Buổi học chiều đầu tiên bắt đầu bằng môn kiếm thuật. Hầu hết các bạn nam đều tham gia, chỉ có một số ít bạn nữ, bao gồm cả tôi. Những người khác thì đứng xem.
"Được rồi, chúng ta sẽ chơi đấu tập để xác nhận khả năng của mọi người. Người đầu tiên là... em, người có level 99."
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười chế nhạo xung quanh.
Giáo viên dạy kiếm thuật là người đã đến chỗ tôi lúc lễ khai giảng. Chắc hẳn William là một kiếm sĩ nóng tính?
"Vậy thì, để em làm đối thủ của cô ấy."
William lên tiếng tuyên bố mình là đối thủ của tôi. Các bạn nữ reo hò với giọng the thé.
Chúng tôi sẽ sử dụng kiếm gỗ cho trận đấu tập. Tôi chọn một thanh kiếm gỗ phù hợp với mình, sau đó bước ra giữa sân tập.
William dường như đã chọn thanh kiếm gỗ dày và dài nhất. Trong game, anh ta cũng sử dụng một thanh đại kiếm cao bằng chiều cao của mình.
"Nếu cô rút lui bây giờ, cô có thể dừng chuyện này lại."
Bỏ qua lời cảnh báo của William, tôi cúi chào cậu ta trước trận đấu.
"Tôi rất mong chờ trận đấu của chúng ta."
"Hừ. Tôi không biết nữa. Cô có thể bị thương đấy."
Cậu ta khăng khăng. Còn tôi thì đang tuyệt vọng nghĩ cách điều chỉnh để nương tay với cậu ta.
"Hai người, chuẩn bị."
Giờ cậu ta nhắc mới nhớ, tôi không biết cách cầm kiếm sao cho đúng. Đây là lần đầu tiên tôi cầm kiếm.
Khi lên cấp bằng cách đánh bại quái vật, tôi luôn sử dụng phép thuật.
Nếu gặp khó khăn trong việc đánh bại nó bằng phép thuật, tôi sẽ sử dụng gậy gỗ và đá trong khu vực để tấn công. Tôi có thể dùng tay không, nhưng tôi không dùng vì tôi không muốn bị bẩn.
William nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, vào cách tôi cầm kiếm.
"Này, mau chóng kết thúc chuyện này đi, hay cô sẽ đầu hàng mà không chiến đấu?"
"Xin lỗi, tôi chưa bao giờ sử dụng kiếm trước đây. Cậu có thể bắt đầu."
Có thể nghe thấy tiếng cười và chế nhạo không kiêng dè từ xung quanh. Khuôn mặt William méo xệch vì tức giận.
"Cô nghĩ mình ngu ngốc đến mức nào! Tôi sẽ không nương tay chỉ vì cô là con gái, và tôi có một hai điều muốn nói."
Không đợi hiệu lệnh bắt đầu, William lao thẳng tới.
Nói chung là cậu ta nhanh. Nhưng với tốc độ phản ứng mà tôi có, tôi có thể dễ dàng đối phó với nó.
William đang vung kiếm trước mặt tôi khi tôi đang nghĩ cách tránh làm cậu ta bị thương.
Trước khi cậu ta kịp hạ kiếm xuống, tôi né sang một bên và đưa kiếm chặn chân cậu ta.
Khi cậu ta vung kiếm xuống với một đường kiếm lớn, chân cậu ta vấp phải kiếm của tôi và ngã sóng soài xuống đất. Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ tự biến mình thành trò cười để làm cho trận đấu trở nên thú vị.
Khi điều đó xảy ra, xung quanh hoàn toàn im lặng.
"Thầy ơi, đã kết thúc chưa ạ? Hay em nên tiếp tục?"
Vừa vung kiếm tạo ra một làn gió nhẹ vừa nhìn sân tập, thầy giáo lấy lại tinh thần và tuyên bố tôi chiến thắng.
"Người chiến thắng là Yumiela Dolknes!"
William, người đứng dậy sau cú ngã, không đồng ý với quyết định đó.
"Chưa đâu, cô đã tấn công bất ngờ tôi! Thật hèn nhát khi giả vờ là một kẻ nghiệp dư!"
Lời nói của cậu ta chẳng có chút sức thuyết phục nào khi mà mặt mũi đang bê bết máu.
"Uoooooooooo."
"Dừng lại."
William gầm lên một tiếng rồi lao tới. Nghĩ rằng mình không thể né tránh cuộc đối đầu nữa, thanh kiếm gỗ của họ va chạm khi anh ta vung kiếm xuống.
