Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Cảm xúc trên cổ tay mãnh liệt như vậy, Bạch Túc Túc có một loại dự cảm, nếu cô mà nói sai cái gì, chắc có lẽ sẽ bị bóp nát mất.
Khao khát sống mãnh liệt khiến thần sắc của cô lập tức thay đổi, lập tức giải thích rõ ràng: "Tôi không nhớ rõ cậu ta, tối đó... chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu tôi với cậu ta mà có cái gì thì cần phải đợi đến vây giờ à?"
Nghe vậy, Phó Sâm chỉ cười xùy một tiếng: "Vậy hiện tại em muốn cái gì?"
"Tuyệt đối không có!" Bạch Túc Túc mở to mắt, giống như lấy lòng, giữ chặt tay Phó Sâm, giọng nói nhỏ nhẹ "Lần sau nhìn thấy cậu ta, tôi sẽ đi đường vòng."
Cô có thể không đi đường vòng sao?
Phó Sâm không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy, đột nhiên đứng thẳng người đi lên lầu, Bạch Túc Túc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên cô thấy được lòng tham chiếm hữu của nam chính, không nghĩ tới nó lại đáng sợ như vậy. Về sau cô vẫn nên cách xa người khác giới một chút.
Đồ ăn đều đã lạnh, cô bưng tới phòng bếp hâm lại một lần. Lúc Phó Sâm xuống đã đổi một bộ đồ ở nhà màu đen thoải mái, hình như vừa mới tắm xong, tóc còn dính chút nước. Nhìn bên ngoài đã một màu đen kịt, Bạch Túc Túc đột nhiên nghĩ tới đã gần chín giờ, cô nên mau về nhà.
Sau khi lấy bát đũa cho Phó Sâm, Bạch Túc Túc mới tháo tạp dề ra, nói khẽ: "Tôi về trước, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Người đàn ông đã ngồi vào bàn ăn cơm, nghe vậy chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cô: "Về làm gì?"
Cả biệt thự rộng lớn nhất thời chỉ còn lại hai người, Bạch Túc Túc đột nhiên sững sờ, có chút mất tự nhiên đứng ở cửa phòng ăn nhìn Phó Sâm nói: "Đã muộn rồi, xế chiều ngày mai tôi còn phải qua bên nhà ông nội."
Hiện tại cô có mang theo vệ sĩ, mặc dù ban đêm cũng đỡ nguy hiểm, nhưng con gái về muộn cũng không tốt nha.
Nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, để trổ tài nấu nướng, Bạch Túc Túc còn làm một con tôm hùm, nhìn màu sắc không sai chút nào. Tuy nhiên Phó Sâm chỉ mới thử một chút đã vội cầm cái ly bên cạnh uống một hớp.
"Đã trễ thế này, về nguy hiểm. Tối nay em ở lại một đêm đi." Thần sắc Phó Sâm không thay đổi, nói xong tiếp tục ăn đồ ăn cô làm.
"Hả?" Giữa lông mày Bạch Túc Túc nhíu một cái, chỉ có thể đi đến ngồi đối diện Phó Sâm, hai tay chống lên cằm, mặt ửng đỏ "Có vệ sĩ mà, tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì nhều. Với lại... chúng ta còn chưa có kết hôn, không thể ở chung."
Phó Sâm quét mắt nhìn ánh mắt bối rối của cô gái đối diện, bỗng nhiên nâng mắt, nhẹ nhàng nhìn cô nói: "Không phải là em không chịu kết hôn sao?"
Bạch Túc Túc: "..."
Phát hiện mình lại bị Phó Sâm làm cho xấu hổ, Bạch Túc Túc lập tức đứng lên hừ nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh anh, bất mãn trừng mắt: "Tôi đây là bị bất đắc dĩ ép buộc, chưa ai nói nguyện ý gả cho anh đâu."
Nói xong, Bạch Túc Túc quay người chuẩn bị rời đi, cánh tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, cả người đều bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, lưng đột nhiên đặt chạm vào cạnh bàn, cô cứ như vậy đối diện với con ngươi đen tuyền, sâu không thấy đáy.
