Ngồi ở trong xe, cô cởi chiếc khăn quàng cổ nóng bức ra, lấy ra mấy bao lì xì bản thân nhận được, nhìn độ dày, tối thiểu ngàn trong mỗi bao. Ông nội Phó là cho nhiều nhất, có lẽ là ngàn. Kỳ thật cái này chủ yếu là cầu may cầu vui, Bạch Túc Túc cũng quyết định tặng cho Chu tỷ hai cái bao lì xì lớn, dù sao một năm nay, chị ấy cũng đã vì cô chạy ngược chạy xuôi rất nhiều.
ngàn NDT = .., Việt Nam đồng
Sau khi đem bao lì xì cất vào trong túi, không biết cô lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xa, cười ngọt ngào: "Chúc anh sang năm phát tài thịnh vượng."
Liếc mắt nhìn khuôn mặt mong chờ bên cạnh, lông mày Phó Sâm khẽ nhếch: "Dạo này làm ăn không được tốt."
Bạch Túc Túc: "..."
Một trăm tệ cũng không cho cô, thua thiệt cô còn chuẩn bị một bao lì xì có qua có lại cho anh.
Hít sâu một hơi, Bạch Túc Túc quay đầu không nhìn Phó Sâm nữa. Nhưng lúc này, khóe mắt lại nhìn thấy một vật đỏ rực, một cái bao lì xì bỗng nhiên rơi xuống vào trong ngự cô, nhẹ nhàng mà mỏng lét. Bạch Túc Túc chưa dám mở ra, mỏng như vậy bên trong nhất định là chi phiếu. Không nên hỏi cô vì sao cô biết, bởi đây là nam chính cho, mà nam chính ngoài chi phiếu ra thì còn gì nữa.
Thấy mặt Bạch Túc Túc lập tức thỏa mãn, Phó Sâm không khỏi khẽ cười một tiếng, nhìn cô thật giống trẻ con. Anh thản nhiên nói: "Sang mai anh xuất ngoại có chút việc, nửa tháng sau mới có thể trở về, em có việc cứ tìm trợ lý Lâm."
Dứt lời, Bạch Túc Túc liền dừng một chút, không nghĩ tới tết mà anh cũng phải làm việc, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn anh cũng trở nên nhu hòa: "Nhật định phải đi à? Năm hết tết đến rồi, không nghỉ ngơi mấy ngày sao?"
Vì ăn tết, cô hầu như dừng mọi hoạt động và thông báo mới, chỉ muốn ở bên người nhà vào năm mới. Nhưng vừa nghĩ đến thời điểm này Phó Sâm còn phải đi xa như vậy, cô cảm thấy hơi khó chịu.
"Em đang quan tâm anh?" Phó Sâm bình tĩnh nhìn mắt cô.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc không khỏi đỏ mặt, những vẫn đánh bạo nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy anh có thể vì em đừng đi xa như vậy được không?"
Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì, bàn tay đang cầm tay lái hơi xiết chặt, một hồi không lên tiếng.
Giây lát, anh thản nhiên nói: "Không được."
Bạch Túc Túc: "..."
Cô có chút ủy khuất quay đầu, đến khi xe dừng ở trước cửa khu nhà cô, cô mới không nói một lời mở dây an toàn. Chỉ là lúc cô chuẩn bị xuống xe, lại phát người người bên cạnh cũng xuống xe nốt.
Sau khi xuống xe, gió lạnh bên ngoài thổi qua mặt cô lạnh buốt. Bạch Túc Túc không khỏi tò mò nhìn người đàn ông đối diện: "Anh xuống làm gì vậy?"
Khép cửa xe lại, Phó Sâm đi thẳng đến bên cạnh cô, ánh mắt sắc bén mang chút ý tứ không rõ: "Ban đêm nguy hiểm."
Thấy Phó Sâm lo lắng cho mình, Bạch Túc Túc cũng không nói gì nữa, vui vẻ đi vào. Dưới ngọn đèn đường lập lòe mờ ảo, bóng đen hai người một lớn một nhỏ chiếu xuống bên đường, chồng lên nhau, vừa yên tĩnh lại pha tạp.
Về đến nhà, Bạch Túc Túc lập tức cởi ngay áo khoác dày cộp xuống, nhưng cô chưa kịp quay đầu, thân thể bỗng nhiên bị dồn vào tường theo tư thế kabe-don, một đôi mắt thâm thúy cứ như vậy nhẹ nhàng nhìn cô chằm chằm. Điềm báo nguy hiểm bỗng dưng reo lên dữ dội trong lòng Bạch Túc Túc.
kabe-don: tư thế nam ép một cô gái tường, chống tay lên tường giam nữ ở giữa. Để biết rõ hơn các bạn có thể lên mạng search nha
"Anh... làm gì vậy?" Bạch Túc Túc có chút mất tự nhiên quay đầu, gương mặt ửng đỏ. Đột nhiên cô cảm thấy người này lấy cớ nguy hiểm để lên với cô vốn không hề đơn giản như vậy!
Trên người cô tỏa ra mùi hương thơm ngát dễ chịu, khuôn mặt đỏ bừng cứng ngắc mất tự nhiên. Phó Sâm cúi đầu, yết lầu lăn một vòng, giọng nói khàn khàn: "Anh phải đi, em một chút biểu hiện cũng không có?"
Không biết có phải nhiệt độ trong phòng quá cao hay không, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy trên mặt từng trận nóng bừng, không dám nhìn thẳng mắt anh, nhất thời chỉ có thể ấp úng: "Nhưng em không có cái gì tốt đưa anh..."
Nói, bỗng dưng cô thò tay lấy trong túi ra cái bao lì xì đã chuẩn bị trước đó, ngập ngưng đưa tới: "Cho anh..."
Nhìn bao lì xì cô đưa, lông mày Phó Sâm nhảy một cái, đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt sáng rực: "Anh không cần, anh muốn em."
Bạch Túc Túc còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị người kia chặn lại, bàn tay nóng bỏng trực tiếp luồn vào bên trong áo cô. Tất cả hô hấp của cô trong nháy mắt đều bị cướp đoạt sạch sẽ, đầu cũng choáng váng.
Không biết qua bao lâu, lúc Bạch Túc Túc lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã ở trên giường từ lúc nào, cô bị dọa đến lập tức chống hai tai lên vai đối phương, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Khoan... khoan đã."
Phó Sâm vùi vào hõm cổ thơm ngát của cô hít sâu một cái, bàn tay lớn tiến vào trong áo, cảm xúc trơn nhẵn tiếp xúc trực tiếp với lòng bàn tay khiến anh không khỏi cảm thấy mọi dây thần kinh đều đang kích động, giọng nói anh khàn khàn: "Nhưng anh rất khó chịu, làm sao bây giờ?"
Trong bóng tối, không khí lại càng trở nên mập mờ. Cảm nhận được bàn tay hư hỏng càng ngày càng không an phận lần mò trong áo, mặt Bạch Túc Túc như muốn bóc khói, cái đầu cũng quay vòng vòng, hai tay căn bản không biết nên đặt ở đâu: "Anh... anh bình tĩnh chút, có chuyện gì từ từ nói."
-//-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-