Editor: Doris
Beta: Jen
Chụp xong ảnh tạo hình cũng đã là ba giờ chiều.
Tô Lạc không lãng phí thời gian, thay xong bộ váy cổ trang rườm rà thì bảo Tôn Hoa Hoa đưa cô đến nhà của Tiết Phó.
Hiện giờ Tô Lạc ngày nào cũng chăm chỉ học tập và rèn luyện kỹ năng diễn xuất, không có một chút nào là giống cô gái ăn chơi như trước. Tôn Hoa Hoa vui mừng không thôi, cũng khẳng định ý nghĩ trong lòng, muốn đưa Tô Lạc trở thành tên tuổi lớn.
“Em nghỉ ngơi một lát, đến nơi thì gọi em.”
“Được, em ngủ một lát đi.”
Tôn Hoa Hoa đáp lời rồi giảm tốc độ xe một chút, để cô ngủ ngon hơn.
Vừa dừng xe trước cổng tiểu khu thì Tô Lạc tỉnh dậy, cô ngáp một cái rồi xuống xe.
Tiết Phó từ sáng đã nhận được điện thoại của cô nên bây giờ đang ở nhà đợi.
Theo yêu cầu của thầy Tiết, bây giờ cô đang học tập lễ nghi cung đình của Bắc Ngụy.
Tiết Phó lấy cây chổi lông gà từ trong bình sứ trắng xanh, gõ vào eo cô: “Đứng thẳng lên cho tôi!”
Lại hành lễ quỳ gối một lần nữa, Tô Lạc nghe thấy tiếng động từ sô pha vang đến: “Ngon quá ngon quá!”
Cô liếc nhìn Tôn Hoa Hoa đang ngồi ăn uống trên sô pha: “Chị bé tiếng lại chút đi.”
Tôn Hoa Hoa rụt cổ giống một con hamster nhỏ, lặng lẽ nhét hai quả hạt điều vào trong miệng, bên má phồng lên, nhai nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng gì.
Rất nhanh đã đến sáu giờ, Tiết Phó đã đuổi họ ra khỏi cửa.
Tô Lạc đói bụng đến mức đập cửa nói: “Thầy à, thầy không thể cho em ăn bữa cơm sao?”
Đợi một lát, cũng không có ai trả lời, Tô Lạc đành mang Tôn Hoa Hoa về nhà mình ăn cơm.
Dù gì Tôn Hoa Hoa cũng là trợ lý kiêm người đại diện của cô, cũng theo cô chịu khổ, chịu đói. Cô cũng không phải là thầy Tiết, có một bữa cơm cũng không mời.
“Ông bà chủ hôm nay về nhà cũ, vẫn chưa trở lại.” Nghe Tô Lạc bảo mình chưa ăn cơm, dì Trần lại xuống bếp làm vài món cho họ ăn. Vì nấu cơm nên dì bị trễ giờ tan làm.
Tô Lạc có chút xấu hổ: “Dì Trần, cảm ơn dì.”
Dì Trần bất ngờ: “Cháu đừng nói như vậy, dì làm ở nhà cháu cũng đã mấy chục năm rồi, cũng coi như xem cháu lớn lên. Hơn nữa, ông bà chủ cũng đối tốt với dì, đây là chuyện nên làm thôi.”
Ông bà chủ thật sự rất hào phóng, ngày lễ họ đều cho một phong bì lớn. Mỗi ngày bà chỉ cần đi chợ và nấu ăn cho họ, tiền lương vừa nhiều, công việc lại nhẹ nhàng. Ngày thường cũng có thể chăm cháu giúp con dâu, rất nhiều người hâm mộ bà tìm được một nhà tốt như vậy.
Mình xin lỗi vì edit lộn dì Trần thành dì Từ ạ… Mình đã sửa lại rồi nha.
Dì Trần cũng rất hài lòng: “Vậy mấy cháu ăn trước đi, sau đó để bát vào bồn, ngày mai dì đến rửa.”
“Được ạ, dì về trước đi, về thong thả nha dì!”
Tô Lạc và Tôn Hoa Hoa nhìn bàn đồ ăn mà nuốt nuốt nước miếng.
Thăn bò kho tiêu, đùi gà xào cay, bắp xào hạt thông, canh thịt nạc nấu với đông trùng hạ thảo, tất cả đều là món ngon khó cưỡng.
Tay nghề dì Trần rất tốt, nước canh ngọt đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi vào.
Bắp xào hạt thông rất ngọt và thơm.
Đùi gà xào cay, cay cay mà thơm nồng.
