Editor: Doris
Beta: Jen
Cố Ngôn mỉm cười nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Không nghĩ đến cô ấy lại ở kế bên phòng anh, chuyện tình cờ như vậy khiến anh rất kinh ngạc.
Nếu không phải biết là Tô Lạc không thích anh thì anh cũng nghĩ rằng cô ấy đang theo dõi mình.
Khách sạn Ngôn Thiên là tài sản cá nhân của anh, người biết đến không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà phòng này là phòng cá nhân của anh. Ngoại trừ anh, chưa từng có người khác ở lại.
Nghiêng đầu nhìn vào số phòng , Cố Ngôn đẩy cửa đi vào.
Phòng , Tô Lạc ngồi trên sô pha lướt Weibo, chờ phục vụ dọn dẹp phòng cô thật sạch sẽ. Xong xuôi, cô mới đi vào phòng tắm nước ấm.
Mặc áo ngủ trở về phòng, đặt trên tủ đầu giường một ly nước khoáng, cài báo thức trên điện thoại rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.
Đúng sáu giờ rưỡi rời giường, lúc này trời bên ngoài đã sáng.
Rửa mặt xong, Tô Lạc bôi lên một lớp dưỡng da mỏng, mặc một chiếc váy ngắn đơn giản rồi đi đến phim trường Nam Thiên.
Đi bộ từ khách sạn Ngôn Thiên đến phim trường khoảng mười phút. Tôn Hoa Hoa mang giày cao gót, lon ton đi theo cô, thiếu chút nữa đã ngã gãy chân.
Hôm qua Tô Lạc đã dặn là mang theo giày đế bằng, dậy sớm để tập thể dục. Tôn Hoa Hoa cho rằng cô chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Rốt cuộc, Tô Lạc cũng chưa từng dậy sớm chạy bộ trước mặt Tôn Hoa Hoa bao giờ. Hôm trước, cô nói mình gần đây mập lên nên muốn đi chạy bộ nhưng mà hôm sau, Tôn Hoa Hoa chờ mãi chờ mãi, còn cô lại ở trên giường lớn ngủ ngon.
Cho nên, bây giờ nghe thấy Tô Lạc nói như vậy, Tôn Hoa Hoa cho rằng cô chỉ nói vui thôi, ngày hôm sau nhất định không dậy nổi.
Nhưng mà không nghĩ đến chính là cô ấy dậy thật.
Tôn Hoa Hoa ở phía sau không ngừng kêu khổ.
May mà Tô Lạc đi chậm lại, ở phía trước chờ chị ấy.
Mười lăm phút sau, hai người đến phim trường.
Tôn Hoa Hoa đi đến quán bên cạnh mua bữa sáng, Tô Lạc về phòng nghỉ của chính mình.
Chạy bộ buổi sáng khiến cô ra hết mồ hôi, dùng nước sạch rửa mặt, lau người đơn giản rồi Tô Lạc quay lại phòng trang điểm. Rất nhanh có ba người chạy đến, hai người chải tóc, bắt đầu tạo hình cho cô, một người khác lại bắt đầu trang điểm cho cô.
Bởi vì chưa ăn sáng cho nên Tô Lạc dặn thợ trang điểm đừng son môi cho cô, để khỏi tí nữa phải tô lại.
Hôm nay thợ trang điểm hình như hơi lạ mặt, là một cô bé mười tám, mười chín tuổi, nhìn gầy yếu, làn da ngăm đen, nhìn có vẻ đờ đẫn, ít nói. Ánh mắt Tô Lạc lại nhìn cô bé thêm vài lần qua gương.
Lại nhìn thêm một lát, Tô Lạc liếc mắt thấy thợ trang điểm đang cầm cây gẩy sợi lông mày, run rẩy gảy cho cô.
Lông mày cô dựng đứng lên, vươn tay ngăn lại: “Em là thợ trang điểm sao?”
Lưu Quyên lui về sau một bước, liếm môi: “Em là trợ lý trang điểm mới đến.”
Một đoàn phim lại để cho người mới trang điểm cho cô, Tô Lạc không thể tưởng tượng nổi: “A Tình đâu? Ai bảo em qua đây trang điểm cho chị?”
“Chị Tình đang ở bên kia với chị Diêu Tuệ.” Lưu Quyên nắm chặt vạt áo, giọng điệu cầu xin: “Là tổ trưởng bảo em đến đây! Nói bên này thiếu người, bảo em đến đây hỗ trợ. Chị Tô Lạc, chị có thể bảo tổ trưởng đổi người trang điểm cho chị không? Thực ra em chỉ mới học thôi, em không biết trang điểm cho chị đâu!”
Tô Lạc xoa đầu lông mày, nhìn Lưu Quyên nói: “Em đi với chị, chị muốn nhìn xem là ai to gan dám đổi thợ trang điểm của chị!”