Những thanh kiếm va chạm tạo ra âm thanh lớn không giống như phát ra từ kiếm gỗ, hất văng William ra sau. Tôi đã nghĩ thanh kiếm gỗ sẽ gãy, nhưng nó chắc chắn một cách đáng ngạc nhiên.
Ngay lúc đó, sân tập tràn ngập tiếng la hét. Phản ứng như thể có ai đó đã chết.
CạU ta bị hất văng ra xa đến mức bay lên trời, và khi đầu anh ta bị va đập, anh ta đã ngất xỉu.
"C- chúng ta đưa cậu ấy đến phòng y tế nhé?"
Khi thấy tôi túm lấy gáy William để nhấc cậu ta lên, thầy giáo hốt hoảng.
"Không, không. Để thầy đưa cậu ấy đi. Đưa cậu ấy cho thầy, thầy sẽ cõng cậu ấy."
Phản ứng của thầy như thể tôi đang bắt cóc William vậy. Mặc dù cảm thấy bực bội, tôi để thầy giáo tiếp quản.
"Thầy sẽ đưa William đến phòng y tế.
Cho đến khi thầy quay lại, hãy tự mình luyện tập vung kiếm. Được chứ? Đừng đánh nhau."
Nói xong, thầy giáo rời khỏi sân tập trong vội vàng.
Dù sao thì tôi cũng là một người nghiệp dư sử dụng kiếm, vì vậy tôi sẽ bắt chước những người khác.
Tôi nhìn xung quanh khi nghĩ, nhưng dường như không ai di chuyển, tôi có thể thấy kết quả của sự hỗn loạn.
Các bạn nữ đang xem đã bỏ đi hết.
Họ không cần phải sợ. Tôi đã nương tay với cậu ta, và cậu ta không bị băm nhỏ sau trận đấu của chúng tôi là bằng chứng rõ ràng nhất.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình luyện tập vung kiếm với những đường kiếm ngẫu nhiên.
Cuối cùng, thầy giáo đã không quay lại cho đến khi kết thúc buổi học.
Buổi học tiếp theo là luyện tập phép thuật. Khu vực luyện tập phép thuật được bố trí những hình nộm bằng rơm mặc áo giáp kim loại, và mái nhà chỉ che phần nơi bắn phép thuật, giống như một sân bắn cung.
Giáo viên đến sân tập đúng giờ, nhìn xung quanh học sinh và nói.
"Hãy bắt đầu bằng màn trình diễn năng lực phép thuật của mọi người. Chỉ cần sử dụng một trong các thuộc tính để bắn trúng mục tiêu là đủ."
Giống như lớp kiếm thuật, mỗi người sẽ lần lượt thể hiện phép thuật của mình để đánh giá khả năng.
Có bốn thuộc tính cơ bản: lửa, gió, nước và đất. Những người có thể sử dụng phép thuật ánh sáng và bóng tối rất hiếm.
Khi các học sinh lần lượt thể hiện phép thuật của mình, không nhiều người trong số họ vượt qua được, hoặc là bắn trượt mục tiêu hoặc không đến được mục tiêu.
Cho đến nay, hầu hết trong số họ đều sử dụng hai thuộc tính; không quan trọng là sức mạnh có đủ hay không.
Alicia không thể bắn trúng mục tiêu, nhưng phép thuật ánh sáng của cô ấy đã gây ra sự kinh ngạc cho các học sinh.
Oswald đã thành thạo cả bốn thuộc tính và bắn trúng mục tiêu. Giáo viên không tiếc lời khen ngợi cậu ta. So với những người khác, phép thuật của cậu ta rất mạnh, nhưng mục tiêu không hề di chuyển một chút nào. Hình nộm có cứng đến vậy sao?
"Đúng như mong đợi từ Oswald-kun, thật tuyệt vời. Em không bị gọi là thiên tài một cách vô ích."
"Chuyện nhỏ thôi mà.
Chỉ còn cô gái đó là chưa thể hiện khả năng phép thuật của mình. Cô sẽ thể hiện loại phép thuật đáng kinh ngạc nào đây?"
Oswald vừa nói vừa dùng ngón tay đẩy gọng kính lên và nhìn xuống tôi.
Chắc chắn cậu ta không có mặt trong lớp kiếm thuật của tôi. Tôi nghĩ đó hẳn là lý do tại sao cậu ta không biết rằng tôi đã cho William bay người.