Thịt thăn bò ướp với muối tiêu trắng, rượu gia vị và bột để ướp. Đun nóng dầu rồi bỏ thịt vào chảo, xào chín khoảng tám phần, thịt dai mềm nhưng không bị ngấy…
Tôn Hoa Hoa dựa lưng vào ghế, ợ một hơi, ngon quá, no chết mất.
Quả nhiên, đi theo Tô Lạc sẽ có thịt ăn!
Tô Lạc nhìn ra bên ngoài: “Cũng muộn rồi, chúng ta về khách sạn đi!”
Trở lại phòng của khách sạn, Tô Lạc tắm rửa như thường lệ. Trước khi đi ngủ cô còn lướt Weibo.
Hình như cô lại lên hot search rồi!
Lần này là cùng tiểu thịt tươi Khương Dật Thần, cùng nhau leo lên top hot search.
Bấm mở chủ đề, có một bức ảnh hai người ngồi ăn đồ ăn vặt, phía dưới đều là các suy đoán của giải trí đại V:
— Khương Dật Thần đều tránh xa các diễn viên nữ khác ít nhất ba thước, tại sao anh ấy lại rất thân thiết với Tô Lạc? Có phải hai người họ có gian tình hay không?
— Hai người chụp ảnh cùng một tư thế, hơn nữa nhìn kỹ ánh mắt của Khương Dật Thần đi, đang nhìn chằm chằm vào Tô Lạc kìa, vừa nhìn là biết hai người bọn họ quan hệ không bình thường mà!
— Chuyện tình của tiểu thịt tươi và nữ minh tinh nổi tiếng bị vạch trần. Hai người nhìn nhau ngọt ngào, mối quan hệ không bình thường, khiến cho người khác nghi ngờ.
Giải trí đại V thường là những người có tiếng nói trên Weibo.
Tô Lạc đỡ trán, chỉ là một bức hình ăn vặt bình thường, không ngờ trí tưởng tượng của những người này lại phong phú đến vậy.
Hai người bọn họ đứng khá xa nhau, một câu cũng không nói, liền có người bịa chuyện là cô giở chứng đại tiểu thư, không chịu mời Khương Dật Thần, hai người không có nói chuyện với nhau…
Được rồi, tùy ý bọn họ. Chỉ là rủ nhau ăn vặt cũng biến thành quan hệ mập mờ, phim giả tình thật, gặp mặt phụ huynh.
Nếu cô không phải là nhân vật chính, thiếu chút nữa cũng tin vào mấy giải trí đại V này quá.
Trên tủ đầu giường đặt một ly nước, cô đặt báo thức vào trong điện thoại rồi đi ngủ.
Sáng sớm, Tô Lạc đã chuẩn bị tốt tâm lý. Vừa bước vào phim trường đã cảm thấy có một cặp mắt sắc bén nhìn mình.
Cô nhìn theo ánh mắt đó, quả nhiên thấy một người đàn ông rất đẹp trai.
Lông mày và đôi mắt cực kỳ đẹp, khí chất lại ấm áp. Khác hẳn với khí chất của chàng trai khiến người khác say nắng Khương Dật Thần, của Trình Tống là xen giữa một quý ông và một thiếu niên nho nhã.
Gương mặt anh ta sắc sảo, khí chất phóng khoáng, trên người tỏa ra loại cảm giác nhẹ nhàng như ngọc. Anh ta có tiếng là đối xử dịu dàng với mọi người, ở trong giới có tiếng rất tốt.
Trình Tống sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, bố là diễn viên nổi tiếng, mẹ cũng là một diễn viên kịch.
Ngoại hình có lẽ thừa hưởng từ những ưu điểm của bố mẹ, ở giới giải trí thì nhan sắc như vậy chắc đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong giới giải trí. Từ nhỏ anh ta đã góp mặt trong một số phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, tích lũy được vô số kinh nghiệm, cũng được xem là tiền bối trong giới giải trí.
Trình Tống nhíu mày, quay mặt đi nơi khác.
Dù anh ta không nói lời nào nhưng Tô Lạc biết, anh ta rất ghét cô.
Nói chính xác hơn, là ghét bỏ chủ nhân thân thể này.
Tô Lạc lẩm bẩm, dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không tung ta tung tăng đi đến lấy lòng anh ta.
Khiêu khích người khác còn làm chính mình mệt mỏi.
Mặc dù lần trước bị Trình Tống trả thù, hại cho Tô Lạc cũng suýt chết dưới tay cặn bã Lưu Uy.
Nhưng mà xét cho cùng, nguyên chủ vẫn là người sai.
Nếu mà nguyên chủ Tô Lạc không bày trò thì cũng không có sự việc nào phát sinh.