Đoàn phim có tổng cộng năm phòng trang điểm, hai phòng cho nam, hai phòng cho nữ, còn một phòng để cho diễn viên quần chúng trang điểm.
Từ đầu Tô Lạc còn thắc mắc tại sao thợ trang điểm của cô chỉ có một người?
Khi cô đẩy cửa phòng trang điểm đối diện ra nói phát hiện ở đây rất ồn ào, khác hẳn phòng trang điểm im lặng của cô.
Từ đầy người nói ở đây là rất chính xác.
Không có những chiếc ghế mềm mại, chỉ có những người ngồi ở chiếc ghế đẩu nhỏ, chờ thợ trang điểm đến.
Thì ra là cô bị cô lập sao?
A Tình liếc qua nhìn thấy, hét lớn: “Chị Tô Lạc!”
Vương Tiêu Tiêu nóng nảy ngắt lời: “Lát nữa tôi còn có cảnh quay, sao động tác của cô lại chậm chạp như vậy? Đạo diễn mắng tôi làm trễ thời gian của ông ta, cô có chịu trách nhiệm không?”
Thực sự, A Tình cảm thấy Tô Lạc rất tốt bụng, căn bản không phải là người kiêu ngạo trong lời đồn. Ngược lại là mấy diễn viên hạng ba này, mỗi ngày đều nhìn người khác bằng nửa con mắt, khinh thường người khác.
Nếu không phải vì điều kiện trong nhà không cho phép, mà lương ở đây lại cao gấp mấy lần ở studio… Thì A Tình sớm đã vung tay, hiên ngang rời đi.
Mặc dù cô không muốn chính mình bị người khác khinh thường nhưng bởi vì quá thiếu tiền, cho nên cô không thể mất công việc này.
Mỉm cười với Tô Lạc, A Tình quay đầu lại, cầm lấy bông mút tiếp tục dặm phấn cho Vương Tiêu Tiêu.
Tô Lạc nhìn thấy ánh mắt của A Tình không bằng lòng, bên tai lại nghe thấy tiếng của Vương Tiêu Tiêu cố ý trách móc: “Phấn nền không đủ trắng, lông mày cũng không phải kiểu đang thịnh hành bây giờ, cô có biết trang điểm không đấy?”
A Tình ở bên cạnh nhẹ nhàng giải thích: “Không cần phải giống người khác, hợp với mình mới là đẹp nhất!”
Vương Tiêu Tiêu hừ lạnh: “Cô chỉ là một thợ trang điểm, sao lại nhiều chuyện như vậy, hả? Tôi muốn cô làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi, tôi làm diễn viên hay là cô làm diễn viên? Còn ở đó mà dạy đời tôi.”
Tô Lạc sững người.
So với mấy người này, cô gái ăn chơi trác táng như cô thật sự rất vô dụng!
Tô Lạc ho khan hai tiếng: “Trong số người ngồi ở đây, ai là tổ trưởng?”
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một người phụ nữ béo đi đến: “Chị Tô Lạc, có chuyện gì sao?”
Tô Lạc mở miệng: “Tên của cô là gì?”
Người phụ nữ béo sửng sốt: “Chị hỏi cái này làm gì?”
Cô cười: “Không có gì, chỉ là lát nữa tôi định đi nói chuyện với đạo diễn, tiện thể đuổi luôn mấy người ăn không ngồi rồi ở đây.”
Người phụ nữ béo kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Diêu Tuệ. Sao cô có thể to gan mà làm mấy chuyện như vậy, tất cả đều là Diêu Tuệ sai khiến cô…
Diêu Tuệ thu lại ánh mắt nóng nảy của mình, bình tĩnh dựa vào ghế.
Bạn trai cô ta chính là nhà đầu tư của 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》, cũng là con trai cả của công ty An Bình — Trình Chí Hạo.
Vốn dĩ Trình Chí Hạo đã hứa là cho cô nữ chính bộ phim này, nếu không phải Tô Lạc xen vào thì cô đã sớm lên làm nữ chính rồi.
Làm sao có thể rơi xuống nông nổi này, chỉ với được một vai nữ hai.
Cô ta không hiểu Tô Lạc có gì tốt mà ai cũng khen cô ta hết lời. Đạo diễn và biên kịch chọn Tô Lạc vì rating cũng có thể hiểu được.
Nhưng tại sao mỗi lần Trình Chí Hạo nhắc đến Tô Lạc đều trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ, Diêu Tuệ tức đến mức đau tim.
Nghe nói hôm thử vai, Tô Lạc chỉ cần đi một vòng, cô ta đã nhận được vai này rồi, dễ như trở bàn tay.
Mà tuần trước cô mới nhận được kịch bản, tìm nhiều tư liệu, cố gắng tập diễn, bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy mà không thắng nổi người chỉ đến rồi đi một vòng?