"Em nói lại lần nữa?" Phó Sâm không những không giận mà còn cười, bàn tay nóng bỏng ôm chặt vòng eo thon thả của cô, thần sắc trên mặt không khỏi khiến cho người khác cảm thấy e ngại.
"Tôi.. tôi chỉ tùy tiện nói đùa chút mà thôi." Bạch Túc Túc chợt rùng mình, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Có lẽ nhiệt độ điều hòa có hơi cao, dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút phiếm hồng. Phó Sâm chậm rãi cúi xuống, từ tốn chụp lên đôi môi anh đào mềm mại, vòng tay lớn kéo chặt cô, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi ngọt ngào. Hơi thở nóng bỏng đã giải thích trọn vẹn tâm tình hừng hực trong lòng của anh.
Thân thể Bạch Túc Túc cứng đờ, cô dừng một chút rồi chậm rãi nhắm mắt, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, phí sức học tập thêm cách thở.
Cảm giác được cô thuận theo, ánh mắt người đàn ông không khỏi thâm trầm, những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi xuống cái cổ trắng nõn, bàn tay hư hỏng không biết từ khi nào đã phủ lên bờ mông căng tròn của cô. Bầu không khí mập mờ nháy mắt bao phủ xung quanh hai người.
Bạch Túc Túc vẫn còn lý trí, cô biết nếu hôm nay cô mà không phản kháng thì thực sự sẽ xong đời. Bạch Túc Túc lập tức đưa tay đẩy người trước mặt ra, ánh mắt hoảng hốt, khuôn mặt đỏ au, nói: "Anh... anh đừng như thế này."
Mùi hương thơm ngát trên cơ thể cô cứ lờn vờn quanh hô hấp của anh, ánh mắt Phó Sâm khẽ biến, cố ý nghiêng đầu ghé vào bên tai cô nói, một hơi nóng bỏng cứ thế thổi vào tai cô: "Rõ ràng em câu dẫn anh trước, anh trả đũa lại mà thôi."
Bạch Túc Túc: "..."
Đến cùng là ai trả đũa ai!?
"Anh... anh đừng có nói hươu nói vượn!" Bạch Túc Túc tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, định vùng ra khỏi vòng tay Phó Sâm, nhưng eo cô vẫn bị người ta giữ chặt không cho chuyển động.
"Em đêm hôm khuya khoắt tới tìm anh, còn nói không phải là câu dẫn hửm?" Lông mày Phó Sâm khẽ động, chững chạc đàng hoàng đánh vào mông cô một phát, thần sắc nghiêm túc: "Hiện tại anh tiếp nhận câu dẫn của em, em còn không vui?"
Nhìn tên lưu manh trước mắt này, Bạch Túc Túc giận hận không thể đánh chết Phó Sâm. Nhưng vừa nghĩ tới mình đánh không lại, chỉ có thể ra sức tách vòng tay Phó Sâm ra khỏi eo mình "Đồ lưu manh, đồ khùng. Tự mình đa tình. Chỉ biết nói hưu nói vượn."
Phó Sâm túm lấy cánh tay đang làm loạn của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một chút: "Em nói ai là đồ lưu manh?"
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương là một mảnh nguy hiểm, đấu không lại sức người ta, Bạch Túc Túc chỉ có thể ủy khuất đỏ mắt, âm thanh nghẹn ngào: "Không nói anh."
Phát hiện cô gái này không những trí thông minh có hạn mà tố chất tâm lý cũng yếu nốt, Phó Sâm không khỏi khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, giọng nói trầm thấp: "Em mắng anh, còn tự mình ủy khuất?"
Bạch Túc Túc trừng mắt, cứ như vậy hung dữ nhìn chằm chằm anh: "Em mắng anh đó! Đồ lưu manh! Hỗn đản!"
Không còn cùng cô gái tính tình trẻ con này so đo nữa, thần sắc Phó Dâm bỗng nhiên đứng đắn trở lại, nói: "Thứ bảy tuần sau đi đến một nơi với anh."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc có chút không vui nhíu mày, hiển nhiên là vẫn còn giận, cũng không nói gì thêm.