Nếu đứng ở lập trường của Trình Tống hay Hạ Mạt Nhi, thì cô cũng sẽ làm như vậy
Con người Tô Lạc biết phân biệt đúng sai.
Có ơn báo ơn, có thù báo thù. Nếu người khác không đụng tới cô thì cô cũng không rước phiền phức vào người.
Thời gian của cô bây giờ rất quý giá, cô muốn học diễn xuất, lại muốn đi quay phim, cô hận một ngày không thể trở thành bốn mươi tám giờ.
Chuyện lần trước, liền bỏ qua vậy.
Sau này cô cũng không chủ động đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác làm gì cô thì…
Tô Lạc cong môi, cô nhất định không tha cho bọn họ!
Cảnh hôm nay là lúc Thời Thải Nhi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với nam chính Tần Hằng, mà nam phụ Thẩm Mạnh lại tận mắt nhìn nữ thần mình vẫn luôn yêu, theo đuổi người con trai khác.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Từ trước đến giờ Tô Lạc không có thích người nào, cũng không biết cảm giác thích một người ra sao, cho nên cảnh này cô đã NG hai lần.
Đặc biệt là với Trình Tống, hai người cũng không có chút hảo cảm với đối phương, thật sự Tô Lạc không thể nào diễn ra được cái ánh mắt đó.
Mãi đến NG lần thứ ba, Triệu Bân mới nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở: “Tô Lạc, nghĩ xem người mình thích là ai, rồi đem Trình Tống tưởng tượng thành người cô thích, dùng cái ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn anh ta.”
Nhận lấy nước từ trợ lý, Tô Lạc đã khát khô cả họng: “Cháu trước giờ chưa từng thích người khác. Đạo diễn, cho cháu nghỉ ngơi một lát, để cháu tìm cảm giác.”
Triệu Bân nhìn tổ đạo cụ, mọi người đều mệt mỏi: “Được, nghỉ ngơi mười phút, sau chúng ta lại quay tiếp. Thời gian không còn nhiều, phải cố gắng tranh thủ.”
Tô Lạc gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn.”
Trình Tống liếc mắt nhìn cô. Anh có tiếng là tính tình tốt, nhưng bởi vì Tô Lạc NG nhiều lần nên trên mặt cũng bắt đầu hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lần trước quay phim, Tô Lạc rất ít NG nhưng hôm nay không biết vì sao lại liên tiếp NG mấy lần. Khương Dật Thần cảm thấy kỳ quái, vừa muốn mở cửa hỏi có chuyện gì xảy ra thì Tô Lạc đột nhiên đứng dậy, tay xuyên qua vai anh đặt vào bức tường phía sau.
Lần đầu tiên bị người khác làm tư thế kabe-don, Khương Dật Thần ngây ngốc, nói: “Cô… Cô muốn làm gì?”
Tô Lạc mỉm cười, khoé mắt và lông mày tràn đầy mê hoặc, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm anh ta, thật sáng, thật rõ ràng.
Dường như trong cô, chỉ còn lại một mình anh.
Ánh mắt cô từng bước, từng bước mê hoặc anh, nói khẽ: “Anh nói cái gì?”
Đôi mắt này thật đẹp, trái tim Khương Dật Thần bỗng nhiên rối loạn.
Tô Lạc nghiêng đầu cười, lùi về phía sau vài bước: “Vừa rồi kỹ thuật diễn của tôi thế nào?”
Thì ra lấy anh diễn thử! Khương Dật Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát: “May mắn chỗ này là phòng nghỉ, nếu như bị người khác chụp được thì ngày mai tôi và cô lại dắt tay nhau lên hot search đấy!”
Tô Lạc cảm thấy ngứa ngáy lỗ tai: “Nghe giọng của cậu có vẻ khinh thường tôi đó!”
Khương Dật Thần trợn mắt nhìn cô: “Tôi cũng không muốn cứ ba ngày thì có hai ngày cùng cô gái ăn chơi trác táng lên hot search đâu.”
Nói xong, ngay cả anh cũng sững sờ.
Khương Dật Thần quay đầu lại nhìn cô, thấy trên mặt Tô Lạc không có biểu hiện gì.
Hoặc là cô ấy tức giận, cũng có thể là cô ấy giống như lần trước, căn bản không quan tâm đến cách nhìn của người khác về mình.
Anh định xin lỗi vì không nghĩ kỹ đã nói, nhưng lại nghĩ đến cô cũng không hỏi mà lấy anh ra tập thì trong lòng hơi giận dỗi.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tôn Hoa Hoa đến gọi bọn họ đến tiếp tục quay.
Khương Dật Thần cũng đã bỏ lỡ cơ hội, dứt khoát xoay người đến phim trường.