Những học sinh tham gia lớp kiếm thuật lùi lại một bước như thể mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra.
Cậu không cần phải đề phòng tôi đâu...
Thực lòng mà nói, tôi không thể sử dụng bốn thuộc tính cơ bản. Tôi chỉ có thể sử dụng thuộc tính lửa để tạo ra bật lửa và thuộc tính gió để tạo ra làn gió nhẹ.
Nhưng có thể chắc chắn rằng tôi là một cô gái có năng lực nằm ở cơ bắp và hắc thuật.
"Ưm, có được phép phá hỏng mục tiêu không ạ?"
Thay vì giáo viên, người trả lời câu hỏi của tôi là Oswald.
"Hình nộm mặc áo giáp được xử lý đặc biệt. Và cô sẽ không thể phá vỡ thứ mà tôi không thể phá vỡ."
Tôi muốn cậu trả lời câu hỏi liệu tôi có được phép phá vỡ hình nộm hay không. Bỏ qua câu trả lời của Oswald, tôi nhìn chằm chằm vào giáo viên.
"Chỉ có pháp sư hoàng gia mới có thể phá vỡ nó, nhưng nếu em cảm thấy mình có thể làm được, em có thể phá vỡ mục tiêu."
Tôi coi đó là sự cho phép và thi triển phép thuật của mình.
"Được rồi, Hắc Diệm."
Từ đầu ngón tay tôi, một ngọn lửa đen có kích thước bằng hạt đậu hiện ra, nó bắn thẳng vào mục tiêu.
"Cái gì thế? Cô đang cho chúng tôi xem súng bắn đậu của mình à?"
Oswald cười lớn, nhưng giáo viên dường như nhận thấy thuộc tính bóng tối, và đôi mắt thầy ấy mở to ngạc nhiên.
Ngay khi đốm lửa chạm vào mục tiêu, nó bắt đầu lan rộng và áo giáp bắt đầu tan chảy.
Hắc Diệm là một trong những phép thuật mà tôi thường sử dụng. Nó trông giống như ngọn lửa, nhưng nó không hề có chút nhiệt lượng nào.
Khả năng làm tan chảy đá và kim loại của nó giống axit hơn là ngọn lửa. Khi tôi sử dụng nó lên quái vật, nó trở nên kỳ dị.
Ngọn lửa đen biến mất khi áo giáp và hình nộm bên trong tan chảy.
"... Hắc thuật?"
Ai đó lẩm bẩm có thể nghe thấy bên trong khu vực luyện tập im ắng đến đáng sợ.
"Vâng, đó là hắc thuật. Những thuộc tính khác đều không là gì cả."
"X-xuất sắc, Tiểu thư Yumiela.
O—, cũng có một pháp sư trong hoàng gia có thể sử dụng hắc thuật. Đừng có thành kiến với nó."
Vị giáo viên nói khi thầy ấy giải thích về hắc thuật.
Hắc thuật có hình ảnh xấu sao? Giờ nghĩ lại thì, nhân vật phản diện trong truyện tranh thường có mái tóc đen và hắc thuật. Có phải tôi là nhân vật phản diện không? Ôi... Tôi là đây.
"Không thể nào, thật kỳ lạ. Mình có năng khiếu bẩm sinh về phép thuật"
Oswald, người im lặng cho đến tận bây giờ, càu nhàu. Tôi không nghĩ là nó đặt câu hỏi về khả năng phép thuật của cậu ta. Tôi nghĩ nó giống như sự chênh lệch cấp độ giữa chúng tôi hơn?
"M- Mình sẽ không chấp nhận điều này!"
Oswald hét lên trước khi chạy ra khỏi khu vực luyện tập. Hình tượng chàng trai đeo kính ngầu lòi của cậu ta đã sụp đổ hoàn toàn.
Tôi đã chết lặng khi Hoàng tử Edwin và Oswald đến cùng với hiệu trưởng.
"Yumiela Dolknes, hãy điền vào đơn thôi học này. Cô không xứng đáng với Học viện Hoàng gia."
Tôi cứ tưởng mình sẽ không gặp lại Hoàng tử Edwin trong buổi học chiều, hóa ra cậu ta đang chuẩn bị cho việc đuổi học tôi.
"Thôi học...?"
"Kẻ nào dám nói dối hoàng tộc thì không xứng đáng ở lại học viện.
Nếu bị đuổi khỏi Học viện Hoàng gia, ngươi sẽ khó mà sống như một quý tộc ở đất nước này."