Tất cả là tại Tô Lạc, chính vì cô ta xen vào nên tất cả nỗ lực của cô đều trở thành trò cười cho người khác.
Danh tiếng của Tô Lạc thì cô không so nổi. Suy cho cùng cô ta xuất thân từ diễn viên điện ảnh, còn cô chỉ là một diễn viên hạng ba quen mặt với khán giả thôi.
Nhưng bây giờ Tô Lạc nghèo túng đến mức phải diễn phim truyền hình, kim chủ sau lưng cũng không thấy động tĩnh gì.
Trước đây không lâu, còn nghe nói vốn dĩ người đại diện Chân Mỹ Tử là của Tô Lạc, không biết vì nguyên nhân gì mà bị Hạ Mạt Nhi giành lấy.
Hạ Mạt Nhi chỉ là một người không có chỗ dựa thì cũng có thể giành lấy phát ngôn từ trong tay Tô Lạc, cô cũng đoán ra đại khái——
Chắc là Tô Lạc đã bị kim chủ đá đi rồi!
Nếu không tại sao người như Hạ Mạt Nhi có thể bắt nạt cô ta?
Người phụ nữ béo đi đến, có chút lo lắng nói: “Cô ta thật sự đi tìm đạo diễn thì làm sao bây giờ?”
Mặt Diêu Tuệ vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Có tôi chống lưng mà, sợ cái gì? Cũng không nhìn xem bạn trai tôi là ai, anh ấy là nhà đầu tư phim này đấy! Đến đạo diễn còn không dám đụng đến tôi, huống chi là Tô Lạc.”
Chỉ cần Diêu Tuệ bằng lòng bao che thì chị ta đã yên lòng rồi. Chị ta vội vàng đi đến bóp vai, chân cho Diêu Tuệ. Hầu hạ Diêu Tuệ thật thoải mái.
Đợi thêm một lúc cũng không thấy Tô Lạc trở về, người phụ nữ béo và Diêu Tuệ càng thêm đắc ý.
Tô Lạc chưa về thì trong lòng A Tình lại càng như lửa đốt. Tổ trưởng lại làm khó dễ với cô, cô nắm chặt cây bút gảy sợi lông mày, căn bản không có tâm trạng để gảy.
Cuối cùng, A Tình cắn chặt răng ném cây bút đi: “Tôi không làm nữa!”
Người phụ nữ béo chỉ vào A Tình rồi mắng to: “Làm việc thì chậm rì rì mà còn muốn tỏ thái độ với tôi! Tháng này không cần tiền lương nữa, phải không?”
Ánh mắt A Tình hiện lên vài giọt nước mắt, cô cảm thấy chính mình đã bị bắt nạt: “Chị nói thật lòng đi, em làm chưa đủ nhiều sao?”
Người phụ nữ béo lại chỉ tay về phía cô: “Cô cãi lại một câu nữa xem!”
A Tình lau nước mắt, người bên cạnh đều khuyên nàng xin lỗi tổ trưởng, đừng đối đầu với chị ta nữa, cuối cùng chỉ tổ hại chính mình mà thôi.
A Tình cảm thấy chính mình không sai nhưng không biết cách nào để thể hiện sự bất mãn.
Cô không giỏi nói chuyện, cũng không có cách nào bênh vực bản thân. Cô thức dậy từ lúc sáu giờ rưỡi, đến mười giờ tối mới về. Khoảng thời gian đó đều dùng để trang điểm cho diễn viên.
Đoàn phim có bảy thợ trang điểm, mười trợ lý, tổ trưởng cũng là người biết trang điểm nhưng lại thích lãnh đạo, la lên hét xuống với bọn cô.
Bảy thợ trang điểm nhưng có ba người là dựa vào quan hệ với tổ trưởng để vào rồi. Đem lượng công việc của bảy người họ đẩy hết lên bốn người bọn cô. Có thể tưởng tượng được một ngày họ phải mệt mỏi như thế nào.
Bọn cô mệt như vậy, tiền lương lại không nhiều bằng ba người có quan hệ kia.
“Tôi không xin lỗi, tôi không làm nữa.” Nếu bây giờ cô rời đi, tiền lương sẽ bị tổ trưởng giữ, không lấy lại được. Nhưng A Tình lại không muốn tiếp tục làm việc cho loại tổ trưởng ngu ngốc này.
Nhưng mà cô còn có thể đi chỗ nào?
Trước kia ở studio, đám đồng nghiệp còn hâm mộ cô có thể làm thợ trang điểm cho đoàn làm phim. Bây giờ mà trở về, sợ rằng ông chủ sẽ không thuê cô nữa.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng ghét của Trương Minh, trong lòng A Tình có một quyết định ——
Cô muốn đi tìm Tô Lạc.