Thấy thế, Phó Sâm không khỏi liếc cô một chút: "Còn không đi? Hay là muốn ở lại?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô vội cầm áo khoác, bước chân vội vàng ra khỏi biệt thự. Bạch Túc Túc thề trong lòng, nếu không phải cái gì quan trọng, cô sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Vốn cho rằng Phó Sâm tìm cô chỉ để tham gia hoạt động thương nghiệp nào đó mà thôi, cho đến khi Ngô Hoằng có chút mất mát gọi điện cho Bạch Túc Túc, nói Mục Hạo cùng Tô Nguyệt muốn đính hôn, cũng vào thứ sau tuần tới, Bạch Túc Túc mới phát hiện kịch bản triệt để sai lệch hoàn toàn.
Không biết nữ chính làm cách nào chinh phục được người nhà của nam phụ, khi Bạch Túc Túc biết tin cũng rất giật mình. Nhưng trực giác của phụ nữ cho cô biết Tô Nguyệt cũng không phải là thật lòng thích Mục Hạo, Bạch Túc Túc chỉ không ngờ cuối cùng Tô Nguyệt chọn đi với Mục Hạo, không biết bên trong có xảy ra chuyện gì hay không.
Bạch Túc Túc cũng không biết nên an ủi Ngô Hoằng như thế nào, chỉ khuyên đối phương nhìn thoáng một chút, về sau nhất định sẽ tìm được người tốt hơn. Tuy nói thì là như vậy, nhưng việc này khẳng định không thể trong thời gian ngắn mà nhìn thoáng ngay được.
Hôm sau Bạch Túc Túc đến Bạch gia, Phó Lâm Năm cũng đã ở đó. Thấy Bạch Túc Túc tới, Phó Lâm Năm cũng cười tủm tỉm hỏi cô gần đây thế nào.
"Tết năm nay, hai gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ăn một cơm, tôi tiện thể giới thiệu cháu dâu của mình cho mọi người." Nói đến đây, Phó Lâm Năm lại ngồi ở kia cười nói: "Cái tên tiểu tử Phó Sâm kia thực khó đoán, đừng nhìn nó cả ngày im hơi lặng tiếng, thật ra để kịp thời gian chuẩn bị đám cưới, nó gần đây một mực chạy đông chạy tây bận đủ thứ. Tiểu tử này mỗi ngày đều không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết nó định làm cái gì."
Ánh nắng chiếu sáng vào thư phòng, xuyên qua cửa sổ hắt lên bờ tường. Bạch Túc Túc một mực ngồi trên ghế sô pha, đỏ mặt không nói lời nào. Kỳ thực cô cảm thấy kết hôn sớm quá, một chút thời gian chuẩn bị cô cũng không có, nói kết hôn liền kết hôn.
"Haiz, kết hôn thì nhanh nhanh một chút, chủ yếu là tôi lo lắng cái tên Phương Thiên Minh kia, tôi nghi ngờ vụ bắt cóc Bạch Túc Túc không có đơn giản như vậy." Khuôn mặt già nua của Bạch Côn bỗng nhiên xầm xuống, bưng tách trà nặng nề nhấp một miếng.
Nói đến đây, Phó Lâm Năm cũng nhíu mày, không ngay lập tức đáp lời. Có một số việc ông vẫn có thể đoán được ít nhiều một chút, Bạch Côn nói như vậy chỉ là đang tạo áp lực cho ông mà thôi, chỉ là chưa bắt được Phương Thiên Minh nên cũng chưa thể nói được điều gì. Còn Giang Ngưng... hình như tên tiểu tử nhà ông cũng đang làm gì đó với Giang thị thì phải?
"Cảnh sát nhất định sẽ bắt được." Nói đến đây, Phó Lâm Năm lại cười hòa ái nhìn về phía Bạch Túc Túc: "Tức Túc cũng là ông nhìn lớn lên, con yên tâm, về sau nếu bị Phó Sâm khi dễ, con cứ nói với ông, ông sẽ thay con giáo huấn nó."
-//-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Bạch Túc Túc đáp trả rồi, xưng anh-em thôi (^・ω・^ )
Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-