"Fufu, có lẽ đây là thời điểm tuyệt vời để đi du lịch nước ngoài? Người nước ngoài có thể sẽ đón nhận nó tốt hơn."
Khi tôi ám chỉ rằng mình sẽ đến một đất nước khác, giáo viên dạy phép thuật đã hoảng sợ.
"Xin hãy đợi đã, Hoàng tử, Hiệu trưởng. Em ấy là một người sử dụng hắc thuật hiếm hoi, người có thể phá vỡ hình nộm mà ngay cả pháp sư hoàng gia cũng khó có thể phá vỡ.
Nếu cấp độ của em ấy là chính xác, việc đuổi học em ấy sẽ là một tổn thất cho đất nước này."
"Ngay cả pháp sư hoàng gia cũng có thể phá vỡ nó sao? Điều đó không chứng minh được cô ta đang ở cấp độ 99. Nếu muốn hủy bỏ việc đuổi học, hãy thuyết phục ta."
Hoàng tử Edwin dường như muốn đuổi học tôi bằng mọi giá. Tôi nghĩ đó là vấn đề đối với hoàng tộc nếu họ dễ dàng để một người nào đó so với pháp sư hoàng gia sang một đất nước khác?
"Tiểu thư Yumiela, em đã sử dụng toàn bộ sức mạnh cho phép thuật trước đó chưa? Hãy cho thầy xem toàn bộ sức mạnh của em ở đây."
Khi tôi đang lơ đãng, tự hỏi liệu mình có được chấp nhận hay không nếu tôi tìm kiếm nơi ẩn náu và chuyển đến một đất nước khác hoặc sống như một thường dân trong khi che giấu thân phận xã hội của mình, thì giáo viên dạy phép thuật yêu cầu tôi thể hiện toàn bộ khả năng phép thuật của mình.
Thầy ấy hành động vì lòng trung thành với đất nước này sao? Thật khó để từ chối khi được yêu cầu.
"Em hiểu rồi, em sẽ thi triển phép thuật trên bầu trời. Tôi có thể sử dụng phép thuật chứ, Hoàng tử Edwin?"
"Ngươi cứ tự nhiên."
"Ngài chắc chứ?"
"Im lặng! Bắt đầu đi!"
"Nhưng, khi có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm..."
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra khi ngươi thi triển phép thuật trên bầu trời đâu! Ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ lời cậu. Tốt nhất là tôi có thể đổ lỗi cho Hoàng tử Edwin về những gì sẽ xảy ra sau này.
"Vậy thì, chỗ nào không có mái che nhỉ."
Hoàng tử đi theo tôi khi tôi di chuyển xung quanh khu vực luyện tập. Các học sinh cũng rụt rè bước ra dưới khoảng không không có mái che.
Tôi đã nói rằng tôi sẽ làm điều đó bằng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng tôi không muốn làm điều đó. Có lần tôi đã tạo ra một cái hố trên mặt đất trong rừng, kể từ đó, tôi đã tự kiềm chế bản thân khi tiêu diệt quái vật.
Và tôi thậm chí không thể tưởng tượng được việc làm điều đó ở hiện tại, bởi vì tôi chắc chắn rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ đó.
Tôi quyết định sử dụng hắc thuật mạnh nhất mà chỉ có Ma Vương và tôi trong game mới có thể sử dụng.
"Hắc Động."
Trong chớp mắt, Học viện Hoàng gia chìm trong bóng tối.
Từ bên ngoài, có thể thấy một quả cầu màu đen xuất hiện phía trên trường học. Nó hẳn phải được nhìn thấy từ bất cứ đâu trong kinh đô.
Ánh sáng mặt trời bị che khuất, khiến học viện chìm trong bóng tối hoàn toàn như thể đó là ban đêm. Nhưng sau đó quả cầu màu đen trở nên nhỏ hơn và mờ dần.
Hắc Động là phép thuật xóa sổ vô điều kiện vật thể trong phạm vi. Nó rất tiện lợi vì có thể sử dụng nó trên diện nhỏ.
Nói cách khác, bầu không khí phía trên trường học biến mất trong tích tắc. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tung lên phía trên.
"Ngài nghĩ sao, Hoàng tử? Ngài đã tin rằng tôi đang ở cấp độ 99 chưa?"
Tôi nói với biểu cảm nhẹ nhàng nhất có thể sau khi gió đã dịu xuống.
"Tốt."
Bị tê liệt vì sợ hãi, Hoàng tử Edwin cố gắng hết sức để tránh xa tôi.
Cậu ta không cần phải sợ đến vậy chứ.